Cố Ân Ân ngồi bên cạnh Hàn Thành Trì, nghe được Hạ Phồn Hoa nói lời này, liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa một cái, liền quay đầu, nhìn chằm chằm Hàn Thành Trì.
Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, giơ tay lên, giữ cô ở trong ngực của mình, hướng về phía Hạ Phồn Hoa mở miệng khách khí nói: “Hoa tử, thật xin lỗi, tôi thay Ân Ân xin lỗi cậu.”
“Không sao. Chỉ là chút chuyện nhỏ.” Hạ Phồn Hoa khoát tay áo, duỗi lưng một cái: “Bây giờ nhìn cậu mạnh khỏe ngồi ở chỗ này, tôi liền yên tâm, tôi một đêm không ngủ, phải về nhà ngủ bù, sáng còn phải đi làm, cho nên không tiếp tục ở đây cùng mọi người được, đi trước.”
Hạ Phồn Hoa vừa nói, vừa đứng lên, thuận đường cùng mọi người chào tạm biệt, liền rời đi.
Thịnh Thế ngồi đối diện Hàn Thành Trì, đôi mắt vẫn luôn đang trông chừng Hàn Thành Trì, anh cảm thấy Hàn Thành Trì thật sự bình tĩnh, anh cảm thấy anh ta hình như không biết gì.
Công việc của anh rất bận, thường có lúc thức đêm, ít ngủ, cho nên cả đêm không ngủ, cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng vẫn còn có chút lo lắng Cố Lan San ở bên cạnh, cho nên khi Hạ Phồn Hoa đi, anh cũng mở miệng, hỏi một câu: “Thành Trì, cậu không sao chứ?”
Hàn Thành Trì nghe được giọng nói Thịnh Thế, liền chuyển ánh mắt từ mặt Cố n n, sang trên mặt Thịnh Thế, nhìn ánh mắt của Thịnh Thế, lặng yên trong chốc lát, mới nói: “Tôi rất khỏe, cám ơn cậu, Nhị Thập.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm ánh mắt của Hàn Thành Trì một hồi, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, tôi cùng Sở Sở đi trước, hai người chắc còn có rất nhiều lời muốn nói, không quấy rầy.”
“Được.” Thái độ Hàn Thành Trì ôn hòa, còn mỉm cười cùng Thịnh Thế và Cố Lan San, “Vậy tôi không tiễn mọi người, trên đường chậm một chút.”
“Ừ.” Thịnh Thế gật đầu một cái, không có nói nữa khác, chỉ là lôi kéo Cố Lan San đứng lên, nói một tiếng gặp lại, rời đi.
***********
Cố Lan San thật sự rất mệt, cô đi theo Thịnh Thế, vừa lên xe, cả người liền xụi lơ ở chỗ cạnh tài xế, lười biếng nhắm hai mắt lại.
Lúc này là buổi trưa, xe ngừng thật lâu, nhiệt độ bên trong có chút cao, Thịnh Thế đem máy điều hòa không khí điều chỉnh, qua chừng năm phút đồng hồ, bên trong xe mới lạnh, Thịnh Thế thuần thục lái xe, lên đường, liếc mắt, thấy Cố Lan San đã ngủ rồi, anh liền tăng nhiệt độ lên một chút, suy nghĩ một chút, ngừng xe, từ sau chỗ tài xế ngồi lấy ra một thảm mỏng, khoác lên trên người Cố Lan San.
Hàn Thành Trì liếc mắt nhìn Cố Ân Ân, giơ tay lên, giữ cô ở trong ngực của mình, hướng về phía Hạ Phồn Hoa mở miệng khách khí nói: “Hoa tử, thật xin lỗi, tôi thay Ân Ân xin lỗi cậu.”
“Không sao. Chỉ là chút chuyện nhỏ.” Hạ Phồn Hoa khoát tay áo, duỗi lưng một cái: “Bây giờ nhìn cậu mạnh khỏe ngồi ở chỗ này, tôi liền yên tâm, tôi một đêm không ngủ, phải về nhà ngủ bù, sáng còn phải đi làm, cho nên không tiếp tục ở đây cùng mọi người được, đi trước.”
Hạ Phồn Hoa vừa nói, vừa đứng lên, thuận đường cùng mọi người chào tạm biệt, liền rời đi.
Thịnh Thế ngồi đối diện Hàn Thành Trì, đôi mắt vẫn luôn đang trông chừng Hàn Thành Trì, anh cảm thấy Hàn Thành Trì thật sự bình tĩnh, anh cảm thấy anh ta hình như không biết gì.
Công việc của anh rất bận, thường có lúc thức đêm, ít ngủ, cho nên cả đêm không ngủ, cũng không cảm thấy quá khó chịu, nhưng vẫn còn có chút lo lắng Cố Lan San ở bên cạnh, cho nên khi Hạ Phồn Hoa đi, anh cũng mở miệng, hỏi một câu: “Thành Trì, cậu không sao chứ?”
Hàn Thành Trì nghe được giọng nói Thịnh Thế, liền chuyển ánh mắt từ mặt Cố n n, sang trên mặt Thịnh Thế, nhìn ánh mắt của Thịnh Thế, lặng yên trong chốc lát, mới nói: “Tôi rất khỏe, cám ơn cậu, Nhị Thập.”
Thịnh Thế nhìn chằm chằm ánh mắt của Hàn Thành Trì một hồi, gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, tôi cùng Sở Sở đi trước, hai người chắc còn có rất nhiều lời muốn nói, không quấy rầy.”
“Được.” Thái độ Hàn Thành Trì ôn hòa, còn mỉm cười cùng Thịnh Thế và Cố Lan San, “Vậy tôi không tiễn mọi người, trên đường chậm một chút.”
“Ừ.” Thịnh Thế gật đầu một cái, không có nói nữa khác, chỉ là lôi kéo Cố Lan San đứng lên, nói một tiếng gặp lại, rời đi.
***********
Cố Lan San thật sự rất mệt, cô đi theo Thịnh Thế, vừa lên xe, cả người liền xụi lơ ở chỗ cạnh tài xế, lười biếng nhắm hai mắt lại.
Lúc này là buổi trưa, xe ngừng thật lâu, nhiệt độ bên trong có chút cao, Thịnh Thế đem máy điều hòa không khí điều chỉnh, qua chừng năm phút đồng hồ, bên trong xe mới lạnh, Thịnh Thế thuần thục lái xe, lên đường, liếc mắt, thấy Cố Lan San đã ngủ rồi, anh liền tăng nhiệt độ lên một chút, suy nghĩ một chút, ngừng xe, từ sau chỗ tài xế ngồi lấy ra một thảm mỏng, khoác lên trên người Cố Lan San.
/1059
|