Edit: Ngọc Hân
Hơn nữa chuyện lần đó đã khiến anh tức giận tột cùng, sao anh lại biến thành Thập Nhị chứ?
Cố Lan San càng nghĩ càng cảm giác mình không hiểu nỗi quan hệ giữa cô và Thịnh Thế lúc này, rốt cuộc sao mà xác định được vị trí của mình đây.
Cô khẽ chuyển người liếc mắt nhìn thời gian, hai giờ mười bảy phút, dưới lầu vẫn yên tĩnh như cũ.
Cô nghĩ có lẽ tối nay anh có những mỹ nhân khác ở trong ngực, thật sự không về nhà.
Cố Lan San cong môi ánh mắt trở nên có chút mờ mịt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, mím chặt môi, đó là động tác quen thuộc khi cô không vui.
Có lẽ thật sự đêm đã khuya, lần này Cố Lan San nhắm mặt lại chưa lâu thì cơn buồn ngủ ập tới, đang lúc cô muốn hoàn toàn lâm vào giấc ngủ sâu, cô lại nghe thấy tiếng động cơ xe hơi quen thuộc ở dưới lầu truyền tới.
Cố Lan San chợt mở mắt, vì nhắm lại lâu rồi ánh đèn trong phòng ngủ lại sáng nên khi cô vừa mở mắt có chút không thích ứng, chớp mắt lúc lâu mới khôi phục vẻ tự nhiên thoải mái, cửa phòng ngủ liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San mở tròng mắt đen nhánh, đứng trước cửa sửng sốt một chút sau đó mở miệng nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần lo lắng, từng đợt từng đợt xoay chuyển trong phòng ngủ, anh dạo một vòng thấy đèn bên trong nhà vẫn sáng liền nhíu mày giơ tay tắt từng ngọn đèn một, chỉ để lại đèn ngủ phía đầu giường.
Thịnh Thế đi vào phòng tắm rửa tay, tùy tiện lau vài cái, vừa cởi nút áo khoác âu phục vừa đi ra, lúc anh cởi áo khoác âu phục thuận thế từ trong túi áo móc thứ đồ gì đó ra sau đó cầm quần áo tùy tiện ném trên sofa đi tới mép giường.
Cố Lan San vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhìn người đàn ông cúi người đứng trước mặt mình, thân dài như đá quý, một chiếc áo sơ mi màu trắng tôn lên cả người anh tao nhã đào hoa, anh hơi cúi người vươn một tay khẽ ôm cô lên.
Lúc này Cố Lan San mới phản ứng được là Thịnh Thế về nhà.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện cổ cô liền rơi xuống nụ hôn tinh tế.
Anh hôn rất chuyên tâm, cảm giác tê dại từ bên tai trong nháy mắt truyền khắp cơ thể cô, cô hơi quẩy mình nghiêng người, cảm giác trên cổ xuất hiện một luồng mát lạnh.
Theo bản năng Cố Lan San giơ tay lên chạm tới trên cổ mình, sau đó sờ thấy trên đó có sợi dây mảnh, là vừa nãy khi anh hôn đeo lên, cô nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nước tương.” Thịnh Thế không chút để ý trả lời, toàn tâm đặt trên da thịt trắng nõn nà xinh đẹp của Cố Lan San, tay không thành thật dò vào trong áo ngủ của cô.
Nước tương?
Cố Lan San không hiểu ra sao vặn vẹo cơ thể muốn cúi đầu nhìn.
Thịnh Thế ôm tiếp tục hôn lại bị cô giơ tay lên dùng sức muốn đẩy ra, hai người như đang đấu nhau, cuối cùng Thịnh Thế bất đắc dĩ cưng chiều buông cô ra kết thúc.
Sau đó ánh mắt Thịnh Thế rơi vào xương quai xanh của cô.
Trên cổ trắng nõn của cô không có tỳ vết gì, có đeo một sợi dây chuyền.
Hơn nữa chuyện lần đó đã khiến anh tức giận tột cùng, sao anh lại biến thành Thập Nhị chứ?
