Editor: Cà Rốt Hồng
Thành thị xa lạ, bệnh viện xa lạ, một mình Cố Lan San ngơ ngác ngồi ở trên băng ghế đá, ánh mặt trời từ từ mọc lên từ phương đông, tia nắng ấm rắc lên toàn thân cô, nhiệt độ từ từ lên cao, cô lại giống như không cảm thấy nóng, chỉ ngồi ở chỗ đó.
Toàn bộ trong đầu cô lộn xộn lung tung, chất đầy đều là Thịnh Thế, hoàn toàn không chứa được những thứ khác.
Cô thật sự cần phải suy nghĩ kỹ lại, suy nghĩ về lòng của mình, suy nghĩ về mình đối với Nhị Thập, rốt cuộc là cảm tình gì.
...
...
Thịnh Thế làm xong phẫu thuật, liền bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, phải đặc biệt theo dõi hai mươi bốn tiếng.
Người nhà họ Thịnh biết Thịnh Thế không còn nguy hiểm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc tối Thịnh Thế đã tỉnh một lần, ý thức không tốt lắm, cho nên rất nhanh liền ngủ.
Sáng sớm người nhà họ Thịnh bị một cuộc điện thoại của Dương Lan Phong giày vò, một máy bay quân dụng bay tới nơi này, tuổi tác ông nội Thịnh khá lớn, chịu không được hành hạ như thế, dưới sự bảo đảm liên tục của thủ trưởng Thịnh rằng khi Thịnh Thế tỉnh lại liền gọi điện thoại cho ông, ông nội Thịnh mới gật đầu đồng ý đi khách sạn trong bệnh viện quân khu nghỉ ngơi.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hai mươi bốn tiếng trôi qua, tình hình Thịnh Thế ổn định lại, mới được chuyển tới trong phòng bệnh thường, bởi vì hiện tại phòng bệnh ở khu vực thiên tai bị thiếu hụt, cho nên Thịnh Thế ở phòng bệnh cũng không lớn, nhưng có một cửa sổ rất lớn, nhìn sang, vừa vặn là hoa viên phía sau của bệnh viện.
Đến giữa trưa, Thịnh Thế tỉnh lại, lần tỉnh này thời gian dài một chút, bởi vì tiêm thuốc giảm đau, anh cũng không cảm thấy đau đớn, chẳng qua cảm thấy cả người có chút mụ mị, nhìn một vòng người vây quanh trước giường bệnh của mình, đều là những gương mặt anh quen thuộc, nhưng không có người anh muốn gặp, anh liền nhíu nhíu mày, có chút không muốn nói chuyện, sau đó đối mặt sự quan tâm của người thân một nhà, anh uể oải mệt mỏi nhắm hai mắt lại, mọi người chỉ cho rằng anh mệt mỏi, đều ngậm miệng lại.
Vì không làm trễ nãi bệnh nhân nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ cho phép một người ở lại gác đêm, mà hiện tại Thịnh Thế đã thoát khỏi nguy hiểm, chuyện ở đế đô bên kia cũng rất nhiều, xế chiều hôm đó, đại đa số người đều quay về Bắc Kinh, chỉ chừa lại mẹ Thịnh, chị cả Thịnh Hoan cùng chị ba Thịnh Tiếu của Thịnh Thế ở lại chỗ này chăm sóc Thịnh Thế.
Mẹ Thịnh thương yêu Thịnh Thế, cho nên đêm đầu tiên, chết sống muốn ở lại trong bệnh viện trông coi Thịnh Thế, Thịnh Hoan và Thịnh Tiếu khuyên can mẹ Thịnh không được, đành ăn cơm tối với mẹ Thịnh xong, đi khách sạn nghỉ ngơi.
Cố Lan San vẫn luôn núp ở một nơi gần đó nhìn những hành động của người nhà họ Thịnh, đợi đến mười một giờ khuya, thừa dịp y tá không chú ý, Cố Lan San lặng lẽ chạy vào trong lầu.
Cô cũng không biết Thịnh Thế nằm ở phòng nào, mà trễ như vậy, bệnh viện không cho người vào thăm, cho nên liền rón rén dọc theo phòng bệnh, tìm từng phòng.
Bởi vì nơi này có rất nhiều bệnh nhân gặp nạn, y tá không đủ, có chút bận rộn, nhất thời cũng không có ai chú ý tới Cố Lan San, cho nên lúc Cố Lan San đi tới lầu ba bệnh viện, rốt cuộc cách cửa sổ thấy được bóng dáng mẹ Thịnh.
Mẹ Thịnh còn chưa ngủ, canh giữ ở trước giường bệnh, nắm tay Thịnh Thế, nhìn chằm chằm Thịnh Thế trên giường bệnh, trên sườn mặt đều tràn đầy đau lòng.
Cố Lan San đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thịnh Thế nằm ở nơi đó, anh vẫn còn truyền dịch, trong lỗ mũi cũng cắm hai cái ống dẫn hút dưỡng khí, anh uể oải mệt mỏi nhắm mắt lại, thần thái thoạt nhìn rất an tĩnh, giống như là ngủ say.
