Edit: Ngọc Hân
Mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế không đáp lại câu chào của Cố Lan San.
Cố Lan San mấp máy môi hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cúi thấp đầu không lên tiếng.
Vương Giai Di thấy hình ảnh như vậy đáy lòng thật sự cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui sướng, cô ta vốn không thích Cố Lan San, bây giờ khó khăn lắm mới nắm được cơ hội làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, cho nên cô ta liền châm chọc lên tiếng: “Thật không biết xấu hổ! Cũng đã làm vợ người khác mà còn ở đây dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác! Đói khát như vậy sao?”
Bà Cố chính là muốn Vương Giai Di ở đây để nói lời châm chọc khó nghe, càng nói mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế càng cảm thấy đáy lòng mình phát hỏa. Rõ ràng bà Cố đang lợi dụng Vương Giai Di, ước gì cô ta có thể nói ra nhiều điều khó nghe hơn, nhưng lại cố tình bày ra dáng vẻ trách cứ Vương Giai Di một câu: “Giai Di, không nên nói lung tung!”
Sau đó bà Cố lại nhìn mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế cười nói: “Các bà đừng để trong lòng, Giai Di cô bé này nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện gì cũng không suy nghĩ.”
Thật ra thì lời kia hết lần này đến lần khác đã chọc vào tim mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế, hai người muốn cười giảng hòa cũng không cười được, chỉ lạnh lùng nhếch khóe miệng không lên tiếng.
Vương Giai Di thấy bộ dạng mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế như vậy càng thêm không sợ trời đất gì nữa, bây giờ cô ta lại càng có lý do có thể lên án Cố Lan San, cho nên sống chết không chịu bỏ qua thời cơ tốt này, mở miệng như súng máy nói bùm bùm mộ tràng mà chẳng để ý tới sắc mặt ai: “Bác, lúc nào bác cũng không cho con nói, không để con nói! Hôm nay con cứ nói! Con muốn nói cho mấy người bác Thịnh nghe! Nếu hôm nay không thì mấy người bác Thịnh vẫn không hay biết gì. Thật ra là Cố Lan San luôn thích Hàn Thành Trì, cho tới bây giờ cô ta vẫn nhớ thương, không phải bác cũng biết nên bác vẫn luôn đề phòng đó sao? Nhưng đề phòng đến cuối cùng không phải là Cố Lan San và Hàn Thành Trì vẫn dây dưa với nhau sao?”
Lúc Vương Giai Di nói tới chỗ này có chút coi thường, mặt Cố Lan San lúc đỏ lúc trắng, Vương Giai Di thu hết vào mắt, càng kiêu ngạo nhìn Cố Lan San, gọn gàng dứt khoát nói: “Cố Lan San, không phải tôi nói cô chứ, làm người thật sự không thể không biết xấu hổ như vậy, chị họ Cố Ân Ân đối xử với cô tốt cỡ nào không phải trong lòng cô rõ ràng lắm sao? Kết quả ngược lại… Cô đã vậy còn tặng chị họ Ân Ân của tôi một đao, cô và bạn trai chị ấy nóng bỏng gần gũi nhau ngay trong phòng khách nhà chị ấy, hai người bọn cô thật đúng là một đôi cẩu nam nữ, có phần khinh người quá đáng! Cố Lan San cô nói thử xem, sao cô có thể không biết xấu hổ làm ra chuyện như vậy?”
Mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế không đáp lại câu chào của Cố Lan San.
Cố Lan San mấp máy môi hình như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ cúi thấp đầu không lên tiếng.
Vương Giai Di thấy hình ảnh như vậy đáy lòng thật sự cực kỳ thoải mái, cực kỳ vui sướng, cô ta vốn không thích Cố Lan San, bây giờ khó khăn lắm mới nắm được cơ hội làm sao cô ta có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, cho nên cô ta liền châm chọc lên tiếng: “Thật không biết xấu hổ! Cũng đã làm vợ người khác mà còn ở đây dụ dỗ chồng chưa cưới của người khác! Đói khát như vậy sao?”
Bà Cố chính là muốn Vương Giai Di ở đây để nói lời châm chọc khó nghe, càng nói mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế càng cảm thấy đáy lòng mình phát hỏa. Rõ ràng bà Cố đang lợi dụng Vương Giai Di, ước gì cô ta có thể nói ra nhiều điều khó nghe hơn, nhưng lại cố tình bày ra dáng vẻ trách cứ Vương Giai Di một câu: “Giai Di, không nên nói lung tung!”
Sau đó bà Cố lại nhìn mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế cười nói: “Các bà đừng để trong lòng, Giai Di cô bé này nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện gì cũng không suy nghĩ.”
Thật ra thì lời kia hết lần này đến lần khác đã chọc vào tim mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế, hai người muốn cười giảng hòa cũng không cười được, chỉ lạnh lùng nhếch khóe miệng không lên tiếng.
Vương Giai Di thấy bộ dạng mẹ Thịnh và bác cả Thịnh Thế như vậy càng thêm không sợ trời đất gì nữa, bây giờ cô ta lại càng có lý do có thể lên án Cố Lan San, cho nên sống chết không chịu bỏ qua thời cơ tốt này, mở miệng như súng máy nói bùm bùm mộ tràng mà chẳng để ý tới sắc mặt ai: “Bác, lúc nào bác cũng không cho con nói, không để con nói! Hôm nay con cứ nói! Con muốn nói cho mấy người bác Thịnh nghe! Nếu hôm nay không thì mấy người bác Thịnh vẫn không hay biết gì. Thật ra là Cố Lan San luôn thích Hàn Thành Trì, cho tới bây giờ cô ta vẫn nhớ thương, không phải bác cũng biết nên bác vẫn luôn đề phòng đó sao? Nhưng đề phòng đến cuối cùng không phải là Cố Lan San và Hàn Thành Trì vẫn dây dưa với nhau sao?”
Lúc Vương Giai Di nói tới chỗ này có chút coi thường, mặt Cố Lan San lúc đỏ lúc trắng, Vương Giai Di thu hết vào mắt, càng kiêu ngạo nhìn Cố Lan San, gọn gàng dứt khoát nói: “Cố Lan San, không phải tôi nói cô chứ, làm người thật sự không thể không biết xấu hổ như vậy, chị họ Cố Ân Ân đối xử với cô tốt cỡ nào không phải trong lòng cô rõ ràng lắm sao? Kết quả ngược lại… Cô đã vậy còn tặng chị họ Ân Ân của tôi một đao, cô và bạn trai chị ấy nóng bỏng gần gũi nhau ngay trong phòng khách nhà chị ấy, hai người bọn cô thật đúng là một đôi cẩu nam nữ, có phần khinh người quá đáng! Cố Lan San cô nói thử xem, sao cô có thể không biết xấu hổ làm ra chuyện như vậy?”
/1059
|