Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
“Dù sao thì hôm nay mọi người cũng đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, con cũng nói thẳng cho mọi người biết. Cố Lan San là người phụ nữ mà con muốn cưới! Không phải con đang trưng cầu ý kiến, con chỉ muốn nói với mọi người rằng, cả cuộc đời này, trừ cô ấy, ai con cũng không cưới!”
Nói xong, Thịnh Thế đẩy chiếc ghế dựa ra, bước tới bên chỗ mắc áo rồi cầm lấy đồ của mình, định bụng bỏ đi để tìm Cố Lan San.
Có điều, lão Tư lệnh – ông nội Thịnh Thế nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào lại đột nhiên cất giọng không cao không thấp, tràn đầy sự uy nghiêm trong câu nói, “Tiểu Vương, anh mau kêu người cản Nhị Thập lại cho tôi! Nếu nó cố tình phạm lỗi như vậy, chúng ta buộc phải dùng cách không bình thường để bắt nó quay đầu! Từ giờ trở đi, bắt nó trói lại, nhốt vào tòa nhà phía sau kia! Trừ bỏ một ngày ba bữa cơm có quân nhân mang đồ tới, thời gian còn lại, không người nào được phép qua thăm nó! Cho đến khi nó cắt đứt quan hệ với con bé đó, tôi phải nhốt nó lại!”
Người đáp lại đầu tiên là mẹ của Thịnh Thế. Dù sao cũng là con trai mình, bà van nài, “Ba, Nhị Thập chỉ là nhất thời hồ đồ, để con khuyên nó một hồi, nó nhất định sẽ tỉnh ngộ mà.”
Tất cả mọi người trong nhà chưa từng thấy ông nội đối xử với Thịnh Thế như thế này. Đây là lần đầu tiên người đàn ông ấy trở nên tàn nhẫn, mọi người không đành lòng được, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Ngay cả ba của Thịnh Thế cũng cảm thấy sững sờ. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, ông nội của Thịnh Thế đã không thèm nghe mọi người cầu tình thay cháu trai mình. Ông chống gậy đứng dậy, bước vào phòng làm việc, không thèm ngoái đầu lại.
Nghe lệnh của ông nội, cảnh vệ gọi lính tới, dùng sức mạnh để bắt Thịnh Thế trở về, nhốt vào tòa nhà phía sau.
Thậm chí, vì đề phòng anh nhảy cửa sổ trốn thoát, bọn họ nhốt anh lên lầu ba, khóa trái cửa lại.
...
...
Thịnh Thế trở về nhà cũ ăn cơm, mãi mà không có tin tức.
Cố Lan San gọi di động cho anh, di động lại tắt máy. Cô đến công ty Thịnh Thế, thư ký của anh tiếp đón cô rất ân cần, sau đó nói cho cô biết rằng anh đã không đi làm trong hai ngày qua, bọn họ cũng đã tìm mọi cách liên hệ với anh mà không được, thậm chí còn định tìm tới cô!
Cô rời khỏi công ty anh, gọi điện thoại đến Ngự Thự Lâm Phong, bọn họ cũng báo rằng mấy ngày qua anh không có tới.
Cố Lan San mơ hồ đoán được anh đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà cô lại không đoán ra nổi chuyện gì.
Trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Cũng may, ông trời không phụ sự lo lắng của cô, trong buổi tối đó cô đã biết đáp án. Cố Lan San nhận được một cú điện thoại, không phải Thịnh Thế gọi tới mà là người thư ký, nói một tràng rất dài, “Có phải cô Cố đó không? Mới đây không lâu, anh Thịnh sử dụng điện thoại ở nhà cũ ở liên hệ với tôi. Anh ấy dặn tôi nói với cô, bây giờ anh ấy không sao cả, anh ấy còn đang nghĩ cách. Một khi nghĩ được cách rồi, anh Thịnh sẽ tới tìm cô ngay lập tức
“Dù sao thì hôm nay mọi người cũng đã tỏ rõ thái độ của mình rồi, con cũng nói thẳng cho mọi người biết. Cố Lan San là người phụ nữ mà con muốn cưới! Không phải con đang trưng cầu ý kiến, con chỉ muốn nói với mọi người rằng, cả cuộc đời này, trừ cô ấy, ai con cũng không cưới!”
