Editor: Nhã Y Đình
Kỳ thật, Cố Lan San không có khẩu vị gì nhưng cô biết mỗi lần ăn cơm cùng Thịnh Thế, anh đều bắt cô ăn hết. Nếu không, cô đừng mơ tưởng lấy được 5000 Tệ của anh.
Trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, hai người chỉ im lặng ăn cơm của mình không nói với nhau một câu nào.
Bà quản giá đứng bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ đổi bát đĩa bẩn trên bàn ăn. Mãi đến khi Cố Lan San ăn hết toàn bộ đồ ăn trước mặt thì Thịnh Thế cũng chậm rãi đặt đũa xuống. Anh lấy trong túi áo vest vắt trên ghế một tờ chi phiếu, ghi một vài chữ để trước mặt Cố Lan San rồi đứng dậy đi.
Cố Lan San ngồi bên bàn ăn chăm chú nhìn tấm chi phiếu trước mặt một lúc sau đó lấy giấy ăn, lau tay, cất tấm chi phiếu đi rồi lên lầu.
Cố Lan San vừa khuất bóng sau cầu thang thì Thịnh Thế cũng vào phòng làm việc ở tầng một, nói với bà quản gia: “Mau lấy cho tôi thuốc tiêu hóa!”
——
Tiệc đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân được tổ chức ở Đế Đô.
Tuy bối cảnh Hàn gia và Cố gia không hiển hách bằng Thịnh gia nhưng vẫn là một trong những danh môn vọng tộc tại thành phố, quan hệ cũng rộng rãi. Tuy Hàn Thành Trì nói không muốn làm quá phô trương nhưng tin tức đám hỏi giữa Hàn gia và Cố gia vẫn được truyền ra ngoài. Vậy nên, có rất nhiều người dựa vào quan hệ giữa các gia tộc mà đến tham dự, đến mức kín cả sảnh khách sạn.
Vì công việc bận rộn nên đàn ông Thịnh gia không tham dự được cho nên đại đa số chỉ có phụ nữ đến mà thôi. Nhà Thịnh Thế có ba người tham dự: mẹ Thịnh Thế, chị cả Thịnh Thế.
Lúc Thịnh Thế dẫn Cố Lan San đến bàn Thịnh gia ngồi, Cố Lan San chào hỏi từng người. Mọi người đều lâu không gặp cô nên nói đùa một lúc. Sau đó, Thịnh Thế mới dẫn Cố Lan San đến ngồi chung bàn cùng Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên.
Trên bàn tiệc, đại đa số bọn họ cũng quen biết, lớn lên từ nhỏ, cũng hay tụ tập nên không khí khá thoải mái.
Cái gọi là tiệc đính hôn cũng chẳng khác gì một bữa tiệc để mọi người tụ tập vui chơi, nói chuyện với nhau.
Cố Ân Ân kéo Hàn Thành Trì đến từng bàn chúc rượu mọi người.
Hôm nay, Cố Ân Ân rất xinh đẹp. Tuy chỉ là tiệc đính hôn nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi như cô dâu mới.
Có thể hôm nay là ngày vui, Cố Ân Ân mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc búi cao, vài lọn tóc buông xõa.
Hàn Thành Trì đứng bên cạnh Cố Ân Ân. Hôm nay, cậu ta cũng mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi và khuy cài áo màu đỏ đồng màu với váy của Cố Ân Ân. Trên mặt hai người đều vui vẻ. Hai người đứng cạnh nhau, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả thật là một đôi trời sinh.
“Thấy Thành Trì và Ân Ân có ngày hôm nay, tự nhiên mình lại thấy tin tưởng vào tình yêu.” Quý Lưu Niên nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đang mời rượu ở đằng xa, cảm thán.
Hạ Phồn Hoa nói: “Mình chưa từng nghĩ rằng tình cảm của con người có thể tốt như vậy! Từ nhỏ đến lớn, dường như Thành Trì và Ân Ân chưa từng cãi nhau. 27 năm đều như vậy. Rốt cuộc, bây giờ hai người đã đi đến hôn nhân, thật khiến người ta cảm động!”
