Cố Lan San ngẩn người một chút, liền bật cười, cô nghẹo đầu, quan sát Thịnh Thế một phen từ trên xuống dưới, sau đó từ từ mở miệng nói: “Thì ra đàn ông theo đuổi phụ nữ là theo đuổi như vậy hả?”
Cố Lan San từng được rất nhiều đàn ông viết thư tình thổ lộ, nhưng lại chưa bao giờ hưởng thụ cảnh ngộ được người ta theo đuổi gióng trống khua chiêng như thế này, ngược lại là Thịnh Thế, khi còn học cấp ba, thường được một số cô gái diễu võ dương oai theo đuổi, thậm chí còn vì anh, gây ra sự kiện chém giết.
Thịnh Thế lái xe, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San: “Lần đầu tiên theo đuổi con gái, nếu như có gì làm chưa đủ tốt, kính xin hãy thông cảm nhiều hơn, hơn nữa có thể đưa ra ý kiến, lần sau anh sẽ cải tiến.”
Thịnh Thế vừa nói như thế, Cố Lan San liền nói khoác mà không biết ngượng mở miệng trả lời: “Em chính là kén chọn không chút lưu tình.” Dừng một chút, Cố Lan San lại tâm huyết dâng trào nói: “Nhị Thập, sau khi cuộc hẹn hôm nay kết thúc, anh có cần em viết một bản báo cáo cảm giác của em khi anh theo đuổi em không?”
Thịnh Thế gật đầu một cái, ngược lại cũng không chút khách khí chút nào nói: “Được, nhớ viết cặn kẽ một chút.”
Cố Lan San ôm lấy bó hoa tươi, không nói tiếp, chỉ là xoay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Thịnh Thế nhìn thẳng phía trước, khóe môi cũng tung bay như nhau, gần đây, anh trải qua cuộc sống giống như cáp treo vậy, không đoán được tâm tư của Cố Lan San.
Buổi sáng cô nói với anh, cô không thích Hàn Thành Trì nữa, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, một người không yêu một người đâu có dễ dàng như vậy.
Chỉ là, từ trước đến giờ anh rất có kiên nhẫn, nhiều năm như vậy anh cũng chờ được, cho nên bây giờ còn có gì không thể đợi hay sao?
Sau khi anh và cô ly hôn, anh vẫn muốn đứng nguyên tại chỗ đợi cô, mùi vị chờ đợi đặc biệt không dễ chịu, anh nói anh chờ cô chủ động, nhưng anh đã suy nghĩ lại, bây giờ nếu cô không gả cho Hàn Thành Trì, vậy sao anh không chủ động một chút?
...
...
Thịnh Thế đưa Cố Lan San đến một nhà hàng vô cùng đặc sắc.
Nhà hàng đó là phủ đệ của một vương gia thời kỳ triều Thanh, được người ta cải tạo thành khách sạn, chỉ là đình đài, lầu gác, sàn nhà vẫn còn duy trì bộ dáng vốn có.
Thịnh Thế tìm chỗ đậu xe, hai người xuống xe, Thịnh Thế dắt tay Cố Lan San đi vào cửa chính ‘Vương phủ’.
Trước cửa chính ‘Vương phủ’, có hai chú sư tử đá ngồi hai bên, trên cổ buộc hai sợi tơ lụa màu đỏ sậm, trước mặt treo một quả tú cầu lớn.
Mấy nhân viên đứng ở cửa tiếp khách, đều ăn mặc trang phục thái giám của triều Thanh, nhìn thấy Thịnh Thế và Cố Lan San đi tới, lập tức cung kính tiến lên đón, kêu một nữ nhân viên mặc trang phục cung nữ từ bên trong ra, dẫn Thịnh Thế và Cố Lan San vào bên trong.
Đối với nhà hàng này, Cố Lan San đã từng nghe thấy, người có thể tới nơi này ăn một bữa cơm, cũng không phải có tiền là có thể làm được.
Bên trong, ngoại trừ người dùng cơm, các nữ phục vụ đều mặc trang phục triều Thanh chính thống cùng một màu, d.đ/l;q"d giẫm lên đôi hài chậu hoa, trong tay cầm khăn lụa, nhìn thấy khách là vung khăn trong tay lên, khẽ nhún người xuống thỉnh an giống như những bộ phim về triều Thanh trên TV.
Thịnh Thế nói đã điện thoại đặt chỗ trước, cho nên hai người vừa nhàn hạ thoải mái thưởng phong cảnh trong ‘vương phủ’, vừa đi tới cung điện xoa hoa nhất ở trong cùng.