Nói xong, Thịnh Thế đẩy chiếc ghế dựa ra, bước tới bên chỗ mắc áo rồi cầm lấy đồ của mình, định bụng bỏ đi để tìm Cố Lan San.
Có điều, lão Tư lệnh – ông nội Thịnh Thế nãy giờ vẫn im lặng không nói tiếng nào lại đột nhiên cất giọng không cao không thấp, tràn đầy sự uy nghiêm trong câu nói, “Tiểu Vương, anh mau kêu người cản Nhị Thập lại cho tôi! Nếu nó cố tình phạm lỗi như vậy, chúng ta buộc phải dùng cách không bình thường để bắt nó quay đầu! Từ giờ trở đi, bắt nó trói lại, nhốt vào tòa nhà phía sau kia! Trừ bỏ một ngày ba bữa cơm có quân nhân mang đồ tới, thời gian còn lại, không người nào được phép qua thăm nó! Cho đến khi nó cắt đứt quan hệ với con bé đó, tôi phải nhốt nó lại!”
Người đáp lại đầu tiên là mẹ của Thịnh Thế. Dù sao cũng là con trai mình, bà van nài, “Ba, Nhị Thập chỉ là nhất thời hồ đồ, để con khuyên nó một hồi, nó nhất định sẽ tỉnh ngộ mà.”
Tất cả mọi người trong nhà chưa từng thấy ông nội đối xử với Thịnh Thế như thế này. Đây là lần đầu tiên người đàn ông ấy trở nên tàn nhẫn, mọi người không đành lòng được, vội vàng lên tiếng khuyên nhủ.
Ngay cả ba của Thịnh Thế cũng cảm thấy sững sờ. Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, ông nội của Thịnh Thế đã không thèm nghe mọi người cầu tình thay cháu trai mình. Ông chống gậy đứng dậy, bước vào phòng làm việc, không thèm ngoái đầu lại.
Nghe lệnh của ông nội, cảnh vệ gọi lính tới, dùng sức mạnh để bắt Thịnh Thế trở về, nhốt vào tòa nhà phía sau.
Thậm chí, vì đề phòng anh nhảy cửa sổ trốn thoát, bọn họ nhốt anh lên lầu ba, khóa trái cửa lại.
...
...
Thịnh Thế trở về nhà cũ ăn cơm, mãi mà không có tin tức.
Cố Lan San gọi di động cho anh, di động lại tắt máy. Cô đến công ty Thịnh Thế, thư ký của anh tiếp đón cô rất ân cần, sau đó nói cho cô biết rằng anh đã không đi làm trong hai ngày qua, bọn họ cũng đã tìm mọi cách liên hệ với anh mà không được, thậm chí còn định tìm tới cô!
Cô rời khỏi công ty anh, gọi điện thoại đến Ngự Thự Lâm Phong, bọn họ cũng báo rằng mấy ngày qua anh không có tới.
Cố Lan San mơ hồ đoán được anh đã xảy ra chuyện.
Nhưng mà cô lại không đoán ra nổi chuyện gì.
Trong lòng cảm thấy vô cùng bất an. Cũng may, ông trời không phụ sự lo lắng của cô, trong buổi tối đó cô đã biết đáp án. Cố Lan San nhận được một cú điện thoại, không phải Thịnh Thế gọi tới mà là người thư ký, nói một tràng rất dài, “Có phải cô Cố đó không? Mới đây không lâu, anh Thịnh sử dụng điện thoại ở nhà cũ ở liên hệ với tôi. Anh ấy dặn tôi nói với cô, bây giờ anh ấy không sao cả, anh ấy còn đang nghĩ cách. Một khi nghĩ được cách rồi, anh Thịnh sẽ tới tìm cô ngay lập tức
/1059
|