Editor: Nhã Y Đình
Hàn Thành Trì vẫn coi Cố Lan San như em gái, thấy cô thua, mở miệng nói đùa một câu: “Lan San, cảm ơn em nha!”
Cảm ơn cái đầu cậu ý!
Thịnh Thế ngồi một chỗ, dáng vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng nghĩ, thắng đều là tiền của ông đây đó!
Cố Ân Ân cười với Hàn Thành Trì, hờn dỗi: “Mau đánh tiếp đi, suốt ngày khoe mẽ thôi!”
Hàn Thành Trì cười tươi, thơm một cái lên má Cố Ân Ân, ném quân: “Thất vạn!”
Cố phu nhân cũng bốc bài, suy nghĩ một chút, ném một quân: “Nhị bính!”
Cố Lan San bị thua hai lần. Bây giờ cũng thông minh hơn, xem mọi người đánh gì thì đánh theo. Tuy có thể không thắng nhưng cũng không đến mức để người khác ăn mất. Vì thế cô nhìn một lượt bài của mình, không có ‘Nhị Bính’, chỉ có ‘Thất Vạn’, cầm lên: “Thất Vạn!”
Bảy vạn em gái em!
Ánh mắt Thịnh Thế lâp tức trở nên đen như mực. Giỏi lắm, Cố Lan San, em thật giỏi! Em cho Hàn Thành Trì ăn hai con pháo còn chưa đủ bây giờ lại đánh giống y hệt như cậu ta? Quả thực khiến anh tức chết rồi!
Vương Giai Di thấy Cố Lan San đánh như vậy lại nở nụ cười, vừa bốc bài vừa xem lại bài của mình, rồi nói: “Cố Lan San thua hai cây cũng thông minh hơn rồi. Người khác đánh quân gì cũng đánh quân đó!” Rồi cô ta ra quân: “Tứ điều!”
Cố Lan San cau mày, nhìn bài mình, nghe thấy Vương Giai Di nói như vậy bèn ngẩng đầu nhìn cô ta một lát, nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác. Không biết chơi thì chỉ còn cách như vậy thôi!”
Cố Ân Ân nghe cô nói vậy lại cười một tiếng, “Nói như vậy thì chị mới nhớ ra là Thành Trì dạy Lan San. Nếu thấy khó có thể thắng thì đánh như thế!” Nói xong, cô cười duyên liếc mắt một cái nhìn Hàn Thành Trì, nói: “Anh dạy Lan San chơi mạt chược mà cũng chẳng nên thân, lại dạy vớ vấn như thế?”
“Đúng đó!” Cố Lan San hùa theo Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì cười hì hì, lật một quân bài, nói: “Nói như vậy thì người làm thầy như anh thật sự quá mất mặt rồi?”
Thầy cái em gái cậu!
Thịnh Thế ngồi bên cạnh Cố Lan San, cảm thấy trong lòng cực kỳ ghen tị, chơi mạt chược thì cứ chơi đi, lại còn phải nói linh tinh làm gì chứ?
“Hóa ra anh rể dạy Lan San chơi mạt chược!” Vương Giai Di không biết chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, vô tâm nói: “Khó trách lại thiên vị anh rể như thế. Liên tiếp cho anh rể ăn hai lần pháo! Ngay cả đánh bài cũng đánh như anh rể!”
Biết chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Trì chỉ có hai người, một là Thịnh Thế, người thứ hai chính là Cố phu nhân.
Tục ngữ có câu, “người nói vô tâm, người nghe hữu ý“. Căn bản, Cố phu nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, giờ nghe Vương Giai Di nói, Cố phu nhân cảm thấy trong lòng lo lắng không thôi. Chẳng lẽ Cố Lan San gả cho Thịnh Thế rồi mà vẫn còn yêu Hàn Thành Trì sao?
Lúc trước vì bà ta biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì nên mới khuyến khích Hàn gia để hai đứa trẻ đi du học.
Hàn Thành Trì vẫn coi Cố Lan San như em gái, thấy cô thua, mở miệng nói đùa một câu: “Lan San, cảm ơn em nha!”
