Vẻ mặt Thịnh Thế lạnh nhạt nhưng giọng nói lại đặc biệt nghiêm túc: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên hôn môi là lúc nào?”
Từ trước đến nay Thịnh Thế chơi trò nói lời thật lòng hay mạo hiểm luôn khắt khe và có độ khó cao, lqd cho nên sau khi Thịnh Thế hỏi anh nghĩ cũng không nghĩ đã nói lời thật lòng: “Mười bốn tuổi.”
“Là nụ hôn đầu sao?” Thịnh Thế vừa xào bài lại thuận tiện hỏi một câu.
“Dĩ nhiên.” Nói xong, Hàn Thành Trì còn liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, trên mặt Cố Ân Ân có chút ửng đỏ, hai người không hẹn mà cùng nghĩ về quá khứ, trong mắt đều là hạnh phúc và ngọt ngào.
Sau đó là ván thứ hai, Thịnh Thế là đen, Hàn Thành Trì là đỏ, tay Thịnh Thế vuốt vuốt quân bài màu đen, xoay vài vòng, lại hỏi: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên lên giường là khi nào?”
“Nhị Thập, em thiệt là......” Mặt Cố Ân Ân càng thêm đỏ, trừng mắt liếc Thịnh Thế một cái, lời nói trong miệng lại mang theo vài phần nũng nịu.
Hàn Thành Trì nắm tay Cố Ân Ân, nhìn chằm chằm Thịnh Thế nở nụ cười rồi thành thật trả lời: “Mười bảy tuổi.”
Thịnh Thế vẻ mặt như chợt bừng tỉnh, gật đầu một cái, vẫn là anh xào bài, lúc chia bài thì bất chợt Thịnh Thế lại mở miệng hỏi một câu: “Hai người lần đầu tiên lên giường đều là lần đầu sao?”
Thịnh Thế nói xong câu này, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều bật cười, Cố Ân Ân đỏ mặt chôn ở trong ngực Hàn Thành Trì không dám nhìn người khác, Hàn Thành Trì lại cong khóe môi, vuốt mái tóc dài của Cố Ân Ân nói: “Ừ”
Lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi chia bài cho mọi người, sau khi chia xong của Thịnh Thế vẫn là màu đen, của Hàn Thành Trì vẫn là màu đỏ như cũ.
Hạ Phồn Hoa ở bên cạnh nhịn không được la lên một câu: “Nhị Thập, bộ cậu có đánh dấu quân bài hay sao vậy?”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, sau đó suy nghĩ một chút lại mở miệng hỏi Hàn Thành Trì: “Anh ngoại trừ Cố Ân Ân còn có thể yêu người phụ nữ khác sao?”
Thịnh Thế hỏi vấn đề này khiến mọi người trong phòng cảm thấy đặc biệt không khéo léo, l/q/d mọi người đều ồn ào nói anh trong đêm đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân lại nói lời không may.
Thịnh Thế chỉ cười không phản bác, lẳng lặng nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì chờ câu trả lời.
Hàn Thành Trì khẽ cười rồi lắc đầu một cái nói: “Sẽ không.”
Hai chữ nhẹ nhàng mà dứt khoát, khẳng định, nặng nề gõ vào lòng Cố Lan San.
Cô biết, Thịnh Thế cố ý muốn hỏi Hàn Thành Trì những vấn đề này.
Nụ hôn đầu, đêm đầu tiên, tình yêu đầu tiên, tất cả đều là đầu tiên, Hàn Thành Trì đều dành cho Cố Ân Ân, mà Cố Ân Ân cũng dành cho Hàn Thành Trì.
Tình yêu giữa hai người bọn họ là tốt đẹp nhất. sạch sẽ nhất.
Hai người là duy nhất của nhau.
Cố Lan San hiểu Thịnh Thế muốn để cho cô biết, Hàn Thành Trì vốn không thể thuộc về Cố Lan San cô!
Ngoại trừ Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì chắc chắn sẽ không lại yêu cô!
Cố Lan San giương mắt nhìn Cố Ân Ân lúc này đang hạnh phúc ngẩng đầu hôn lên gò má của Hàn Thành Trì.
Trên mặt Cố Ân Ân là nụ cười thỏa mãn, tràn đầy hạnh phúc.
Xem ra chị ấy rất hạnh phúc.
Đó là chị của cô, mặc dù không phải ruột thịt nhưng cô thật tâm cảm thấy mừng cho chị ấy.
Nhưng còn hạnh phúc của cô?
Trong lòng Cố Lan San có chút mất mát, lqd cho nên cô không phát hiện vòng tiếp theo của nói lời thật lòng hay đại mạo hiểm đã bắt đầu.
“Ai là màu đỏ, màu đỏ!” Quý Lưu Niên tay cầm lá bài màu đen đặc biệt kích động la hét.
“Không phải.”
“Cũng không phải tôi.”
