Editor: Cà Rốt Hồng
Tôi muốn không nhiều lắm, chỉ muốn trong mắt em có tôi tồn tại.
Thịnh Thế gắt gao áp đảo Cố Lan San ở trên ghế sofa, nụ hôn cũng vì vậy càng thêm sâu.
Tình như lửa cháy mạnh, nhanh chóng thiêu đốt, khó có thể dập tắt, môi cùng môi đụng chạm nhiệt độ càng ngày càng cao, thân thể cùng thân thể dán sát càng ngày càng vội vã, đầu lưỡi trơn nhẵn của anh nồng nhiệt trêu chọc môi lưỡi của cô, dùng sức mút thỏa thích.
Đây là lần anh hôn cô kích tình cuồng loạn nhất, anh ra sức hôn, cũng rất động tình, mỗi một nụ hôm đều dùng hết lòng, đến cuối cùng, Cố Lan San cũng mất đi lý trí, tay không tự chủ nâng lên ôm cổ Thịnh Thế, hơi nghễnh đầu, bởi vì hôn môi nên hô hấp của cô không thông thuận, anh tăng sức lực cái ôm của mình thêm, để cho anh dễ dàng làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Lúc Thịnh Thế gặp Cố Lan San, bọn họ đã từng hôn môi rất nhiều lần, về phương diện này Thịnh Thế đã trải qua rất nhiều lần, vô luận là từ kỷ xảo hay là mức độ thuần thục, đều tuyệt đối có thể xưng tụng là bậc cao thủ, mỗi một lần hôn môi, Cố Lan San chỉ cần yên lặng tiếp nhận là được, nhưng lúc này đây, bởi vì Thịnh Thế kích động, bởi vì hưng phấn, cánh môi cùng đầu lưỡi vẫn luôn đang run rẩy, đến cuối cùng vòng tay rắn chắc đang ôm Cố Lan San cũng khẽ run rẩy theo, nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên vụng về, càng ngày càng trúc trắc, càng ngày càng không có bất kỳ kỷ xảo nào, chỉ là dựa theo dục vọng nguyên thủy của người đàn ông đối với người phụ nữ, tình cảm nguyên thủy nhất, không hề có trình tự quy tắc gì chỉ tùy tâm mà hành động.
Hô hấp của cô dần dần rối loạn, thần trí cũng rối loạn, tay của cô dần dần không có khí lực, buông xuống, anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, liều mạng dây dưa, sau đó mới chậm rãi dừng nụ hôn của mình lại, môi của anh dán vào cánh môi của cô, bên tai hai người quanh quẩn tiếng hít thở của nhau, bên trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thịnh Thế mới khe khẽ buông Cố Lan San ra, ánh mắt của anh lẳng lặng dừng trên gương mặt ửng đỏ của cô, cuối cùng tiêu điểm đáy mắt tụ lại ở ánh mắt của cô, như là muốn nhìn thấy rõ đáy mắt của cô, “Chỉ cần là cô đưa quà sinh nhật, tôi đều thích...... Sở Sở, cô hiểu không?”
Vốn Cố Lan San bị anh hôn mà suy nghĩ rối một nùi, nghe được câu nói này trong nháy mắt ngưng trệ.
Chỉ cần là cô đưa...... Quà sinh nhật...... Tôi đều thích...... Hiểu không?
Đây rõ ràng là lời nói vô cùng đơn giản, nhưng Thịnh Thế chưa bao giờ nói ra lời ôn nhu như vậy, bây giờ lời nói đó có thêm mấy phần triền miên, rất giống lời tâm tình, làm cho Cố Lan San hơi có chút kinh ngạc, sau đó chính là hoảng hốt...... Cuối cùng biến thành ngượng ngùng.
Thịnh Thế cũng không biết mình cứ như vậy mà bật thốt lên một câu buồn nôn như thế, khi lời mới vừa ra khỏi miệng, anh còn chưa phản ứng kịp, khi đôi mắt to đen nhánh của Cố Lan San nhìn về phía mình, anh mới ý thức được rốt cuộc mình nói những gì, vẻ mặt đầu tiên là cứng ngắt một trận, sau đó trên khuôn mặt tuấn dật không tự chủ được mà phím hồng lên.
Tôi muốn không nhiều lắm, chỉ muốn trong mắt em có tôi tồn tại.
