Thậm chí, những lời tỏ tình này, anh đều đã nghĩ rất kĩ, anh không muốn dùng lại những lời nói đã lạc hậu kia, hơn nữa với tính tình của anh, cũng không nói được những lời như vậy, anh chỉ suy nghĩ trong đầu một chút, đã cảm thấy toàn thân run lên, cho nên anh vắt hết đầu óc nghĩ, ước chừng suy nghĩ hơn nửa tháng, mới nghĩ ra được câu: dùng tất cả những điều tốt nhất của Thịnh Thế, đổi cả đời được bên cạnh Lan San.
Tất cả mọi thứ, anh đều đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Nhưng tất cả chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, còn chưa kịp phát huy tác dụng, toàn bộ đã bị phá hủy.
Trong lòng của cô, có một người, đó là người anh em của anh, Hàn Thành Trì.
Một đêm kia, một mình anh ở tại quảng trường đó, ngây người thật lâu, thật lâu, lâu đến khi mặt trời mọc lên từ hướng Đông, anh mới từ từ đứng lên, trở về nhà.
Anh tỏ tình, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc.
Lúc đó, xác thực là muốn giữ mặt mũi, anh biết cô thích người khác, sợ khi anh thổ lộ, sẽ bị cô từ chối.
Cho nên, vài ngày sau là sinh nhật Vương Giai Di, anh thuận nước đẩy thuyền đem cô biến thành người phụ nữ của mình.
Anh đã dùng cách không làm tổn hại đến tôn nghiêm, mặt mũi của mình, lại có cách để có thể lấy được cô.
Anh vẫn cảm thấy cách đó của mình vô cùng tốt, nhưng tối hôm nay, lúc nhìn thấy cô ở trên đường khó đau lòng như vậy, anh mới bất chợt phát hiện, thì ra khi đó, anh bảo vệ mặt mũi mình, nhưng lại làm thương tổn đến tôn nghiêm của cô.
Anh không biết khi mình làm việc đó, đã tạo thành tổn thương trong lòng cô.
Anh chỉ vì cô không yêu anh, cô yêu Hàn Thành Trì, cho nên sau khi kết hôn, cô lạnh nhạt mới đối với anh, anh còn cho là mình đã hy sinh rất nhiều, yêu cô rất nhiều, cô yêu Hàn Thành Trì, không sao, chỉ cần cô và anh ở cùng nhau cả đời, sau đó đối tốt với cô, nhưng mà, đến cuối cùng anh mới phát hiện, anh vẫn luôn giả vờ hào phóng, thật ra anh không hào phóng như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Sở, anh lúc nào cũng hẹp hòi, nhỏ mọn, cuối cùng còn nổi giận, thậm chí anh cảm thấy lúc gây gổ với cô, cô không thể nói lý, cô làm chuyện như vậy, còn nói năng hùng hồn, những câu có lý, khi đó, anh cảm thấy mình rất là uất ức, là Cố Lan San sai, chỉ có anh có thể chê cười cô, ai bảo cô là vợ của anh, không cho người khác có quyền đó!
Cho đến bây giờ, anh mới phát hiện, thật ra thì người luôn có khúc mắc trong lòng, là anh.
Trong đầu anh, liên tục lặp lại những lời nói của Cố Lan San, anh như thấy được dáng vẻ cô bé đang đứng khóc thầm ở bên kia ven đường, có vẻ nhỏ gầy, đáng thương như vậy.
Tất cả mọi thứ, anh đều đã tỉ mỉ chuẩn bị.
Nhưng tất cả chuẩn bị tỉ mỉ như vậy, còn chưa kịp phát huy tác dụng, toàn bộ đã bị phá hủy.
Trong lòng của cô, có một người, đó là người anh em của anh, Hàn Thành Trì.
Một đêm kia, một mình anh ở tại quảng trường đó, ngây người thật lâu, thật lâu, lâu đến khi mặt trời mọc lên từ hướng Đông, anh mới từ từ đứng lên, trở về nhà.
Anh tỏ tình, còn chưa bắt đầu, đã kết thúc.
Lúc đó, xác thực là muốn giữ mặt mũi, anh biết cô thích người khác, sợ khi anh thổ lộ, sẽ bị cô từ chối.
Cho nên, vài ngày sau là sinh nhật Vương Giai Di, anh thuận nước đẩy thuyền đem cô biến thành người phụ nữ của mình.
Anh đã dùng cách không làm tổn hại đến tôn nghiêm, mặt mũi của mình, lại có cách để có thể lấy được cô.
Anh vẫn cảm thấy cách đó của mình vô cùng tốt, nhưng tối hôm nay, lúc nhìn thấy cô ở trên đường khó đau lòng như vậy, anh mới bất chợt phát hiện, thì ra khi đó, anh bảo vệ mặt mũi mình, nhưng lại làm thương tổn đến tôn nghiêm của cô.
Anh không biết khi mình làm việc đó, đã tạo thành tổn thương trong lòng cô.
Anh chỉ vì cô không yêu anh, cô yêu Hàn Thành Trì, cho nên sau khi kết hôn, cô lạnh nhạt mới đối với anh, anh còn cho là mình đã hy sinh rất nhiều, yêu cô rất nhiều, cô yêu Hàn Thành Trì, không sao, chỉ cần cô và anh ở cùng nhau cả đời, sau đó đối tốt với cô, nhưng mà, đến cuối cùng anh mới phát hiện, anh vẫn luôn giả vờ hào phóng, thật ra anh không hào phóng như vậy, chỉ cần là chuyện liên quan đến Sở Sở, anh lúc nào cũng hẹp hòi, nhỏ mọn, cuối cùng còn nổi giận, thậm chí anh cảm thấy lúc gây gổ với cô, cô không thể nói lý, cô làm chuyện như vậy, còn nói năng hùng hồn, những câu có lý, khi đó, anh cảm thấy mình rất là uất ức, là Cố Lan San sai, chỉ có anh có thể chê cười cô, ai bảo cô là vợ của anh, không cho người khác có quyền đó!
Cho đến bây giờ, anh mới phát hiện, thật ra thì người luôn có khúc mắc trong lòng, là anh.
Trong đầu anh, liên tục lặp lại những lời nói của Cố Lan San, anh như thấy được dáng vẻ cô bé đang đứng khóc thầm ở bên kia ven đường, có vẻ nhỏ gầy, đáng thương như vậy.
/1059
|