Anh chỉ mới hai mươi mấy tuổi, chính là thời kỳ có nhu cầu sinh lý nghiêm trọng nhất, nhưng kể từ sau khi mất đi Cố Lan San, liền nghiễm nhiên đánh mất đi tất cả tính cách và hứng thú.
Có lúc nói chuyện làm ăn, sẽ cùng người ta đến những nơi Phong Hoa Tuyết Nguyệt cao cấp, đủ các loại phụ nữ tiếp rượu, có thanh thuần, có khêu gợi, có căng thẳng...... Rất săn sóc, rất biết trêu chọc đàn ông, nhưng anh không có chút tâm tình nào, ngược lại sẽ trốn tránh thật xa, chẳng qua là cảm thấy cuộc sống xanh vàng rực rỡ này vô cùng vô vị và tẻ nhạt.
Thật ra thì chuyện ân ái này không làm cũng may, một khi đã làm, sẽ ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, cho nên đã xảy ra là không thể ngăn cản, nhưng một khi không làm, cũng dần dần thành thói quen.
Nhưng bây giờ khoảng cách anh và cô ly hôn đã được bốn tháng, lần đầu tiên anh cùng hôn môi với một người phụ nữ, thế nhưng anh lại phát hiện, thì ra mình còn có nhu cầu sinh lý và dục vọng mãnh liệt như vậy.
Cho nên, trong đầu Thịnh Thế, tràn đầy giãy giụa, tiếp tục hôn hay là dừng lại rút lui?
Phải biết, anh và cô đã không còn quan hê như lúc trước, tuy rằng bọn họ cũng không ly hôn thật, nhưng anh thật sự để cô tự do, bây giờ anh và cô lên giường, sau này phải làm thế nào?
Anh là rất muốn chịu trách nhiệm với cô tới cùng, nhưng cô cần anh chịu trách nhiệm tới cùng sao?
Bây giờ, cô đang bị rối loạn tình mê nên không né tránh sao?
Nếu như hôn môi kết thúc, cô hối hận thì phải làm thế nào?
Trong đầu Thịnh Thế nhanh chóng đánh giá.
Môi của anh cứ như vậy mà dán vào môi của cô.
Tình trạng của Cố Lan San lại hoàn toàn khác biệt với Thịnh Thế, trong đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ là có một ý nghĩ, cô lại bị Thịnh Thế hôn hít.
Cô và anh đã từng hôn môi rất nhiều lần, nhưng cảm giác lần này hình như hoàn toàn khác biệt với ngày trước.
Cô không nói ra được rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, nhưng mà cô lại biết...... Cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.
Trái tim của cô, thình thịch thình thịch, đập rất lợi hại.
Giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực của mình bất cứ lúc nào.
Cô chưa bao giờ biết rằng, thì ra là cánh môi cùng cánh môi kề nhau, lại có thể có cảm giác kỳ diệu và tốt đẹp như thế.
Cô không tự chủ được muốn nhiều hơn, nhưng cô lại không biết cô đang muốn cái gì, nói tóm lại, cô cảm thấy hiện tại còn thiếu rất nhiều, cô không biết phải nên làm như thế nào mới có thể thỏa mãn cảm giác khát vọng trong đáy lòng đó, cô không nhịn được nhẹ nhàng giật giật môi, liền mở mắt.
Ánh mắt của cô và ánh mắt của anh, có một lần đụng vào nhau.
Bọn họ nằm cạnh gần như vậy, lông mi của anh và cô khẽ chớp lên một cái, hình như đều có thể buộc chung một chỗ.
Cô nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi.
Môi của cô và anh cùng dán vào một chỗ, khi cô vừa động, một dòng điện liền truyền đến.
Trong nháy mắt đánh tan giãy giụa trong đầu Thịnh Thế thành bọt biển, dục vọng hoàn toàn chiến thắng lý trí, anh rên lên một tiếng, sau đó không nhịn được cũng nhẹ nhàng giật giật môi.
Cảm giác quen thuộc và kích thích lại một lần nữa truyền đến, mang cho bọn họ cảm giác thoải mái không nói nên lời, anh lưu luyến lại tiếp tục từ từ liếm môi của cô, mang theo một cảm giác cọ sát triền miên đến già.