Cố Lan San từng được rất nhiều đàn ông viết thư tình thổ lộ, nhưng lại chưa bao giờ hưởng thụ cảnh ngộ được người ta theo đuổi gióng trống khua chiêng như thế này, ngược lại là Thịnh Thế, khi còn học cấp ba, thường được một số cô gái diễu võ dương oai theo đuổi, thậm chí còn vì anh, gây ra sự kiện chém giết.
Thịnh Thế lái xe, lại nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Lan San: “Lần đầu tiên theo đuổi con gái, nếu như có gì làm chưa đủ tốt, kính xin hãy thông cảm nhiều hơn, hơn nữa có thể đưa ra ý kiến, lần sau anh sẽ cải tiến.”
Thịnh Thế vừa nói như thế, Cố Lan San liền nói khoác mà không biết ngượng mở miệng trả lời: “Em chính là kén chọn không chút lưu tình.” Dừng một chút, Cố Lan San lại tâm huyết dâng trào nói: “Nhị Thập, sau khi cuộc hẹn hôm nay kết thúc, anh có cần em viết một bản báo cáo cảm giác của em khi anh theo đuổi em không?”
Thịnh Thế gật đầu một cái, ngược lại cũng không chút khách khí chút nào nói: “Được, nhớ viết cặn kẽ một chút.”
Cố Lan San ôm lấy bó hoa tươi, không nói tiếp, chỉ là xoay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, khóe môi không tự chủ được nhếch lên.
Thịnh Thế nhìn thẳng phía trước, khóe môi cũng tung bay như nhau, gần đây, anh trải qua cuộc sống giống như cáp treo vậy, không đoán được tâm tư của Cố Lan San.
Buổi sáng cô nói với anh, cô không thích Hàn Thành Trì nữa, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, một người không yêu một người đâu có dễ dàng như vậy.
Chỉ là, từ trước đến giờ anh rất có kiên nhẫn, nhiều năm như vậy anh cũng chờ được, cho nên bây giờ còn có gì không thể đợi hay sao?
Sau khi anh và cô ly hôn, anh vẫn muốn đứng nguyên tại chỗ đợi cô, mùi vị chờ đợi đặc biệt không dễ chịu, anh nói anh chờ cô chủ động, nhưng anh đã suy nghĩ lại, bây giờ nếu cô không gả cho Hàn Thành Trì, vậy sao anh không chủ động một chút?
...
...
Thịnh Thế đưa Cố Lan San đến một nhà hàng vô cùng đặc sắc.
Nhà hàng đó là phủ đệ của một vương gia thời kỳ triều Thanh, được người ta cải tạo thành khách sạn, chỉ là đình đài, lầu gác, sàn nhà vẫn còn duy trì bộ dáng vốn có.
Thịnh Thế tìm chỗ đậu xe, hai người xuống xe, Thịnh Thế dắt tay Cố Lan San đi vào cửa chính ‘Vương phủ’.
Trước cửa chính ‘Vương phủ’, có hai chú sư tử đá ngồi hai bên, trên cổ buộc hai sợi tơ lụa màu đỏ sậm, trước mặt treo một quả tú cầu lớn.
Mấy nhân viên đứng ở cửa tiếp khách, đều ăn mặc trang phục thái giám của triều Thanh, nhìn thấy Thịnh Thế và Cố Lan San đi tới, lập tức cung kính tiến lên đón, kêu một nữ nhân viên mặc trang phục cung nữ từ bên trong ra, dẫn Thịnh Thế và Cố Lan San vào bên trong.
Đối với nhà hàng này, Cố Lan San đã từng nghe thấy, người có thể tới nơi này ăn một bữa cơm, cũng không phải có tiền là có thể làm được.
Bên trong, ngoại trừ người dùng cơm, các nữ phục vụ đều mặc trang phục triều Thanh chính thống cùng một màu, d.đ/l;q"d giẫm lên đôi hài chậu hoa, trong tay cầm khăn lụa, nhìn thấy khách là vung khăn trong tay lên, khẽ nhún người xuống thỉnh an giống như những bộ phim về triều Thanh trên TV.
Thịnh Thế nói đã điện thoại đặt chỗ trước, cho nên hai người vừa nhàn hạ thoải mái thưởng phong cảnh trong ‘vương phủ’, vừa đi tới cung điện xoa hoa nhất ở trong cùng.
/1059
|