Thành thị xa lạ, bệnh viện xa lạ, một mình Cố Lan San ngơ ngác ngồi ở trên băng ghế đá, ánh mặt trời từ từ mọc lên từ phương đông, tia nắng ấm rắc lên toàn thân cô, nhiệt độ từ từ lên cao, cô lại giống như không cảm thấy nóng, chỉ ngồi ở chỗ đó.
Toàn bộ trong đầu cô lộn xộn lung tung, chất đầy đều là Thịnh Thế, hoàn toàn không chứa được những thứ khác.
Cô thật sự cần phải suy nghĩ kỹ lại, suy nghĩ về lòng của mình, suy nghĩ về mình đối với Nhị Thập, rốt cuộc là cảm tình gì.
...
...
Thịnh Thế làm xong phẫu thuật, liền bị đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt, phải đặc biệt theo dõi hai mươi bốn tiếng.
Người nhà họ Thịnh biết Thịnh Thế không còn nguy hiểm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc tối Thịnh Thế đã tỉnh một lần, ý thức không tốt lắm, cho nên rất nhanh liền ngủ.
Sáng sớm người nhà họ Thịnh bị một cuộc điện thoại của Dương Lan Phong giày vò, một máy bay quân dụng bay tới nơi này, tuổi tác ông nội Thịnh khá lớn, chịu không được hành hạ như thế, dưới sự bảo đảm liên tục của thủ trưởng Thịnh rằng khi Thịnh Thế tỉnh lại liền gọi điện thoại cho ông, ông nội Thịnh mới gật đầu đồng ý đi khách sạn trong bệnh viện quân khu nghỉ ngơi.
Mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hai mươi bốn tiếng trôi qua, tình hình Thịnh Thế ổn định lại, mới được chuyển tới trong phòng bệnh thường, bởi vì hiện tại phòng bệnh ở khu vực thiên tai bị thiếu hụt, cho nên Thịnh Thế ở phòng bệnh cũng không lớn, nhưng có một cửa sổ rất lớn, nhìn sang, vừa vặn là hoa viên phía sau của bệnh viện.
Đến giữa trưa, Thịnh Thế tỉnh lại, lần tỉnh này thời gian dài một chút, bởi vì tiêm thuốc giảm đau, anh cũng không cảm thấy đau đớn, chẳng qua cảm thấy cả người có chút mụ mị, nhìn một vòng người vây quanh trước giường bệnh của mình, đều là những gương mặt anh quen thuộc, nhưng không có người anh muốn gặp, anh liền nhíu nhíu mày, có chút không muốn nói chuyện, sau đó đối mặt sự quan tâm của người thân một nhà, anh uể oải mệt mỏi nhắm hai mắt lại, mọi người chỉ cho rằng anh mệt mỏi, đều ngậm miệng lại.
Vì không làm trễ nãi bệnh nhân nghỉ ngơi, trong phòng bệnh chỉ cho phép một người ở lại gác đêm, mà hiện tại Thịnh Thế đã thoát khỏi nguy hiểm, chuyện ở đế đô bên kia cũng rất nhiều, xế chiều hôm đó, đại đa số người đều quay về Bắc Kinh, chỉ chừa lại mẹ Thịnh, chị cả Thịnh Hoan cùng chị ba Thịnh Tiếu của Thịnh Thế ở lại chỗ này chăm sóc Thịnh Thế.
Mẹ Thịnh thương yêu Thịnh Thế, cho nên đêm đầu tiên, chết sống muốn ở lại trong bệnh viện trông coi Thịnh Thế, Thịnh Hoan và Thịnh Tiếu khuyên can mẹ Thịnh không được, đành ăn cơm tối với mẹ Thịnh xong, đi khách sạn nghỉ ngơi.
Cố Lan San vẫn luôn núp ở một nơi gần đó nhìn những hành động của người nhà họ Thịnh, đợi đến mười một giờ khuya, thừa dịp y tá không chú ý, Cố Lan San lặng lẽ chạy vào trong lầu.
Cô cũng không biết Thịnh Thế nằm ở phòng nào, mà trễ như vậy, bệnh viện không cho người vào thăm, cho nên liền rón rén dọc theo phòng bệnh, tìm từng phòng.
Bởi vì nơi này có rất nhiều bệnh nhân gặp nạn, y tá không đủ, có chút bận rộn, nhất thời cũng không có ai chú ý tới Cố Lan San, cho nên lúc Cố Lan San đi tới lầu ba bệnh viện, rốt cuộc cách cửa sổ thấy được bóng dáng mẹ Thịnh.
Mẹ Thịnh còn chưa ngủ, canh giữ ở trước giường bệnh, nắm tay Thịnh Thế, nhìn chằm chằm Thịnh Thế trên giường bệnh, trên sườn mặt đều tràn đầy đau lòng.
Cố Lan San đứng ở trước cửa sổ thủy tinh, cũng không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thịnh Thế nằm ở nơi đó, anh vẫn còn truyền dịch, trong lỗ mũi cũng cắm hai cái ống dẫn hút dưỡng khí, anh uể oải mệt mỏi nhắm mắt lại, thần thái thoạt nhìn rất an tĩnh, giống như là ngủ say.
/1059
|