Cố Lan San càng nghĩ càng cảm giác mình không hiểu nỗi quan hệ giữa cô và Thịnh Thế lúc này, rốt cuộc sao mà xác định được vị trí của mình đây.
Cô khẽ chuyển người liếc mắt nhìn thời gian, hai giờ mười bảy phút, dưới lầu vẫn yên tĩnh như cũ.
Cô nghĩ có lẽ tối nay anh có những mỹ nhân khác ở trong ngực, thật sự không về nhà.
Cố Lan San cong môi ánh mắt trở nên có chút mờ mịt, sau đó từ từ nhắm mắt lại, mím chặt môi, đó là động tác quen thuộc khi cô không vui.
Có lẽ thật sự đêm đã khuya, lần này Cố Lan San nhắm mặt lại chưa lâu thì cơn buồn ngủ ập tới, đang lúc cô muốn hoàn toàn lâm vào giấc ngủ sâu, cô lại nghe thấy tiếng động cơ xe hơi quen thuộc ở dưới lầu truyền tới.
Cố Lan San chợt mở mắt, vì nhắm lại lâu rồi ánh đèn trong phòng ngủ lại sáng nên khi cô vừa mở mắt có chút không thích ứng, chớp mắt lúc lâu mới khôi phục vẻ tự nhiên thoải mái, cửa phòng ngủ liền bị người từ bên ngoài đẩy ra.
Thịnh Thế thấy Cố Lan San mở tròng mắt đen nhánh, đứng trước cửa sửng sốt một chút sau đó mở miệng nói: “Sao còn chưa ngủ?”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần lo lắng, từng đợt từng đợt xoay chuyển trong phòng ngủ, anh dạo một vòng thấy đèn bên trong nhà vẫn sáng liền nhíu mày giơ tay tắt từng ngọn đèn một, chỉ để lại đèn ngủ phía đầu giường.
Thịnh Thế đi vào phòng tắm rửa tay, tùy tiện lau vài cái, vừa cởi nút áo khoác âu phục vừa đi ra, lúc anh cởi áo khoác âu phục thuận thế từ trong túi áo móc thứ đồ gì đó ra sau đó cầm quần áo tùy tiện ném trên sofa đi tới mép giường.
Cố Lan San vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nhìn người đàn ông cúi người đứng trước mặt mình, thân dài như đá quý, một chiếc áo sơ mi màu trắng tôn lên cả người anh tao nhã đào hoa, anh hơi cúi người vươn một tay khẽ ôm cô lên.
Lúc này Cố Lan San mới phản ứng được là Thịnh Thế về nhà.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện cổ cô liền rơi xuống nụ hôn tinh tế.
Anh hôn rất chuyên tâm, cảm giác tê dại từ bên tai trong nháy mắt truyền khắp cơ thể cô, cô hơi quẩy mình nghiêng người, cảm giác trên cổ xuất hiện một luồng mát lạnh.
Theo bản năng Cố Lan San giơ tay lên chạm tới trên cổ mình, sau đó sờ thấy trên đó có sợi dây mảnh, là vừa nãy khi anh hôn đeo lên, cô nhíu mày hỏi: “Đây là cái gì?”
“Nước tương.” Thịnh Thế không chút để ý trả lời, toàn tâm đặt trên da thịt trắng nõn nà xinh đẹp của Cố Lan San, tay không thành thật dò vào trong áo ngủ của cô.
Nước tương?
Cố Lan San không hiểu ra sao vặn vẹo cơ thể muốn cúi đầu nhìn.
Thịnh Thế ôm tiếp tục hôn lại bị cô giơ tay lên dùng sức muốn đẩy ra, hai người như đang đấu nhau, cuối cùng Thịnh Thế bất đắc dĩ cưng chiều buông cô ra kết thúc.
Sau đó ánh mắt Thịnh Thế rơi vào xương quai xanh của cô.
Trên cổ trắng nõn của cô không có tỳ vết gì, có đeo một sợi dây chuyền.
/1059
|