Cố Lan San vui đến mức chảy nước mắt, sau đó hung hăng nhào vào lòng Thịnh Thế, cô giơ tay ôm chặt eo của anh, đầu cô tựa vào ngực Thịnh Thế, nước mắt không kiềm được mà dính vào chiếc áo sơ mi trắng anh mua lúc chiều, cô khụt khịt cái mũi, sau đó lại ôm chặt eo anh, chậm rãi nói: “Nhị Thập, em ghét anh, luôn khiến cho em gặp được nhiều niềm vui như vậy.”
Thịnh Thế ôm Cố Lan San, trên mặt tràn đầy ý cười, câu nói của cô một chữ cũng không sót lọt vào trong tai anh.
Anh cảm thấy vạt áo trước ngực bị ướt, là nước mắt của cô, trong lòng anh xuất hiện một cảm giác kỳ lạ khiến anh khẽ run rẩy.
Xung quanh anh có rất nhiều nhân viên, anh không muốn mình mềm yếu giống con gái, cho nên anh bình tĩnh đưa tay kéo cô ra khỏi ngực, gương mặt điển trai của anh dưới ánh sáng của đống lửa trại vô cùng dịu dàng, trong mắt anh hiện lên nét tự nhiên phong lưu phóng khoáng, nhìn cô, cong môi lộ ra vẻ tà mị, mở miệng nói: “Như thế nào? Cô Cố, có thích hay không?”
“Thích.” Gương mặt trắng nõn của Cố Lan San nóng lên, hơi ửng đỏ, cô cho Thịnh Thế một cái nhìn chân thành không hề giữ lại mà gật đầu cho anh câu trả lời khẳng định, Thịnh Thế hài lòng cong môi cười, nhưng vào lúc này đột nhiên Cố Lan San nhón chân tới gần bên tai của anh, trong lòng vừa động, có mấy lời lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã bật thốt ra ngoài: “Nhưng so với những thứ làm em vui kia thì em thích người làm cho em vui vẻ hơn.”
Giống như có một trận sấm lớn đang đánh bên tai Thịnh Thế.
Đánh cho đầu anh trở nên mờ mịt, dường như sắp ngất.
Anh ngây ngốc đứng đó, mắt không nháy gần một phút mới sáng lên, sau đó nắm hai vai Cố Lan San, nhìn vào mắt cô, vừa thấp thỏm không xác định, vừa vui vẻ và kích động, vội vàng hỏi cô: “Cố Lan San, em vừa nói gì? Em vừa mới nói gì sao?”
Anh liên tục hỏi hai lần, bàn tay nắm vai cô cũng trở nên run rẩy, dường như cảm thấy không đủ mà anh còn nói: “Sở Sở, em lặp lại lần nữa, em vừa mới nói, anh vẫn chưa nghe rõ lắm.”
Cô vừa mới nói... cô thích anh?
Anh không có nghe lầm phải không? lqđ
Thịnh Thế nhìn vào mắt Cố Lan San, ánh mắt anh càng lúc càng sáng, giống như ánh sáng từ ánh sao đêm nay, từ những ngọn đèn trên bãi cát và từ đống lửa đang cháy trong chớp mắt mất đi ánh sáng, toàn bộ đều bị ánh sáng trong mắt anh che đi.
Cố Lan San cong môi, nhìn người đàn ông kích động nhảy nhót như thế bỗng dưng trong lòng cô hiện lên chút chua xót còn có chút thỏa mãn.
Cô vốn còn mất tự nhiên do vừa mới nói ra câu thích kia nhưng bây giờ thấy Thịnh Thế như vậy thì trái tim cô cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô không hề keo kiệt mà lặp lại câu vừa nói một lần nữa: “Nhị Thập, em nói, em thích anh.”
Lời của cô còn chưa dứt thì môi anh đã hôn xuống, hung hăng đoạt lấy hô hấp của cô.
