Nhưng mà Cố Lan San không ngờ được, người phụ nữ ba mươi tuổi kia vậy mà coi như không nghe thấy tiếng của người chủ trì, không nói hai lời liền đi đến trước mặt Vương Giai Di, đưa tay lên, trước mặt nhiều người mà giáng cho cô ta một cái tát chẳng rõ nguyên nhân.
Xem ra lực của người phụ nữ kia rất mạnh, cả người Vương Giai Di phải lùi liên tục về phía sau hai bước.
Phía bên dưới, mọi người đều bị giật mình vì hành động này.
Vương Giai Di chỉ cảm thấy đầu óc mụ mị cả đi, gương mặt truyền đến một cơn nóng rát xen lẫn đau đớn. Một hồi lâu sau, cô ta mới bình tĩnh lại được. Vương Giai Di mở to mắt, nhìn người chủ trì trên sân khấu trước rồi mới ôm mặt, hung hăng trợn trừng với người phụ nữ kia, gằn từng tiếng để hỏi, “Cô là ai vậy? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
"Bốp - -" Người phụ nữ không đáp lại, giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi mà tát Vương Giai Di thêm một cái nữa, tát đến mức tóc tai được búi gọn của đối phương rối tung cả lên.
Vương Giai Di vô duyên vô cớ ăn hai bạt tai. Cô ta tức giận vô cùng, lớn tiếng mắng một câu, “Cô bệnh thần kinh à!”
"A..." Vương Giai Di vừa mới thốt lên “A”, ngay sau đó đã biến thành một tràng tiếng hét chói tai.
Tóc của Vương Giai Di bị người phụ nữ kia túm lấy rồi lôi đến trước mặt mình. Người phụ nữ đưa tay lên, cào mấy cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Vương Giai Di muốn vùng vẫy nhưng đã bị đối phương tóm chặt. Cô ta chỉ còn biết chịu đau, bị trúng bảy tám cái cào mặt. Ở bên dưới, lúc này bà Cố mới bình tĩnh lại, chỉ tay vào nhân viên bảo an đang đứng thất thần rồi mở miệng trách cứ, “Mấy anh còn đứng đó làm gì hả? Mau kéo hai người họ ra!”
Nhân viên bảo an bị bà Cố gọi, lúc này mới vội chạy lên sân khấu.
Người phụ nữ kia giống như bị điên vậy. Cuối cùng, cô ta đẩy Vương Giai Di ngã xuống sân khấu rồi ngồi lên người đối phương, hung hăng túm lấy tóc của Vương Giai Di mà đánh.
Hai nhân viên bảo an đều là đàn ông. Trong lúc phụ nữ xả giận, suýt chút nữa thì hai anh đã bị người ta đánh trúng mặt. Sau một hồi giằng co, rốt cuộc thì nhân viên bảo an cũng kéo được hai người đang tóm lấy nhau trên sân khấu ra.
Người phụ nữ ba mươi tuổi bị kéo đi trước. Cô ta chưa hết giận, dùng chân giẫm lấy giẫm để lên Vương Giai Di.
Vương Giai Di không nói ra một hơi nào nữa. Cô ta nằm trên đất, y phục lẫn tóc đều bị bung ra, rối rắm, tơi tả. Bị người phụ nữ kia đánh đấm liên tục, cả người cô ta đau nhức đến mức co hết cả thân mình.
Người phụ nữ bị nhân viên bảo an kéo đi, miệng không ngừng la hét, “Buông ra, buông ra, tôi phải đánh chết con khốn đó!”
Người chủ trì lúc này mới trấn tĩnh lại, vội vàng bỏ micro, đi tới bên người Vương Giai Di, cúi xuống để đỡ cô ta đứng dậy.
Từ trước tới giờ, Vương Giai Di chưa từng bị mất mặt trước nhiều người như vậy, thậm chí còn không biết mình rốt cuộc đã làm sai cái gì mà bị người ta vô duyên vô cớ đánh cho một trận.
Xem ra lực của người phụ nữ kia rất mạnh, cả người Vương Giai Di phải lùi liên tục về phía sau hai bước.
Phía bên dưới, mọi người đều bị giật mình vì hành động này.
Vương Giai Di chỉ cảm thấy đầu óc mụ mị cả đi, gương mặt truyền đến một cơn nóng rát xen lẫn đau đớn. Một hồi lâu sau, cô ta mới bình tĩnh lại được. Vương Giai Di mở to mắt, nhìn người chủ trì trên sân khấu trước rồi mới ôm mặt, hung hăng trợn trừng với người phụ nữ kia, gằn từng tiếng để hỏi, “Cô là ai vậy? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi?”
"Bốp - -" Người phụ nữ không đáp lại, giơ tay lên, không chút nghĩ ngợi mà tát Vương Giai Di thêm một cái nữa, tát đến mức tóc tai được búi gọn của đối phương rối tung cả lên.
Vương Giai Di vô duyên vô cớ ăn hai bạt tai. Cô ta tức giận vô cùng, lớn tiếng mắng một câu, “Cô bệnh thần kinh à!”
"A..." Vương Giai Di vừa mới thốt lên “A”, ngay sau đó đã biến thành một tràng tiếng hét chói tai.
Tóc của Vương Giai Di bị người phụ nữ kia túm lấy rồi lôi đến trước mặt mình. Người phụ nữ đưa tay lên, cào mấy cái thật mạnh vào mặt cô ta.
Vương Giai Di muốn vùng vẫy nhưng đã bị đối phương tóm chặt. Cô ta chỉ còn biết chịu đau, bị trúng bảy tám cái cào mặt. Ở bên dưới, lúc này bà Cố mới bình tĩnh lại, chỉ tay vào nhân viên bảo an đang đứng thất thần rồi mở miệng trách cứ, “Mấy anh còn đứng đó làm gì hả? Mau kéo hai người họ ra!”
Nhân viên bảo an bị bà Cố gọi, lúc này mới vội chạy lên sân khấu.
Người phụ nữ kia giống như bị điên vậy. Cuối cùng, cô ta đẩy Vương Giai Di ngã xuống sân khấu rồi ngồi lên người đối phương, hung hăng túm lấy tóc của Vương Giai Di mà đánh.
Hai nhân viên bảo an đều là đàn ông. Trong lúc phụ nữ xả giận, suýt chút nữa thì hai anh đã bị người ta đánh trúng mặt. Sau một hồi giằng co, rốt cuộc thì nhân viên bảo an cũng kéo được hai người đang tóm lấy nhau trên sân khấu ra.
Người phụ nữ ba mươi tuổi bị kéo đi trước. Cô ta chưa hết giận, dùng chân giẫm lấy giẫm để lên Vương Giai Di.
Vương Giai Di không nói ra một hơi nào nữa. Cô ta nằm trên đất, y phục lẫn tóc đều bị bung ra, rối rắm, tơi tả. Bị người phụ nữ kia đánh đấm liên tục, cả người cô ta đau nhức đến mức co hết cả thân mình.
Người phụ nữ bị nhân viên bảo an kéo đi, miệng không ngừng la hét, “Buông ra, buông ra, tôi phải đánh chết con khốn đó!”
Người chủ trì lúc này mới trấn tĩnh lại, vội vàng bỏ micro, đi tới bên người Vương Giai Di, cúi xuống để đỡ cô ta đứng dậy.
Từ trước tới giờ, Vương Giai Di chưa từng bị mất mặt trước nhiều người như vậy, thậm chí còn không biết mình rốt cuộc đã làm sai cái gì mà bị người ta vô duyên vô cớ đánh cho một trận.
/1059
|