Từ trước đến nay Thịnh Thế chơi trò nói lời thật lòng hay mạo hiểm luôn khắt khe và có độ khó cao, lqd cho nên sau khi Thịnh Thế hỏi anh nghĩ cũng không nghĩ đã nói lời thật lòng: “Mười bốn tuổi.”
“Là nụ hôn đầu sao?” Thịnh Thế vừa xào bài lại thuận tiện hỏi một câu.
“Dĩ nhiên.” Nói xong, Hàn Thành Trì còn liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, trên mặt Cố Ân Ân có chút ửng đỏ, hai người không hẹn mà cùng nghĩ về quá khứ, trong mắt đều là hạnh phúc và ngọt ngào.
Sau đó là ván thứ hai, Thịnh Thế là đen, Hàn Thành Trì là đỏ, tay Thịnh Thế vuốt vuốt quân bài màu đen, xoay vài vòng, lại hỏi: “Thành Trì, anh và Cố Ân Ân lần đầu tiên lên giường là khi nào?”
“Nhị Thập, em thiệt là......” Mặt Cố Ân Ân càng thêm đỏ, trừng mắt liếc Thịnh Thế một cái, lời nói trong miệng lại mang theo vài phần nũng nịu.
Hàn Thành Trì nắm tay Cố Ân Ân, nhìn chằm chằm Thịnh Thế nở nụ cười rồi thành thật trả lời: “Mười bảy tuổi.”
Thịnh Thế vẻ mặt như chợt bừng tỉnh, gật đầu một cái, vẫn là anh xào bài, lúc chia bài thì bất chợt Thịnh Thế lại mở miệng hỏi một câu: “Hai người lần đầu tiên lên giường đều là lần đầu sao?”
Thịnh Thế nói xong câu này, Quý Lưu Niên và Hạ Phồn Hoa đều bật cười, Cố Ân Ân đỏ mặt chôn ở trong ngực Hàn Thành Trì không dám nhìn người khác, Hàn Thành Trì lại cong khóe môi, vuốt mái tóc dài của Cố Ân Ân nói: “Ừ”
Lúc này Thịnh Thế mới chậm rãi chia bài cho mọi người, sau khi chia xong của Thịnh Thế vẫn là màu đen, của Hàn Thành Trì vẫn là màu đỏ như cũ.
Hạ Phồn Hoa ở bên cạnh nhịn không được la lên một câu: “Nhị Thập, bộ cậu có đánh dấu quân bài hay sao vậy?”
Thịnh Thế liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, sau đó suy nghĩ một chút lại mở miệng hỏi Hàn Thành Trì: “Anh ngoại trừ Cố Ân Ân còn có thể yêu người phụ nữ khác sao?”
Thịnh Thế hỏi vấn đề này khiến mọi người trong phòng cảm thấy đặc biệt không khéo léo, l/q/d mọi người đều ồn ào nói anh trong đêm đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân lại nói lời không may.
Thịnh Thế chỉ cười không phản bác, lẳng lặng nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì chờ câu trả lời.
Hàn Thành Trì khẽ cười rồi lắc đầu một cái nói: “Sẽ không.”
Hai chữ nhẹ nhàng mà dứt khoát, khẳng định, nặng nề gõ vào lòng Cố Lan San.
Cô biết, Thịnh Thế cố ý muốn hỏi Hàn Thành Trì những vấn đề này.
Nụ hôn đầu, đêm đầu tiên, tình yêu đầu tiên, tất cả đều là đầu tiên, Hàn Thành Trì đều dành cho Cố Ân Ân, mà Cố Ân Ân cũng dành cho Hàn Thành Trì.
Tình yêu giữa hai người bọn họ là tốt đẹp nhất. sạch sẽ nhất.
Hai người là duy nhất của nhau.
Cố Lan San hiểu Thịnh Thế muốn để cho cô biết, Hàn Thành Trì vốn không thể thuộc về Cố Lan San cô!
Ngoại trừ Cố Ân Ân, Hàn Thành Trì chắc chắn sẽ không lại yêu cô!
Cố Lan San giương mắt nhìn Cố Ân Ân lúc này đang hạnh phúc ngẩng đầu hôn lên gò má của Hàn Thành Trì.
Trên mặt Cố Ân Ân là nụ cười thỏa mãn, tràn đầy hạnh phúc.
Xem ra chị ấy rất hạnh phúc.
Đó là chị của cô, mặc dù không phải ruột thịt nhưng cô thật tâm cảm thấy mừng cho chị ấy.
Nhưng còn hạnh phúc của cô?
Trong lòng Cố Lan San có chút mất mát, lqd cho nên cô không phát hiện vòng tiếp theo của nói lời thật lòng hay đại mạo hiểm đã bắt đầu.
“Ai là màu đỏ, màu đỏ!” Quý Lưu Niên tay cầm lá bài màu đen đặc biệt kích động la hét.
“Không phải.”
“Cũng không phải tôi.”
/1059
|