Editor: Lovenoo1510
“Không phải vậy! San San không phải đơn giản như em nghĩ đâu.” Cố Ân Ân vội vàng cắt đứt lời nói của Cố Lan San, nói: “San San, chị có dự cảm, chị cảm thấy được Thành Trì thật sự đã xảy ra chuyện, em biết không, anh ấy chưa bao giờ có dáng vẻ này cả.”
Cô Lan San từ giọng nói của Cố Ân Ân cũng nghe ra được tính nghiêm trọng của sự việc, cô nhìn Thịnh Thế vẫn đang nhìn mình chằm chằm một cái, vẻ mặt nặng nề hỏi: “Chị, chị đừng vội, chị từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính là buổi sáng nay, lúc buổi sáng, bất chợt anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt rất khó coi hướng về phía chị nói, anh có chuyện, muốn đi trước một bước, sau khi anh ấy rời đi chị có chút lo lắng, nên gọi điện thoại cho anh ấy, muốn hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng điện thoại di động của anh ấy ở trạng thái tắt máy. Một lát sau chị vẫn không thấy yên lòng, nên đến nhà họ Hàn, sắc mặt người giúp việc nhà họ Hàn không tốt lắm, mẹ Hàn khóc suốt, chị hỏi có chuyện gì, nhưng cái gì bà cũng không nói với chị, chị lại tiếp tục gọi điện thoại cho Thành Trì, nhưng Thành Trì vẫn không nghe máy, chị ra ngoài tìm Thành Trì, đến những nơi anh thích đi tìm một lần, nhưng vẫn không tìm được. San San……. Chị thật sự hơi lo sợ, San San, em phải tin tưởng chị, không phải là chị suy nghĩ nhiều, chị thật sự cảm thấy Thanh Trì đã xảy ra chuyện gì đó. Chị bên anh ấy nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng chị thấy anh ấy lo lắng kinh hoàng như thế.” Cố Ân Ân càng nói càng khóc dữ hơn: “San San, chị thật sự không biết phải làm sao nữa, nên chị mới gọi điện thoại cho em, nhà họ Cố chỉ là nhà làm ăn buôn bán, tìm người chắc chắn sẽ không bằng Nhị Thập, gia đình cậu ấy có rất nhiều người tham gia quân đội, muốn tìm một người chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, cho nên, San San em bảo Nhị Thập giúp chị một chút………giúp chị một chút………..”
Giọng nói của Cố Ân Ân đến cuối cùng thì biến thành cầu khẩn, Cố Lan San chưa từng nghe thấy chị mình dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, tối qua Cố Ân Ân gây sự những thứ kia với cô làm lòng cô như có bóng ma, bất ngờ nên cũng không biết chạy trốn nơi nào, tất cả đều là lo lắng thay thế::Chị, chị đừng gấp gáp, hiện tại em sẽ nói với Thịnh Thế.”
Cố Lan San cũng không tắt điện thoại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế nói: “Thịnh Thế, chị gọi điện thoại đến, chị ấy nói không thấy anh Thành Trì, chị ấy nói nhất định là anh Thành Trì đã xảy ra chuyện.”
Lúc Cố Lan San nhận điện thoại Thịnh Thế đã nghe được từ trong miệng cô nói, nên cũng loáng thoáng đoán được đại khái một chút, cùng với việc buổi sáng nay anh rể cả gọi điện cho mình, nên đã nhanh chóng gắn kết lại với nhau.
Chẳng lẽ Hàn Thành Trì đã biết được tin tức gì?
Nhanh như vậy………….Không phải anh rể nói là tuần sau sao?
“Không phải vậy! San San không phải đơn giản như em nghĩ đâu.” Cố Ân Ân vội vàng cắt đứt lời nói của Cố Lan San, nói: “San San, chị có dự cảm, chị cảm thấy được Thành Trì thật sự đã xảy ra chuyện, em biết không, anh ấy chưa bao giờ có dáng vẻ này cả.”
Cô Lan San từ giọng nói của Cố Ân Ân cũng nghe ra được tính nghiêm trọng của sự việc, cô nhìn Thịnh Thế vẫn đang nhìn mình chằm chằm một cái, vẻ mặt nặng nề hỏi: “Chị, chị đừng vội, chị từ từ nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chính là buổi sáng nay, lúc buổi sáng, bất chợt anh ấy nhận được một cuộc điện thoại, sau đó sắc mặt rất khó coi hướng về phía chị nói, anh có chuyện, muốn đi trước một bước, sau khi anh ấy rời đi chị có chút lo lắng, nên gọi điện thoại cho anh ấy, muốn hỏi anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng điện thoại di động của anh ấy ở trạng thái tắt máy. Một lát sau chị vẫn không thấy yên lòng, nên đến nhà họ Hàn, sắc mặt người giúp việc nhà họ Hàn không tốt lắm, mẹ Hàn khóc suốt, chị hỏi có chuyện gì, nhưng cái gì bà cũng không nói với chị, chị lại tiếp tục gọi điện thoại cho Thành Trì, nhưng Thành Trì vẫn không nghe máy, chị ra ngoài tìm Thành Trì, đến những nơi anh thích đi tìm một lần, nhưng vẫn không tìm được. San San……. Chị thật sự hơi lo sợ, San San, em phải tin tưởng chị, không phải là chị suy nghĩ nhiều, chị thật sự cảm thấy Thanh Trì đã xảy ra chuyện gì đó. Chị bên anh ấy nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên trong lòng chị thấy anh ấy lo lắng kinh hoàng như thế.” Cố Ân Ân càng nói càng khóc dữ hơn: “San San, chị thật sự không biết phải làm sao nữa, nên chị mới gọi điện thoại cho em, nhà họ Cố chỉ là nhà làm ăn buôn bán, tìm người chắc chắn sẽ không bằng Nhị Thập, gia đình cậu ấy có rất nhiều người tham gia quân đội, muốn tìm một người chắc chắn sẽ dễ dàng hơn, cho nên, San San em bảo Nhị Thập giúp chị một chút………giúp chị một chút………..”
Giọng nói của Cố Ân Ân đến cuối cùng thì biến thành cầu khẩn, Cố Lan San chưa từng nghe thấy chị mình dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô, tối qua Cố Ân Ân gây sự những thứ kia với cô làm lòng cô như có bóng ma, bất ngờ nên cũng không biết chạy trốn nơi nào, tất cả đều là lo lắng thay thế::Chị, chị đừng gấp gáp, hiện tại em sẽ nói với Thịnh Thế.”
Cố Lan San cũng không tắt điện thoại, chỉ ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế nói: “Thịnh Thế, chị gọi điện thoại đến, chị ấy nói không thấy anh Thành Trì, chị ấy nói nhất định là anh Thành Trì đã xảy ra chuyện.”
Lúc Cố Lan San nhận điện thoại Thịnh Thế đã nghe được từ trong miệng cô nói, nên cũng loáng thoáng đoán được đại khái một chút, cùng với việc buổi sáng nay anh rể cả gọi điện cho mình, nên đã nhanh chóng gắn kết lại với nhau.
Chẳng lẽ Hàn Thành Trì đã biết được tin tức gì?
Nhanh như vậy………….Không phải anh rể nói là tuần sau sao?
/1059
|