Edit: Thu Lệ
“Vậy thân thể cô ấy như thế nào? Vừa rồi em nói đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn gì?” So sánh với Thịnh Thế, Sở Bằng có vẻ tương đối lý trí, trực tiếp hỏi trọng điểm.
“Thân thể của cô ấy cũng không tệ, chỉ là em vừa xem bệnh án cũ của cô ấy, phát hiện có ghi chép cô ấy từng sinh non hai lần, điều này nói rõ có khả năng cô ấy sẽ sanh non lần thứ ba, cho nên em đề nghị trong ba tháng không ổn định nhất, hãy để cho cô ấy ở lại trong bệnh viện theo dõi, em sẽ phân công người có kinh nghiệp nhất đến chăm sóc cô ấy.” Tôn Thanh Dương giải thích cặn kẽ tình huống của Cố Lan San một lần, sau đó nhìn Thịnh Thế một cái: “Bầu thai thứ ba nhất định phải giữ được, nếu không sau này cô ấy rất có thể sẽ không sinh được nữa.”
Thịnh Thế nghe đến đó, đột nhiên liền phản ứng lại, trong lòng lập tức lo lắng: “Vậy bây giờ thân thể cô ấy thế nào?”
“Không có chuyện gì, bởi vì phát hiện mang thai tương đối sớm, sở dĩ cô ấy ngất xỉu, là bởi vì gần đây áp lực tinh thần hơi lớn, hơn nữa thân thể có chút mệt nhọc, cho nên mới ngất xỉu, bây giờ tôi sẽ cho một thực đơn bồi bổ, đặc biệt phái người của bệnh viện làm cho cô ấy một ngày ba bữa, cố gắng không nên dùng thuốc Tây, toàn bộ điều dưỡng đều dùng thuốc Bắc, thanh đạm không kích thích.” Sau khi nói xong, Tôn Thanh Dương lại nhìn Thịnh Thế một chút, “Đúng rồi, cố gắng không để cho cô gặp bất cứ chuyện kích động và tâm trạng chấn động nào, nói cho người nhà họ Thịnh cậu biết, có để cậu cưới cô ấy hay không, hoặc cậu có cưới người khác hay không, những kiểu tin tức này đều phải im lặng hết cho tôi, trước ba tháng, dám can đảm tiết lộ nửa tiếng gió gì ra ngoài, tôi cũng không đảm bảo đứa bé trong bụng cô ấy có giữ được hay không!”
Cuộc đời Thịnh Thế chưa từng bị người nào uy hiếp, vậy mà giờ phút này, Tôn Thanh Dương lại uy hiếp anh, thế nhưng anh lại không có dáng vẻ gì là tức giận, ngược lại vô cùng ngoan ngoãn gật đầu một cái, nói: “Tôi biết rồi.”
Lúc này, Tôn Thanh Dương mới hài lòng nhếch môi cười cười, đi vào trong phòng bệnh, đi hai bước, giống như là nhớ tới thứ gì, xoay đầu, nhìn Thịnh Thế sau lưng, nói: “À, quên nói cho cậu biết, cô ấy mang thai hai đứa bé, hơn nữa còn là khác trứng(*), chỉ là nam nữ tạm thời chưa phân biệt được, chờ thêm một thời gian nữa mới có thể biết được.”
(*): Cặp song sinh khác trứng cũng như các anh (chị) em khác, cùng cha mẹ ruột nhưng có sự khác biệt là được hình thành và phát triển trong tử cung người mẹ trong cùng một thai kỳ. Cặp song sinh khác trứng hay còn gọi là cặp song sinh không giống nhau được tạo thành từ hai trứng và hai t*ng trùng hoàn toàn riêng biệt.
Thịnh Thế lập tức hóa đá.
Tôn Thanh Dương khẽ mỉm cười, liền xoay người kéo cổ tay Sở Bằng đi vào phòng bệnh, để lại Thịnh Thế sững sờ ở bên ngoài hoàn toàn ngây người không cách nào nhúc nhích.
Thịnh Thế cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Cố Lan San mang thai, đã là một chuyện vui mừng, nhưng bây giờ Tôn Thanh Dương nói cho anh biết, Cố Lan San mang thai sinh đôi!
Cái này có được xem là trời cao an ủi bọn họ không, đã từng lấy đi hai đứa bé kia, bây giờ đều trả lại cho anh?
Thịnh Thế cảm thấy, năm nay là một năm rất tốt, tất cả vận số trong hai mươi sáu năm qua đều đến vào giờ phút này.
Sinh đôi khác trứng nha!
Sinh con có gì đặc biệt hơn người?
Sinh đôi có gì tốt?
Có bản lĩnh thì các người hãy mang thai một cặp sinh đôi khác trứng đi!
Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại, liền ngu ngơ đứng trong hành lang bệnh viện, toét miệng, nở nụ cười, cười cười, anh còn không nhịn được giơ tay lên, hung hăng chà xát mặt của mình, lại thấp thấp trầm trầm cười ra tiếng.
Y tá đi ngang qua, không nhịn được nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không để ý tới tự nhiên vui sướng của mình, đợi đến anh vui mừng đủ rồi, anh cảm thấy một người vui không bằng mọi người vui, vì vậy liền bắt đầu gọi điện thoại.