Thịnh Thế gắt gao áp đảo Cố Lan San ở trên ghế sofa, nụ hôn cũng vì vậy càng thêm sâu.
Tình như lửa cháy mạnh, nhanh chóng thiêu đốt, khó có thể dập tắt, môi cùng môi đụng chạm nhiệt độ càng ngày càng cao, thân thể cùng thân thể dán sát càng ngày càng vội vã, đầu lưỡi trơn nhẵn của anh nồng nhiệt trêu chọc môi lưỡi của cô, dùng sức mút thỏa thích.
Đây là lần anh hôn cô kích tình cuồng loạn nhất, anh ra sức hôn, cũng rất động tình, mỗi một nụ hôm đều dùng hết lòng, đến cuối cùng, Cố Lan San cũng mất đi lý trí, tay không tự chủ nâng lên ôm cổ Thịnh Thế, hơi nghễnh đầu, bởi vì hôn môi nên hô hấp của cô không thông thuận, anh tăng sức lực cái ôm của mình thêm, để cho anh dễ dàng làm cho nụ hôn này sâu hơn.
Lúc Thịnh Thế gặp Cố Lan San, bọn họ đã từng hôn môi rất nhiều lần, về phương diện này Thịnh Thế đã trải qua rất nhiều lần, vô luận là từ kỷ xảo hay là mức độ thuần thục, đều tuyệt đối có thể xưng tụng là bậc cao thủ, mỗi một lần hôn môi, Cố Lan San chỉ cần yên lặng tiếp nhận là được, nhưng lúc này đây, bởi vì Thịnh Thế kích động, bởi vì hưng phấn, cánh môi cùng đầu lưỡi vẫn luôn đang run rẩy, đến cuối cùng vòng tay rắn chắc đang ôm Cố Lan San cũng khẽ run rẩy theo, nụ hôn của anh càng ngày càng trở nên vụng về, càng ngày càng trúc trắc, càng ngày càng không có bất kỳ kỷ xảo nào, chỉ là dựa theo dục vọng nguyên thủy của người đàn ông đối với người phụ nữ, tình cảm nguyên thủy nhất, không hề có trình tự quy tắc gì chỉ tùy tâm mà hành động.
Hô hấp của cô dần dần rối loạn, thần trí cũng rối loạn, tay của cô dần dần không có khí lực, buông xuống, anh nắm lấy tay cô, mười ngón đan xen, liều mạng dây dưa, sau đó mới chậm rãi dừng nụ hôn của mình lại, môi của anh dán vào cánh môi của cô, bên tai hai người quanh quẩn tiếng hít thở của nhau, bên trong phòng ngủ yên tĩnh không một tiếng động.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Thịnh Thế mới khe khẽ buông Cố Lan San ra, ánh mắt của anh lẳng lặng dừng trên gương mặt ửng đỏ của cô, cuối cùng tiêu điểm đáy mắt tụ lại ở ánh mắt của cô, như là muốn nhìn thấy rõ đáy mắt của cô, “Chỉ cần là cô đưa quà sinh nhật, tôi đều thích...... Sở Sở, cô hiểu không?”
Vốn Cố Lan San bị anh hôn mà suy nghĩ rối một nùi, nghe được câu nói này trong nháy mắt ngưng trệ.
Chỉ cần là cô đưa...... Quà sinh nhật...... Tôi đều thích...... Hiểu không?
Đây rõ ràng là lời nói vô cùng đơn giản, nhưng Thịnh Thế chưa bao giờ nói ra lời ôn nhu như vậy, bây giờ lời nói đó có thêm mấy phần triền miên, rất giống lời tâm tình, làm cho Cố Lan San hơi có chút kinh ngạc, sau đó chính là hoảng hốt...... Cuối cùng biến thành ngượng ngùng.
Thịnh Thế cũng không biết mình cứ như vậy mà bật thốt lên một câu buồn nôn như thế, khi lời mới vừa ra khỏi miệng, anh còn chưa phản ứng kịp, khi đôi mắt to đen nhánh của Cố Lan San nhìn về phía mình, anh mới ý thức được rốt cuộc mình nói những gì, vẻ mặt đầu tiên là cứng ngắt một trận, sau đó trên khuôn mặt tuấn dật không tự chủ được mà phím hồng lên.
/1059
|