Cố Lan San khóc không nói ra lời, vùi đầu trong ngực Thịnh Thế mà khóc, thật lâu sau cô mới khe khẽ nói một câu: "Em nằm mơ......"
Lúc này, Thịnh Thế mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ sau lưng Cố Lan San, thận trọng dụ dỗ: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, chỉ là gặp ác mộng mà thôi, không khóc, không khóc ha...... Ngoan......"
Cố Lan San nghe Thịnh Thế dụ dỗ mình giống như đang dụ dỗ một đứa bé, trong lòng đã cảm thấy ấm áp, một lát sau, liền nghĩ đến Thịnh Thế đi muộn về sớm, phần lớn thời gian đều ở cùng với mình, làm gì có thời gian ngoại tình, lập tức bật cười.
Trái tim Thịnh Thế bị Cố Lan San lúc khóc lúc cười làm cho khi cao khi thấp tho, cũng không dám có bất kỳ kháng nghị và phản bác nào, chỉ có thể giơ tay lên, từ từ lau sạch nước mắt trên mặt cho cô, dùng lời nhỏ nhẹ nói: "Được rồi, xuống lầu, chúng ta đi ăn cơm tối thôi nào."
Có lẽ bởi vì đã nằm thấy ác mộng, nê Cố Lan San có vẻ vô cùng bám người, giơ cánh tay lên muốn Thịnh Thế ôm mình xuống lầu.
Thịnh Thế nào dám phản kháng, lập tức vui lòng xoay người cẩn thận ôm cô vào trong ngực, vững vàng đi xuống lầu, đặc biệt thận trọng đặt cô ngồi lên ghế trước bàn ăn, sau đó vô cùng nghiêm túc đút cho cô những loại thức ăn dinh dưỡng của phụ nữ mang thai.
Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Thế liền ôm Cố Lan San cùng đi tắm rửa.
Thường thường lúc này, là lúc Thịnh Thế đau khổ nhất.
Bởi vì nền phòng tắm trơn trượt, anh thật sự không dám để cho Cố Lan San tắm một mình, cho nên mỗi lần cùng nhau tắm rửa với cô, nghĩ lại mà xem, anh là người có ham muốn cực mạnh, bây giờ đối mặt với người phụ nữ mình yêu thích đang khỏa thân trần truồng hiện ra trước mặt mình, còn phải kì cọ toàn thân cô cho sạch sẽ, nhưng lại không thể phát tiết dục vọng của mình, thật là đau khổ không thể tả!
Mỗi khi Thịnh Thế và Cố Lan San cùng nhau tắm rửa, đều duy trì trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng bỏ qua cảm giác mãnh liệt của thân thể mình.
Nhưng mà, tối nay Cố Lan San lại không giống với Cố Lan San trước kia.
Trước kia, khi anh tắm cho Cố Lan San, cô đều nhắm mắt lại e thẹn ngại ngùng, ước gì anh tắm cho cô sạch sẽ nhanh lên một chút, ôm cô trở về giường.
Nhưng tối nay Cố Lan San lại có vẻ cực kỳ bám người, tựa vào trong ngực của anh, cũng không nhúc nhích, thậm chí khi anh tắm cho cô xong, chuẩn bị ôm cô ra, còn vươn tay ôm chặt hông của anh, d.đ;l;q'd vùng bụng của cô vẫn được xem như bằng phẳng, chống đỡ nửa người dưới cứng rắn của anh, làm cho thân thể anh rung động mãnh liệt, giọng nói cũng khó chịu theo: "Sở Sở, tắm xong rồi, anh ôm em ra ngoài."
Nhưng Cố Lan San hoàn toàn không để ý đến lời nói của Thịnh Thế, cô cảm giác cơn ác mộng đó khiến tim mình không thoải mái, nghĩ tới Thịnh Thế đã hơn mấy tháng không làm tình rồi, liền cắn cắn môi dưới, đỏ mặt, đưa tay chầm chậm di chuyển từ hông Thịnh Thế đến bụng Thịnh Thế.
Thịnh Thế hít vào một hơi, giơ tay lên, bắt Cố Lan San tay, mắt nhuộm đầy tình dục, cách hơi nước bên trong phòng tắm, nhìn Cố Lan San: "Sở Sở, đừng làm rộn."