“Vậy thân thể cô ấy như thế nào? Vừa rồi em nói đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn gì?” So sánh với Thịnh Thế, Sở Bằng có vẻ tương đối lý trí, trực tiếp hỏi trọng điểm.
“Thân thể của cô ấy cũng không tệ, chỉ là em vừa xem bệnh án cũ của cô ấy, phát hiện có ghi chép cô ấy từng sinh non hai lần, điều này nói rõ có khả năng cô ấy sẽ sanh non lần thứ ba, cho nên em đề nghị trong ba tháng không ổn định nhất, hãy để cho cô ấy ở lại trong bệnh viện theo dõi, em sẽ phân công người có kinh nghiệp nhất đến chăm sóc cô ấy.” Tôn Thanh Dương giải thích cặn kẽ tình huống của Cố Lan San một lần, sau đó nhìn Thịnh Thế một cái: “Bầu thai thứ ba nhất định phải giữ được, nếu không sau này cô ấy rất có thể sẽ không sinh được nữa.”
Thịnh Thế nghe đến đó, đột nhiên liền phản ứng lại, trong lòng lập tức lo lắng: “Vậy bây giờ thân thể cô ấy thế nào?”
“Không có chuyện gì, bởi vì phát hiện mang thai tương đối sớm, sở dĩ cô ấy ngất xỉu, là bởi vì gần đây áp lực tinh thần hơi lớn, hơn nữa thân thể có chút mệt nhọc, cho nên mới ngất xỉu, bây giờ tôi sẽ cho một thực đơn bồi bổ, đặc biệt phái người của bệnh viện làm cho cô ấy một ngày ba bữa, cố gắng không nên dùng thuốc Tây, toàn bộ điều dưỡng đều dùng thuốc Bắc, thanh đạm không kích thích.” Sau khi nói xong, Tôn Thanh Dương lại nhìn Thịnh Thế một chút, “Đúng rồi, cố gắng không để cho cô gặp bất cứ chuyện kích động và tâm trạng chấn động nào, nói cho người nhà họ Thịnh cậu biết, có để cậu cưới cô ấy hay không, hoặc cậu có cưới người khác hay không, những kiểu tin tức này đều phải im lặng hết cho tôi, trước ba tháng, dám can đảm tiết lộ nửa tiếng gió gì ra ngoài, tôi cũng không đảm bảo đứa bé trong bụng cô ấy có giữ được hay không!”
Cuộc đời Thịnh Thế chưa từng bị người nào uy hiếp, vậy mà giờ phút này, Tôn Thanh Dương lại uy hiếp anh, thế nhưng anh lại không có dáng vẻ gì là tức giận, ngược lại vô cùng ngoan ngoãn gật đầu một cái, nói: “Tôi biết rồi.”
Lúc này, Tôn Thanh Dương mới hài lòng nhếch môi cười cười, đi vào trong phòng bệnh, đi hai bước, giống như là nhớ tới thứ gì, xoay đầu, nhìn Thịnh Thế sau lưng, nói: “À, quên nói cho cậu biết, cô ấy mang thai hai đứa bé, hơn nữa còn là khác trứng(*), chỉ là nam nữ tạm thời chưa phân biệt được, chờ thêm một thời gian nữa mới có thể biết được.”
(*): Cặp song sinh khác trứng cũng như các anh (chị) em khác, cùng cha mẹ ruột nhưng có sự khác biệt là được hình thành và phát triển trong tử cung người mẹ trong cùng một thai kỳ. Cặp song sinh khác trứng hay còn gọi là cặp song sinh không giống nhau được tạo thành từ hai trứng và hai t*ng trùng hoàn toàn riêng biệt.
Thịnh Thế lập tức hóa đá.
Tôn Thanh Dương khẽ mỉm cười, liền xoay người kéo cổ tay Sở Bằng đi vào phòng bệnh, để lại Thịnh Thế sững sờ ở bên ngoài hoàn toàn ngây người không cách nào nhúc nhích.
Thịnh Thế cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Cố Lan San mang thai, đã là một chuyện vui mừng, nhưng bây giờ Tôn Thanh Dương nói cho anh biết, Cố Lan San mang thai sinh đôi!
Cái này có được xem là trời cao an ủi bọn họ không, đã từng lấy đi hai đứa bé kia, bây giờ đều trả lại cho anh?
Thịnh Thế cảm thấy, năm nay là một năm rất tốt, tất cả vận số trong hai mươi sáu năm qua đều đến vào giờ phút này.
Sinh đôi khác trứng nha!
Sinh con có gì đặc biệt hơn người?
Sinh đôi có gì tốt?
Có bản lĩnh thì các người hãy mang thai một cặp sinh đôi khác trứng đi!
Thịnh Thế nghĩ đi nghĩ lại, liền ngu ngơ đứng trong hành lang bệnh viện, toét miệng, nở nụ cười, cười cười, anh còn không nhịn được giơ tay lên, hung hăng chà xát mặt của mình, lại thấp thấp trầm trầm cười ra tiếng.
Y tá đi ngang qua, không nhịn được nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thịnh Thế, nhưng Thịnh Thế hoàn toàn không để ý tới tự nhiên vui sướng của mình, đợi đến anh vui mừng đủ rồi, anh cảm thấy một người vui không bằng mọi người vui, vì vậy liền bắt đầu gọi điện thoại.
/1059
|