Edit: Bạc Bạc
Tim của anh bỗng nhiên muốn thót ra ngoài, anh điều hòa hô hấp, giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Sở Sở, cô làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi Cố Lan San là muốn cúp điện thoại, nhưng nghe được giọng nói lo lắng của Thịnh Thế, đáy lòng cô có chút ấm áp không giải thích được, nó đang bị kiềm chế trong lòng, làm cho cô hít thở cũng không thông, cô dùng sức nắm chặt điện thoại, nghĩ lại, bây giờ cũng đã gọi rồi, cần gì phải cúp chứ.
Lòng Cố Lan San bình tĩnh lại, lo lắng cũng dư thừa, cô vươn tay cầm một cái gối dựa, lót ngang lưng, để cho mình dựa lưng ra sau, không nhanh không chậm nói một câu: “Tôi không sao, cũng không xảy ra chuyện gì.”
Đáy lòng Thịnh Thế rất lo lắng, khi nghe được câu này, lo lắng liền biến mất.
Cả người anh chậm rãi thả lỏng, lười biếng dựa lưng vào bức tường trên cầu thang.
Cô không có chuyện gì, cũng không xảy ra chuyện gì, như vậy, cô gọi cho anh là vì sao?
Trong lòng Thịnh Thế, hiện lên các loại chờ mong và suy đoán, anh không gấp, ước chường mười giây, mới chậm rãi nói: “Sở Sở, tại sao cô còn chưa ngủ?”
“Tôi…” Cố Lan San vừa nói được một chữ, liền im lặng không biết nói gì tiếp.
Thực ra cô cũng không biết tại sao mình lại suy nghĩ đến những lời nói của Tô Kiều Kiều, liền gọi cho anh.
Cô muốn gọi anh về nhà, không muốn để anh cùng Tô Kiều Kiều ở cùng nhau.
Nhưng cô có nên nói với anh như vậy?
Không được, rất mất mặt đi, giống như là người phụ nữ đang ghen vậy.
Hơn nữa cô cũng không xác định được, nói như vậy có thể sẽ vượt quá giới hạn của mình, khiến anh không vui.
Cố Lan San suy nghĩ một hồi lâu, tìm một lý do cho có nói: “Tôi khó chịu.”
Thịnh Thế chắc là đã nghe được, Cố Lan San cắn môi dưới, đáy lòng có chút rối, qua một phút, cô nghe điện thoại truyền đến giọng của Thịnh Thế, cô có nghe: “Bác sĩ Vương? Thật xin lỗi, đã trễ thế này mà còn làm phiền ông… Không phải ta khó chịu, là Sở Sở… Cô ở nhà… Bây giờ ông không vội? Tốt, làm ngươi đến biệt thự… Không, không phải nhà cũ, là ở Ngự Thự Lâm Phong, như vậy đi… tôi cho người đến đón ông…”
Cố Lan San mơ mơ hồ hồ nghe xong những lời này của Thịnh Thế, mới ý thức được là anh đang gọi bác sĩ cho cô, cô nhìn điện thoại, mắt đỏ lên, vội vàng mở miệng nói: “Thịnh Thế… Không phải…”
Thịnh Thế nghe Cố Lan San nói, nhìn điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “Bác sĩ Vương, ông chờ một chút.” Sau đó ôn nhu nói với Cố Lan San: “Sở Sở, cô vừa nói gì? Tôi nghe không rõ. Cô nói lại lần nữa.”
Cố Lan San không nghĩ chỉ vì lý do của mình mà anh đã lập tức gọi cho bác sĩ đặc biệt của Thịnh gia - bác sĩ Vương, cô ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi không có bệnh… Tôi chỉ là… Chỉ là, mất ngủ.”
Trong nháy mắt, điện thoại bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ. Không có một âm thanh gì truyền đến.
