Edit: Bạc Bạc
Nhưng, anh chạy cũng hai vòng vẫn chưa hết năm phút đồng hồ, anh lại chạy thêm một vòng, tiếp theo anh nên làm gì? Nếu không làm gì, anh nhất định sẽ trở về nhà, anh chạy xong hai vòng nữa, lại chạy tiếp, nghĩ, anh lái xe về hướng đường Tam Hoàn, anh mở cửa sổ, tốc độ xe rất nhanh, gió từ cửa sổ bay vào, làm cho tóc anh lộn xộn.
Chạy hết đường Tam Hoàn, Thịnh Thế liền chạy đến Tứ Hoàn, chạy hết Tứ Hoàn thì anh mới phát hiện, xe phát ra âm thanh cảnh báo, cúi đầu, thì ra xe đã gần sắp hết dầu, anh chậm rãi trở lại đường cái, tìm một cái trạm xăng dầu, đổ đầy dầu.
Thịnh Thế tăng hết tốc lực ra khỏi trạm xăng dầu, để lại một trận gió như cuồng phong, làm cho người ở trạm xăng kinh hồn, còn chưa bao lâu, Thịnh Thế lại quay lại, dừng xe ở siêu thị mở cửa hai mươi tư giờ gần trạm xăng dầu.
Thịnh Thế xuống xe, mua một gói thuốc lá, mua một chai rượu, đem lên xe, anh đem chai rượu rót liên tục, một lần liền uống cạn sạch, đến khi uống hết chai rượu, sự tức giận trong lòng Thịnh Thế cũng hạ xuống một chút, anh đốt một điếu thuốc, cho xe chạy chạm lại, xe chạm rãi chạy trên con đường sáng rực nhưng không bóng người, lý trí dần dần trở lại.
Anh nghĩ, anh chắc là nên trở về nhà? Nhưng sau khi trở về, sẽ đối mặt với Cố Lan San ra sao? Vờ như không biết chuyện?
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền hung hăng hút một hơi thuốc, anh đau khổ, anh đem thuốc lá dập tắt, ném vào trong thùng rác.
Thịnh Thế cũng không biết anh đã đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu cái phố, rượu dần dần xông lên não, trước khi anh mất đi ý thức, liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho tài xế, thông báo địa điểm, còn mọi chuyện sau đó, anh cũng không biết.
*****************
Cố Lan San lái xe trở lại biệt thự, cách còn một khoảng, liền thấy ngoài cửa biệt thự đèn thắp sáng, cô lái xe vào sân biệt thự, đèn đúng là vẫn còn sáng rưng, đem xe để vào bãi đỗ, lúc vào thì thấy quản gia đứng ở cửa.
Cố Lan San nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng rồi, không nhịn được hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nghe thấy tiếng xe, muốn nhìn xem phải cô San về không.”
Cố Lan San cười nhẹ, cùng quản gia vào nhà, vừa đi, quản gia vừa nói: “Cô San, cô biết không, cậu Thịnh không thấy cô về nhà, gọi cho cô cũng không được, cậu ấy rất lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện gì, liền đi tìm cô ở nhà cũ, còn phái người đi tìm.”
Cố Lan San nghe vậy, vẻ mặt có chút xẩu hổ.
Quản gia cũng lo lắng cho Cố Lan San, liền nói: “Cô San, cô cũng không cần lo lắng không có cách nào nói với người bên nhà cũ, cậu Thịnh ở nhà cũ nói, hôm nay thân thể cậu ấy khó chịu, liền ở đó nghỉ ngơi, nói tôi chờ cô trở về, nói cho cô biết, đừng có lỡ miệng mà nói gì với người bên nhà cũ.”
Cố Lan San càng thêm xấu hổ, cô chỉ nghe nói là em trai tỉnh dậy, liền quên hết mọi chuyện tối hôm nay.
Chỉ là không nghĩ đến, cô lại bỏ lỡ tiệc sinh nhật của anh, nhưng anh sẽ thay cô sắp xếp chuyện bên nhà cũ.
