Người đàn ông này đúng là đê tiện... Cô mắng ông ta, ông ta còn nói cô thú vị.
Người đàn ông buông tay Cố Lan San ra, “Cô gái nhỏ, tôi không có ác ý gì, tôi chỉ cảm thấy cô khá giống một người bạn cũ của tôi.”
Thật ghê tởm... Ông ta còn dùng cả cách thối tha cũ mèm này à?
"Vì vậy, tôi hy vọng cô có thể cho tôi số điện thoại.” Người đàn ông cười, nói, “Phải rồi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Sở, tên Bằng. Không biết tên của cô là gì?”
Thật không biết xấu hổ... Có cần mặt người dạ thú như vậy không? Ông ta không hiểu lời cô vừa nói à?
Cố Lan San lườm ông ta bằng ánh mắt chán ghét, hỏi, “Ông cảm thấy tôi ngốc như vậy sao?”
Người đàn ông vừa nghe cô nói thì bật cười, “Dáng vẻ cô rất gọn gàng, chỉnh tề, sao mà ngốc cho được?”
"Không phải là được hay không! Ông biết tôi không ngốc, vậy thì đừng có ở đó mà phí võ mồm! Còn nữa, thu mấy lời dối trá của ông lại, tôi không muốn nghe ông nói nữa!” Cố Lan San cảm thấy đối phương giống hệt ông già lừa gạt mấy con gái trẻ tuổi, cô tuyệt đối không thể để nhẹ nhàng, do đó, vừa nói xong, cô liền bổ sung thêm một câu, “Có một loại súc sinh, trông qua thì rất giống người!”
Cố Lan San dứt lời, quay phắt bỏ đi, mái tóc đuôi ngựa tung tẩy theo từng bước đi tiêu sái.
Người đàn ông kia vô cùng sửng sốt. Ông ta nhíu mày, nhìn bóng lưng của cô rồi nở nụ cười.
...
Cố Lan San mang theo hành lý, rời khỏi sân bay Tiêu Sơn, trong lòng không khỏi giận dữ vì chuyện vừa rồi!
Cô không có cảm tình nào tốt đối với người đàn ông “già” kia: ỷ mình là Đổng sự trưởng, không có việc gì cũng đi ân cần với người ta, dù chẳng phải gian trá cũng là phường trộm cướp.
Nhưng ông ta lại nở nụ cười vô hại, nét mặt tao nhã, ăn mặc gọn gàng, không cần nghĩ nhiều cũng biết là loại “cáo già” chuyên dụ dỗ mấy cô gái trẻ.
Nghĩ đến đây, Cố Lan San thầm cười lạnh trong lòng. Có lẽ mấy cô gái khác đều giống như con thiêu thân lao mình vào lửa trước đống tiền của con “cáo già” này, nhưng Cố Lan San cô thì không có một chút hứng thú. Tiền bạc của cải, đúng là cô thiếu thốn về khoản đó, nhưng cô lại gặp quá nhiều kẻ có tiền. Vừa mới bị một tên ép buộc làm vợ mấy năm, không biết anh có bao nhiêu tài sản liền đã ly hôn, cô không hề hiếm lạ gì khi gặp thêm một lão “cáo già” này!
Cố Lan San vừa nghĩ vừa dậm chân tức giận.
Bây giờ là lúc rạng sáng, mưa rơi nhẹ trên phố Hàng Châu, xe taxi lại càng hiếm thấy. Cô đợi một hồi vẫn không thấy gì, đáy lòng có chút ảo não, cố nén giận khi nhớ lại quảng cáo ở thành phố Bắc Kinh. Đúng là gạt người!
Cái gì mà nói là đi du lịch chứ? Đêm khuya tối trời, khách sạn còn chưa đặt, cô đã vội rời Bắc Kinh để đến Hàng Châu, vậy mà bây giờ lại trơ trọi ở sân bay này, không có một nơi nào để đi!
Người đàn ông buông tay Cố Lan San ra, “Cô gái nhỏ, tôi không có ác ý gì, tôi chỉ cảm thấy cô khá giống một người bạn cũ của tôi.”
Thật ghê tởm... Ông ta còn dùng cả cách thối tha cũ mèm này à?
"Vì vậy, tôi hy vọng cô có thể cho tôi số điện thoại.” Người đàn ông cười, nói, “Phải rồi. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Sở, tên Bằng. Không biết tên của cô là gì?”
Thật không biết xấu hổ... Có cần mặt người dạ thú như vậy không? Ông ta không hiểu lời cô vừa nói à?
Cố Lan San lườm ông ta bằng ánh mắt chán ghét, hỏi, “Ông cảm thấy tôi ngốc như vậy sao?”
Người đàn ông vừa nghe cô nói thì bật cười, “Dáng vẻ cô rất gọn gàng, chỉnh tề, sao mà ngốc cho được?”
"Không phải là được hay không! Ông biết tôi không ngốc, vậy thì đừng có ở đó mà phí võ mồm! Còn nữa, thu mấy lời dối trá của ông lại, tôi không muốn nghe ông nói nữa!” Cố Lan San cảm thấy đối phương giống hệt ông già lừa gạt mấy con gái trẻ tuổi, cô tuyệt đối không thể để nhẹ nhàng, do đó, vừa nói xong, cô liền bổ sung thêm một câu, “Có một loại súc sinh, trông qua thì rất giống người!”
Cố Lan San dứt lời, quay phắt bỏ đi, mái tóc đuôi ngựa tung tẩy theo từng bước đi tiêu sái.
Người đàn ông kia vô cùng sửng sốt. Ông ta nhíu mày, nhìn bóng lưng của cô rồi nở nụ cười.
...
Cố Lan San mang theo hành lý, rời khỏi sân bay Tiêu Sơn, trong lòng không khỏi giận dữ vì chuyện vừa rồi!
Cô không có cảm tình nào tốt đối với người đàn ông “già” kia: ỷ mình là Đổng sự trưởng, không có việc gì cũng đi ân cần với người ta, dù chẳng phải gian trá cũng là phường trộm cướp.
Nhưng ông ta lại nở nụ cười vô hại, nét mặt tao nhã, ăn mặc gọn gàng, không cần nghĩ nhiều cũng biết là loại “cáo già” chuyên dụ dỗ mấy cô gái trẻ.
Nghĩ đến đây, Cố Lan San thầm cười lạnh trong lòng. Có lẽ mấy cô gái khác đều giống như con thiêu thân lao mình vào lửa trước đống tiền của con “cáo già” này, nhưng Cố Lan San cô thì không có một chút hứng thú. Tiền bạc của cải, đúng là cô thiếu thốn về khoản đó, nhưng cô lại gặp quá nhiều kẻ có tiền. Vừa mới bị một tên ép buộc làm vợ mấy năm, không biết anh có bao nhiêu tài sản liền đã ly hôn, cô không hề hiếm lạ gì khi gặp thêm một lão “cáo già” này!
Cố Lan San vừa nghĩ vừa dậm chân tức giận.
Bây giờ là lúc rạng sáng, mưa rơi nhẹ trên phố Hàng Châu, xe taxi lại càng hiếm thấy. Cô đợi một hồi vẫn không thấy gì, đáy lòng có chút ảo não, cố nén giận khi nhớ lại quảng cáo ở thành phố Bắc Kinh. Đúng là gạt người!
Cái gì mà nói là đi du lịch chứ? Đêm khuya tối trời, khách sạn còn chưa đặt, cô đã vội rời Bắc Kinh để đến Hàng Châu, vậy mà bây giờ lại trơ trọi ở sân bay này, không có một nơi nào để đi!
/1059
|