Tim của anh bỗng nhiên muốn thót ra ngoài, anh điều hòa hô hấp, giọng nói không rõ ràng, hỏi: “Sở Sở, cô làm sao? Xảy ra chuyện gì?”
Vừa rồi Cố Lan San là muốn cúp điện thoại, nhưng nghe được giọng nói lo lắng của Thịnh Thế, đáy lòng cô có chút ấm áp không giải thích được, nó đang bị kiềm chế trong lòng, làm cho cô hít thở cũng không thông, cô dùng sức nắm chặt điện thoại, nghĩ lại, bây giờ cũng đã gọi rồi, cần gì phải cúp chứ.
Lòng Cố Lan San bình tĩnh lại, lo lắng cũng dư thừa, cô vươn tay cầm một cái gối dựa, lót ngang lưng, để cho mình dựa lưng ra sau, không nhanh không chậm nói một câu: “Tôi không sao, cũng không xảy ra chuyện gì.”
Đáy lòng Thịnh Thế rất lo lắng, khi nghe được câu này, lo lắng liền biến mất.
Cả người anh chậm rãi thả lỏng, lười biếng dựa lưng vào bức tường trên cầu thang.
Cô không có chuyện gì, cũng không xảy ra chuyện gì, như vậy, cô gọi cho anh là vì sao?
Trong lòng Thịnh Thế, hiện lên các loại chờ mong và suy đoán, anh không gấp, ước chường mười giây, mới chậm rãi nói: “Sở Sở, tại sao cô còn chưa ngủ?”
“Tôi…” Cố Lan San vừa nói được một chữ, liền im lặng không biết nói gì tiếp.
Thực ra cô cũng không biết tại sao mình lại suy nghĩ đến những lời nói của Tô Kiều Kiều, liền gọi cho anh.
Cô muốn gọi anh về nhà, không muốn để anh cùng Tô Kiều Kiều ở cùng nhau.
Nhưng cô có nên nói với anh như vậy?
Không được, rất mất mặt đi, giống như là người phụ nữ đang ghen vậy.
Hơn nữa cô cũng không xác định được, nói như vậy có thể sẽ vượt quá giới hạn của mình, khiến anh không vui.
Cố Lan San suy nghĩ một hồi lâu, tìm một lý do cho có nói: “Tôi khó chịu.”
Thịnh Thế chắc là đã nghe được, Cố Lan San cắn môi dưới, đáy lòng có chút rối, qua một phút, cô nghe điện thoại truyền đến giọng của Thịnh Thế, cô có nghe: “Bác sĩ Vương? Thật xin lỗi, đã trễ thế này mà còn làm phiền ông… Không phải ta khó chịu, là Sở Sở… Cô ở nhà… Bây giờ ông không vội? Tốt, làm ngươi đến biệt thự… Không, không phải nhà cũ, là ở Ngự Thự Lâm Phong, như vậy đi… tôi cho người đến đón ông…”
Cố Lan San mơ mơ hồ hồ nghe xong những lời này của Thịnh Thế, mới ý thức được là anh đang gọi bác sĩ cho cô, cô nhìn điện thoại, mắt đỏ lên, vội vàng mở miệng nói: “Thịnh Thế… Không phải…”
Thịnh Thế nghe Cố Lan San nói, nhìn điện thoại, giọng nói lạnh nhạt: “Bác sĩ Vương, ông chờ một chút.” Sau đó ôn nhu nói với Cố Lan San: “Sở Sở, cô vừa nói gì? Tôi nghe không rõ. Cô nói lại lần nữa.”
Cố Lan San không nghĩ chỉ vì lý do của mình mà anh đã lập tức gọi cho bác sĩ đặc biệt của Thịnh gia - bác sĩ Vương, cô ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi không có bệnh… Tôi chỉ là… Chỉ là, mất ngủ.”
Trong nháy mắt, điện thoại bỗng yên tĩnh đến kỳ lạ. Không có một âm thanh gì truyền đến.
/1059
|