Edit: Ngọc Hân
“Đây mà cũng gọi là thư tình á!” Cố Lan San thất vọng lắc đầu, cô còn tưởng từ trong miệng Thịnh Thế nghe được câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt dài dằng dặc nào đó, thì ra chỉ là dãy số điện thoại mười một số!
“Sau đó cứ như vậy anh liền theo đuổi được cô ta?”
“Ừ.” Thịnh Thế làm như đương nhiên gật đầu một cái: “Đúng vậy, tôi còn chưa về tới nhà cô ta đã nhắn tin tới, ‘xung phong nhận việc’ nói cho tôi biết tên, tuổi, sở thích của cô ta, ừ…. Hình như còn rất nhiều nữa, quá khứ nhiều năm như vậy ai còn nhớ rõ chứ, một khoảng thời gian dài rồi.”
“Cô gái này thật không biết rụt rè!” Cố Lan San cảm thấy đặc biệt không có tinh thần, không biết là vì phụ nữ trong thế giới đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của Thịnh Thế, hay là vì những người phụ nữ kia không biết cái gì gọi là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào?
Thịnh Thế nhíu mày bật cười, rồi lại nghe thấy Cố Lan San tò mò giống như một em bé, tiếp tục hỏi anh: “Vậy Nhị Thập, sau đó tại sao bọn anh lại chia tay?”
“Để tôi nói cho cô biết, ngày hôm sau tôi xem Đông Phương Bất Bại phiên bản Lâm Thanh Hà, cảm thấy Đông Phương Bất Bại quyết đoán hơn Tiểu Long Nữ, cho nên… Liền muốn tìm một Đông Phương Bất Bại.” Thịnh Thế nhớ tới những ý tưởng trong đầu của tuổi trẻ khinh cuồng không nhịn được nở nụ cười.
Cố Lan San nghe xong cũng cười khanh khách, cả mặt mũi vì nụ cười này trở nên có sức sống xinh đẹp hơn, Thịnh Thế nhìn vô cùng say mê. Ánh mắt anh chuyển vòng mấy lần nghĩ đến rất nhiều năm trước lúc anh gặp Cố Lan San trong quán rượu. Cô đã lớn lên trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, mặc váy màu đỏ tóc màu đen buộc thành đuôi ngựa cầm một chiếc túi đập về phía một người đàn ông cao lớn hơn cô, bộ dạng thờ ơ không sợ sệt.
Khi đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh chưa từng thấy có người nào mặc váy màu đỏ mà lại xinh đẹp không làm người ta cảm thấy rối loạn chói mắt như vậy.
Đã nhiều năm như thế, hình ảnh rực rỡ đó của Cố Lan San vẫn khắc sâu trong đáy lòng anh.
Rồi sau đó anh vốn không gặp được cô gái như Đông Phương Bất Bại trong thực tế.
Sau nữa anh không theo đuổi, tìm bạn gái đơn giản chỉ là tìm thú vui, hoàn toàn quên mất xúc động với Đông Phương Bất Bại.
Thậm chí khi anh gặp Cố Lan San cũng không liên hệ cô với Đông Phương Bất Bại.
Nhưng vào giờ phút này cùng cô nhắc tới chuyện cũ, trong nháy mắt ngược lại anh cảm thấy thật ra thì bộ dạng thần khí nữ vương này của Cố Lan San, thật sự có mấy phần giống Duy Ngã Độc Tôn Đông Phương Giáo chủ.
Cố Lan San hỏi: “Vậy sau này anh tìm Đông Phương Bất Bại làm bạn gái sao?”
“Đây mà cũng gọi là thư tình á!” Cố Lan San thất vọng lắc đầu, cô còn tưởng từ trong miệng Thịnh Thế nghe được câu chuyện phong hoa tuyết nguyệt dài dằng dặc nào đó, thì ra chỉ là dãy số điện thoại mười một số!
“Sau đó cứ như vậy anh liền theo đuổi được cô ta?”
“Ừ.” Thịnh Thế làm như đương nhiên gật đầu một cái: “Đúng vậy, tôi còn chưa về tới nhà cô ta đã nhắn tin tới, ‘xung phong nhận việc’ nói cho tôi biết tên, tuổi, sở thích của cô ta, ừ…. Hình như còn rất nhiều nữa, quá khứ nhiều năm như vậy ai còn nhớ rõ chứ, một khoảng thời gian dài rồi.”
“Cô gái này thật không biết rụt rè!” Cố Lan San cảm thấy đặc biệt không có tinh thần, không biết là vì phụ nữ trong thế giới đánh đâu thắng đó không gì cản nổi của Thịnh Thế, hay là vì những người phụ nữ kia không biết cái gì gọi là muốn từ chối lại ra vẻ mời chào?
Thịnh Thế nhíu mày bật cười, rồi lại nghe thấy Cố Lan San tò mò giống như một em bé, tiếp tục hỏi anh: “Vậy Nhị Thập, sau đó tại sao bọn anh lại chia tay?”
“Để tôi nói cho cô biết, ngày hôm sau tôi xem Đông Phương Bất Bại phiên bản Lâm Thanh Hà, cảm thấy Đông Phương Bất Bại quyết đoán hơn Tiểu Long Nữ, cho nên… Liền muốn tìm một Đông Phương Bất Bại.” Thịnh Thế nhớ tới những ý tưởng trong đầu của tuổi trẻ khinh cuồng không nhịn được nở nụ cười.
Cố Lan San nghe xong cũng cười khanh khách, cả mặt mũi vì nụ cười này trở nên có sức sống xinh đẹp hơn, Thịnh Thế nhìn vô cùng say mê. Ánh mắt anh chuyển vòng mấy lần nghĩ đến rất nhiều năm trước lúc anh gặp Cố Lan San trong quán rượu. Cô đã lớn lên trở thành một cô gái duyên dáng yêu kiều, mặc váy màu đỏ tóc màu đen buộc thành đuôi ngựa cầm một chiếc túi đập về phía một người đàn ông cao lớn hơn cô, bộ dạng thờ ơ không sợ sệt.
Khi đó trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh chưa từng thấy có người nào mặc váy màu đỏ mà lại xinh đẹp không làm người ta cảm thấy rối loạn chói mắt như vậy.
Đã nhiều năm như thế, hình ảnh rực rỡ đó của Cố Lan San vẫn khắc sâu trong đáy lòng anh.
Rồi sau đó anh vốn không gặp được cô gái như Đông Phương Bất Bại trong thực tế.
Sau nữa anh không theo đuổi, tìm bạn gái đơn giản chỉ là tìm thú vui, hoàn toàn quên mất xúc động với Đông Phương Bất Bại.
Thậm chí khi anh gặp Cố Lan San cũng không liên hệ cô với Đông Phương Bất Bại.
Nhưng vào giờ phút này cùng cô nhắc tới chuyện cũ, trong nháy mắt ngược lại anh cảm thấy thật ra thì bộ dạng thần khí nữ vương này của Cố Lan San, thật sự có mấy phần giống Duy Ngã Độc Tôn Đông Phương Giáo chủ.
Cố Lan San hỏi: “Vậy sau này anh tìm Đông Phương Bất Bại làm bạn gái sao?”
/1059
|