Môi của anh hơi run rẩy, anh nhẹ nhàng ôm eo cô, không hề có ham muốn, không hề bá đạo, không hề có kỹ xảo, chỉ là tự nhiên hôn cô, mang theo nét thành kính.
Cô nói, Nhị Thập, em thích anh.
Thịnh Thế ôm Cố Lan San, trên mặt tràn đầy ý cười, câu nói của cô một chữ cũng không sót lọt vào trong tai anh.
Anh cảm thấy vạt áo trước ngực bị ướt, là nước mắt của cô, trong lòng anh xuất hiện một cảm giác kỳ lạ khiến anh khẽ run rẩy.
Xung quanh anh có rất nhiều nhân viên, anh không muốn mình mềm yếu giống con gái, cho nên anh bình tĩnh đưa tay kéo cô ra khỏi ngực, gương mặt điển trai của anh dưới ánh sáng của đống lửa trại vô cùng dịu dàng, trong mắt anh hiện lên nét tự nhiên phong lưu phóng khoáng, nhìn cô, cong môi lộ ra vẻ tà mị, mở miệng nói: “Như thế nào? Cô Cố, có thích hay không?”
“Thích.” Gương mặt trắng nõn của Cố Lan San nóng lên, hơi ửng đỏ, cô cho Thịnh Thế một cái nhìn chân thành không hề giữ lại mà gật đầu cho anh câu trả lời khẳng định, Thịnh Thế hài lòng cong môi cười, nhưng vào lúc này đột nhiên Cố Lan San nhón chân tới gần bên tai của anh, trong lòng vừa động, có mấy lời lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã bật thốt ra ngoài: “Nhưng so với những thứ làm em vui kia thì em thích người làm cho em vui vẻ hơn.”
Giống như có một trận sấm lớn đang đánh bên tai Thịnh Thế.
Đánh cho đầu anh trở nên mờ mịt, dường như sắp ngất.
Anh ngây ngốc đứng đó, mắt không nháy gần một phút mới sáng lên, sau đó nắm hai vai Cố Lan San, nhìn vào mắt cô, vừa thấp thỏm không xác định, vừa vui vẻ và kích động, vội vàng hỏi cô: “Cố Lan San, em vừa nói gì? Em vừa mới nói gì sao?”
Anh liên tục hỏi hai lần, bàn tay nắm vai cô cũng trở nên run rẩy, dường như cảm thấy không đủ mà anh còn nói: “Sở Sở, em lặp lại lần nữa, em vừa mới nói, anh vẫn chưa nghe rõ lắm.”
Cô vừa mới nói... cô thích anh?
Anh không có nghe lầm phải không? lqđ
Thịnh Thế nhìn vào mắt Cố Lan San, ánh mắt anh càng lúc càng sáng, giống như ánh sáng từ ánh sao đêm nay, từ những ngọn đèn trên bãi cát và từ đống lửa đang cháy trong chớp mắt mất đi ánh sáng, toàn bộ đều bị ánh sáng trong mắt anh che đi.
Cố Lan San cong môi, nhìn người đàn ông kích động nhảy nhót như thế bỗng dưng trong lòng cô hiện lên chút chua xót còn có chút thỏa mãn.
Cô vốn còn mất tự nhiên do vừa mới nói ra câu thích kia nhưng bây giờ thấy Thịnh Thế như vậy thì trái tim cô cũng từ từ bình tĩnh lại.
Cô không hề keo kiệt mà lặp lại câu vừa nói một lần nữa: “Nhị Thập, em nói, em thích anh.”
Lời của cô còn chưa dứt thì môi anh đã hôn xuống, hung hăng đoạt lấy hô hấp của cô.
Môi của anh hơi run rẩy, anh nhẹ nhàng ôm eo cô, không hề có ham muốn, không hề bá đạo, không hề có kỹ xảo, chỉ là tự nhiên hôn cô, mang theo nét thành kính.
Cô nói, Nhị Thập, em thích anh.
/1059
|