Có lúc nói chuyện làm ăn, sẽ cùng người ta đến những nơi Phong Hoa Tuyết Nguyệt cao cấp, đủ các loại phụ nữ tiếp rượu, có thanh thuần, có khêu gợi, có căng thẳng...... Rất săn sóc, rất biết trêu chọc đàn ông, nhưng anh không có chút tâm tình nào, ngược lại sẽ trốn tránh thật xa, chẳng qua là cảm thấy cuộc sống xanh vàng rực rỡ này vô cùng vô vị và tẻ nhạt.
Thật ra thì chuyện ân ái này không làm cũng may, một khi đã làm, sẽ ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, cho nên đã xảy ra là không thể ngăn cản, nhưng một khi không làm, cũng dần dần thành thói quen.
Nhưng bây giờ khoảng cách anh và cô ly hôn đã được bốn tháng, lần đầu tiên anh cùng hôn môi với một người phụ nữ, thế nhưng anh lại phát hiện, thì ra mình còn có nhu cầu sinh lý và dục vọng mãnh liệt như vậy.
Cho nên, trong đầu Thịnh Thế, tràn đầy giãy giụa, tiếp tục hôn hay là dừng lại rút lui?
Phải biết, anh và cô đã không còn quan hê như lúc trước, tuy rằng bọn họ cũng không ly hôn thật, nhưng anh thật sự để cô tự do, bây giờ anh và cô lên giường, sau này phải làm thế nào?
Anh là rất muốn chịu trách nhiệm với cô tới cùng, nhưng cô cần anh chịu trách nhiệm tới cùng sao?
Bây giờ, cô đang bị rối loạn tình mê nên không né tránh sao?
Nếu như hôn môi kết thúc, cô hối hận thì phải làm thế nào?
Trong đầu Thịnh Thế nhanh chóng đánh giá.
Môi của anh cứ như vậy mà dán vào môi của cô.
Tình trạng của Cố Lan San lại hoàn toàn khác biệt với Thịnh Thế, trong đầu óc của cô hoàn toàn trống rỗng, cô chỉ là có một ý nghĩ, cô lại bị Thịnh Thế hôn hít.
Cô và anh đã từng hôn môi rất nhiều lần, nhưng cảm giác lần này hình như hoàn toàn khác biệt với ngày trước.
Cô không nói ra được rốt cuộc khác nhau ở điểm nào, nhưng mà cô lại biết...... Cảm giác này hình như cũng không tệ lắm.
Trái tim của cô, thình thịch thình thịch, đập rất lợi hại.
Giống như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực của mình bất cứ lúc nào.
Cô chưa bao giờ biết rằng, thì ra là cánh môi cùng cánh môi kề nhau, lại có thể có cảm giác kỳ diệu và tốt đẹp như thế.
Cô không tự chủ được muốn nhiều hơn, nhưng cô lại không biết cô đang muốn cái gì, nói tóm lại, cô cảm thấy hiện tại còn thiếu rất nhiều, cô không biết phải nên làm như thế nào mới có thể thỏa mãn cảm giác khát vọng trong đáy lòng đó, cô không nhịn được nhẹ nhàng giật giật môi, liền mở mắt.
Ánh mắt của cô và ánh mắt của anh, có một lần đụng vào nhau.
Bọn họ nằm cạnh gần như vậy, lông mi của anh và cô khẽ chớp lên một cái, hình như đều có thể buộc chung một chỗ.
Cô nhịn không được nhẹ nhàng giật giật môi.
Môi của cô và anh cùng dán vào một chỗ, khi cô vừa động, một dòng điện liền truyền đến.
Trong nháy mắt đánh tan giãy giụa trong đầu Thịnh Thế thành bọt biển, dục vọng hoàn toàn chiến thắng lý trí, anh rên lên một tiếng, sau đó không nhịn được cũng nhẹ nhàng giật giật môi.
Cảm giác quen thuộc và kích thích lại một lần nữa truyền đến, mang cho bọn họ cảm giác thoải mái không nói nên lời, anh lưu luyến lại tiếp tục từ từ liếm môi của cô, mang theo một cảm giác cọ sát triền miên đến già.
/1059
|