Kỳ thật, Cố Lan San không có khẩu vị gì nhưng cô biết mỗi lần ăn cơm cùng Thịnh Thế, anh đều bắt cô ăn hết. Nếu không, cô đừng mơ tưởng lấy được 5000 Tệ của anh.
Trên bàn ăn cực kỳ yên tĩnh, hai người chỉ im lặng ăn cơm của mình không nói với nhau một câu nào.
Bà quản giá đứng bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ đổi bát đĩa bẩn trên bàn ăn. Mãi đến khi Cố Lan San ăn hết toàn bộ đồ ăn trước mặt thì Thịnh Thế cũng chậm rãi đặt đũa xuống. Anh lấy trong túi áo vest vắt trên ghế một tờ chi phiếu, ghi một vài chữ để trước mặt Cố Lan San rồi đứng dậy đi.
Cố Lan San ngồi bên bàn ăn chăm chú nhìn tấm chi phiếu trước mặt một lúc sau đó lấy giấy ăn, lau tay, cất tấm chi phiếu đi rồi lên lầu.
Cố Lan San vừa khuất bóng sau cầu thang thì Thịnh Thế cũng vào phòng làm việc ở tầng một, nói với bà quản gia: “Mau lấy cho tôi thuốc tiêu hóa!”
——
Tiệc đính hôn của Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân được tổ chức ở Đế Đô.
Tuy bối cảnh Hàn gia và Cố gia không hiển hách bằng Thịnh gia nhưng vẫn là một trong những danh môn vọng tộc tại thành phố, quan hệ cũng rộng rãi. Tuy Hàn Thành Trì nói không muốn làm quá phô trương nhưng tin tức đám hỏi giữa Hàn gia và Cố gia vẫn được truyền ra ngoài. Vậy nên, có rất nhiều người dựa vào quan hệ giữa các gia tộc mà đến tham dự, đến mức kín cả sảnh khách sạn.
Vì công việc bận rộn nên đàn ông Thịnh gia không tham dự được cho nên đại đa số chỉ có phụ nữ đến mà thôi. Nhà Thịnh Thế có ba người tham dự: mẹ Thịnh Thế, chị cả Thịnh Thế.
Lúc Thịnh Thế dẫn Cố Lan San đến bàn Thịnh gia ngồi, Cố Lan San chào hỏi từng người. Mọi người đều lâu không gặp cô nên nói đùa một lúc. Sau đó, Thịnh Thế mới dẫn Cố Lan San đến ngồi chung bàn cùng Hạ Phồn Hoa và Quý Lưu Niên.
Trên bàn tiệc, đại đa số bọn họ cũng quen biết, lớn lên từ nhỏ, cũng hay tụ tập nên không khí khá thoải mái.
Cái gọi là tiệc đính hôn cũng chẳng khác gì một bữa tiệc để mọi người tụ tập vui chơi, nói chuyện với nhau.
Cố Ân Ân kéo Hàn Thành Trì đến từng bàn chúc rượu mọi người.
Hôm nay, Cố Ân Ân rất xinh đẹp. Tuy chỉ là tiệc đính hôn nhưng nụ cười rạng rỡ trên môi như cô dâu mới.
Có thể hôm nay là ngày vui, Cố Ân Ân mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc búi cao, vài lọn tóc buông xõa.
Hàn Thành Trì đứng bên cạnh Cố Ân Ân. Hôm nay, cậu ta cũng mặc một bộ vest màu đen, áo sơ mi và khuy cài áo màu đỏ đồng màu với váy của Cố Ân Ân. Trên mặt hai người đều vui vẻ. Hai người đứng cạnh nhau, nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, quả thật là một đôi trời sinh.
“Thấy Thành Trì và Ân Ân có ngày hôm nay, tự nhiên mình lại thấy tin tưởng vào tình yêu.” Quý Lưu Niên nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân đang mời rượu ở đằng xa, cảm thán.
Hạ Phồn Hoa nói: “Mình chưa từng nghĩ rằng tình cảm của con người có thể tốt như vậy! Từ nhỏ đến lớn, dường như Thành Trì và Ân Ân chưa từng cãi nhau. 27 năm đều như vậy. Rốt cuộc, bây giờ hai người đã đi đến hôn nhân, thật khiến người ta cảm động!”
/1059
|