Nhưng, anh chạy cũng hai vòng vẫn chưa hết năm phút đồng hồ, anh lại chạy thêm một vòng, tiếp theo anh nên làm gì? Nếu không làm gì, anh nhất định sẽ trở về nhà, anh chạy xong hai vòng nữa, lại chạy tiếp, nghĩ, anh lái xe về hướng đường Tam Hoàn, anh mở cửa sổ, tốc độ xe rất nhanh, gió từ cửa sổ bay vào, làm cho tóc anh lộn xộn.
Chạy hết đường Tam Hoàn, Thịnh Thế liền chạy đến Tứ Hoàn, chạy hết Tứ Hoàn thì anh mới phát hiện, xe phát ra âm thanh cảnh báo, cúi đầu, thì ra xe đã gần sắp hết dầu, anh chậm rãi trở lại đường cái, tìm một cái trạm xăng dầu, đổ đầy dầu.
Thịnh Thế tăng hết tốc lực ra khỏi trạm xăng dầu, để lại một trận gió như cuồng phong, làm cho người ở trạm xăng kinh hồn, còn chưa bao lâu, Thịnh Thế lại quay lại, dừng xe ở siêu thị mở cửa hai mươi tư giờ gần trạm xăng dầu.
Thịnh Thế xuống xe, mua một gói thuốc lá, mua một chai rượu, đem lên xe, anh đem chai rượu rót liên tục, một lần liền uống cạn sạch, đến khi uống hết chai rượu, sự tức giận trong lòng Thịnh Thế cũng hạ xuống một chút, anh đốt một điếu thuốc, cho xe chạy chạm lại, xe chạm rãi chạy trên con đường sáng rực nhưng không bóng người, lý trí dần dần trở lại.
Anh nghĩ, anh chắc là nên trở về nhà? Nhưng sau khi trở về, sẽ đối mặt với Cố Lan San ra sao? Vờ như không biết chuyện?
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, liền hung hăng hút một hơi thuốc, anh đau khổ, anh đem thuốc lá dập tắt, ném vào trong thùng rác.
Thịnh Thế cũng không biết anh đã đi qua bao nhiêu con đường, bao nhiêu cái phố, rượu dần dần xông lên não, trước khi anh mất đi ý thức, liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại cho tài xế, thông báo địa điểm, còn mọi chuyện sau đó, anh cũng không biết.
*****************
Cố Lan San lái xe trở lại biệt thự, cách còn một khoảng, liền thấy ngoài cửa biệt thự đèn thắp sáng, cô lái xe vào sân biệt thự, đèn đúng là vẫn còn sáng rưng, đem xe để vào bãi đỗ, lúc vào thì thấy quản gia đứng ở cửa.
Cố Lan San nhìn đồng hồ, đã một giờ sáng rồi, không nhịn được hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Nghe thấy tiếng xe, muốn nhìn xem phải cô San về không.”
Cố Lan San cười nhẹ, cùng quản gia vào nhà, vừa đi, quản gia vừa nói: “Cô San, cô biết không, cậu Thịnh không thấy cô về nhà, gọi cho cô cũng không được, cậu ấy rất lo lắng, sợ cô xảy ra chuyện gì, liền đi tìm cô ở nhà cũ, còn phái người đi tìm.”
Cố Lan San nghe vậy, vẻ mặt có chút xẩu hổ.
Quản gia cũng lo lắng cho Cố Lan San, liền nói: “Cô San, cô cũng không cần lo lắng không có cách nào nói với người bên nhà cũ, cậu Thịnh ở nhà cũ nói, hôm nay thân thể cậu ấy khó chịu, liền ở đó nghỉ ngơi, nói tôi chờ cô trở về, nói cho cô biết, đừng có lỡ miệng mà nói gì với người bên nhà cũ.”
Cố Lan San càng thêm xấu hổ, cô chỉ nghe nói là em trai tỉnh dậy, liền quên hết mọi chuyện tối hôm nay.
Chỉ là không nghĩ đến, cô lại bỏ lỡ tiệc sinh nhật của anh, nhưng anh sẽ thay cô sắp xếp chuyện bên nhà cũ.
/1059
|