Cảm ơn cái đầu cậu ý!
Thịnh Thế ngồi một chỗ, dáng vẻ lạnh lùng nhưng trong lòng nghĩ, thắng đều là tiền của ông đây đó!
Cố Ân Ân cười với Hàn Thành Trì, hờn dỗi: “Mau đánh tiếp đi, suốt ngày khoe mẽ thôi!”
Hàn Thành Trì cười tươi, thơm một cái lên má Cố Ân Ân, ném quân: “Thất vạn!”
Cố phu nhân cũng bốc bài, suy nghĩ một chút, ném một quân: “Nhị bính!”
Cố Lan San bị thua hai lần. Bây giờ cũng thông minh hơn, xem mọi người đánh gì thì đánh theo. Tuy có thể không thắng nhưng cũng không đến mức để người khác ăn mất. Vì thế cô nhìn một lượt bài của mình, không có ‘Nhị Bính’, chỉ có ‘Thất Vạn’, cầm lên: “Thất Vạn!”
Bảy vạn em gái em!
Ánh mắt Thịnh Thế lâp tức trở nên đen như mực. Giỏi lắm, Cố Lan San, em thật giỏi! Em cho Hàn Thành Trì ăn hai con pháo còn chưa đủ bây giờ lại đánh giống y hệt như cậu ta? Quả thực khiến anh tức chết rồi!
Vương Giai Di thấy Cố Lan San đánh như vậy lại nở nụ cười, vừa bốc bài vừa xem lại bài của mình, rồi nói: “Cố Lan San thua hai cây cũng thông minh hơn rồi. Người khác đánh quân gì cũng đánh quân đó!” Rồi cô ta ra quân: “Tứ điều!”
Cố Lan San cau mày, nhìn bài mình, nghe thấy Vương Giai Di nói như vậy bèn ngẩng đầu nhìn cô ta một lát, nhẹ nhàng nói: “Không còn cách nào khác. Không biết chơi thì chỉ còn cách như vậy thôi!”
Cố Ân Ân nghe cô nói vậy lại cười một tiếng, “Nói như vậy thì chị mới nhớ ra là Thành Trì dạy Lan San. Nếu thấy khó có thể thắng thì đánh như thế!” Nói xong, cô cười duyên liếc mắt một cái nhìn Hàn Thành Trì, nói: “Anh dạy Lan San chơi mạt chược mà cũng chẳng nên thân, lại dạy vớ vấn như thế?”
“Đúng đó!” Cố Lan San hùa theo Cố Ân Ân.
Hàn Thành Trì cười hì hì, lật một quân bài, nói: “Nói như vậy thì người làm thầy như anh thật sự quá mất mặt rồi?”
Thầy cái em gái cậu!
Thịnh Thế ngồi bên cạnh Cố Lan San, cảm thấy trong lòng cực kỳ ghen tị, chơi mạt chược thì cứ chơi đi, lại còn phải nói linh tinh làm gì chứ?
“Hóa ra anh rể dạy Lan San chơi mạt chược!” Vương Giai Di không biết chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Trì, vô tâm nói: “Khó trách lại thiên vị anh rể như thế. Liên tiếp cho anh rể ăn hai lần pháo! Ngay cả đánh bài cũng đánh như anh rể!”
Biết chuyện Cố Lan San thích Hàn Thành Trì chỉ có hai người, một là Thịnh Thế, người thứ hai chính là Cố phu nhân.
Tục ngữ có câu, “người nói vô tâm, người nghe hữu ý“. Căn bản, Cố phu nhân không suy nghĩ nhiều như vậy, giờ nghe Vương Giai Di nói, Cố phu nhân cảm thấy trong lòng lo lắng không thôi. Chẳng lẽ Cố Lan San gả cho Thịnh Thế rồi mà vẫn còn yêu Hàn Thành Trì sao?
Lúc trước vì bà ta biết Cố Lan San thích Hàn Thành Trì nên mới khuyến khích Hàn gia để hai đứa trẻ đi du học.
/1059
|