Lúc này, Thịnh Thế mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ sau lưng Cố Lan San, thận trọng dụ dỗ: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, chỉ là gặp ác mộng mà thôi, không khóc, không khóc ha...... Ngoan......"
Cố Lan San nghe Thịnh Thế dụ dỗ mình giống như đang dụ dỗ một đứa bé, trong lòng đã cảm thấy ấm áp, một lát sau, liền nghĩ đến Thịnh Thế đi muộn về sớm, phần lớn thời gian đều ở cùng với mình, làm gì có thời gian ngoại tình, lập tức bật cười.
Trái tim Thịnh Thế bị Cố Lan San lúc khóc lúc cười làm cho khi cao khi thấp tho, cũng không dám có bất kỳ kháng nghị và phản bác nào, chỉ có thể giơ tay lên, từ từ lau sạch nước mắt trên mặt cho cô, dùng lời nhỏ nhẹ nói: "Được rồi, xuống lầu, chúng ta đi ăn cơm tối thôi nào."
Có lẽ bởi vì đã nằm thấy ác mộng, nê Cố Lan San có vẻ vô cùng bám người, giơ cánh tay lên muốn Thịnh Thế ôm mình xuống lầu.
Thịnh Thế nào dám phản kháng, lập tức vui lòng xoay người cẩn thận ôm cô vào trong ngực, vững vàng đi xuống lầu, đặc biệt thận trọng đặt cô ngồi lên ghế trước bàn ăn, sau đó vô cùng nghiêm túc đút cho cô những loại thức ăn dinh dưỡng của phụ nữ mang thai.
Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Thế liền ôm Cố Lan San cùng đi tắm rửa.
Thường thường lúc này, là lúc Thịnh Thế đau khổ nhất.
Bởi vì nền phòng tắm trơn trượt, anh thật sự không dám để cho Cố Lan San tắm một mình, cho nên mỗi lần cùng nhau tắm rửa với cô, nghĩ lại mà xem, anh là người có ham muốn cực mạnh, bây giờ đối mặt với người phụ nữ mình yêu thích đang khỏa thân trần truồng hiện ra trước mặt mình, còn phải kì cọ toàn thân cô cho sạch sẽ, nhưng lại không thể phát tiết dục vọng của mình, thật là đau khổ không thể tả!
Mỗi khi Thịnh Thế và Cố Lan San cùng nhau tắm rửa, đều duy trì trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cố gắng bỏ qua cảm giác mãnh liệt của thân thể mình.
Nhưng mà, tối nay Cố Lan San lại không giống với Cố Lan San trước kia.
Trước kia, khi anh tắm cho Cố Lan San, cô đều nhắm mắt lại e thẹn ngại ngùng, ước gì anh tắm cho cô sạch sẽ nhanh lên một chút, ôm cô trở về giường.
Nhưng tối nay Cố Lan San lại có vẻ cực kỳ bám người, tựa vào trong ngực của anh, cũng không nhúc nhích, thậm chí khi anh tắm cho cô xong, chuẩn bị ôm cô ra, còn vươn tay ôm chặt hông của anh, d.đ;l;q'd vùng bụng của cô vẫn được xem như bằng phẳng, chống đỡ nửa người dưới cứng rắn của anh, làm cho thân thể anh rung động mãnh liệt, giọng nói cũng khó chịu theo: "Sở Sở, tắm xong rồi, anh ôm em ra ngoài."
Nhưng Cố Lan San hoàn toàn không để ý đến lời nói của Thịnh Thế, cô cảm giác cơn ác mộng đó khiến tim mình không thoải mái, nghĩ tới Thịnh Thế đã hơn mấy tháng không làm tình rồi, liền cắn cắn môi dưới, đỏ mặt, đưa tay chầm chậm di chuyển từ hông Thịnh Thế đến bụng Thịnh Thế.
Thịnh Thế hít vào một hơi, giơ tay lên, bắt Cố Lan San tay, mắt nhuộm đầy tình dục, cách hơi nước bên trong phòng tắm, nhìn Cố Lan San: "Sở Sở, đừng làm rộn."
/1059
|