Edit: Ngọc Hân
“Ừm.” Mặc dù Cố Lan San không biết rốt cuộc hôm đó Thịnh Thế muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai người im lặng một lúc, Cố Lan San nghĩ rằng Thịnh Thế không có chuyện gì khác. Đã qua tết Đoan Ngọ, thời tiết Bắc Kinh càn ngày càng nóng, hôm nay cô đi ra ngoài một chuyện cả người đầy mồ hôi, tính đi lên lầu tắm. Nhưng thấy Thịnh Thế rút một tấm thẻ từ trong túi áo của mình ra chậm rãi đẩy tới trước mặt cô, phía trên có cài một tấm giấy màu trắng, trên đó có sáu con số.
Cố Lan San còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe giọng Thịnh Thế truyền tới: “Sắp phải đóng tiền cho em trai cô rồi đúng không? Tiền trong tấm thẻ này đầy đủ rồi, phía trên là mật mã.”
Tấm thẻ này thật ra Cố Lan San rất quen thuộc, là sáng ngày hôm sau sau khi kết hôn anh đưa cho cô.
Cố Lan San ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế một cái, đáy mắt rõ ràng mang theo kinh ngạc và khiếp sợ.
Cố Lan San lại cúi đầu nhìn chằm chằm tấm thẻ trên bàn, mật mã vẫn là ngày sinh nhật của cô không thay đổi. Trong đầu cô hỗn loạn thành một nùi, không phải là anh không cho cô xài một phân tiền nào của anh ư? Sao bây giờ anh lại đưa tấm thẻ này cho cô? Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ lần gây gổ này anh không tức giận hả? Sau này anh không cần cô phải kiếm tiền nữa sao?
Trong cổ họng Cố Lan San ứ rất nhiều câu hỏi, hồi lâu sau cô mới nhìn về phía Thịnh Thế, cánh môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Ánh mắt Thịnh Thế sáng rực, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, cứ nhìn thẳng vào Cố Lan San, đáy mắt anh có chút mong đợi, đợi cô sẽ nói cái gì đó.
Anh trả lại thẻ cho cô, theo lời anh nói thì điều này đại biểu cho việc quy tắc kiếm tiền cùng ăn cơm cùng tắm cùng ngủ kết thúc từ đây, có có thể hiểu được ý tứ của anh không?
Vậy mà đợi lúc lâu cô gái vẫn luôn im lặng.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong cổ họng anh chất đầy đủ loại lời muốn nói.
Anh muốn nói, Sở Sở chúng ta bắt đầu lại từ đầu….
Anh còn muốn nói, Sở Sở lần đó là anh không đúng, không nên ra tay đánh em….
Đúng rồi, có câu này anh càng muốn nói, Sở Sở, lần đó anh và em ngủ chung một chỗ là anh ra tay. Anh biết bà Cố và Vương Giai Di muốn hãm hại anh, ngày hôm sau sẽ bắt gian tại giường, anh muốn cưới em làm vợ cho nên anh đã đưa ly rượu bị Vương Giai Di bỏ thuốc của anh đổi cho em, nhưng anh làm như vậy vì thật sự muốn cưới em làm vợ, là anh thật lòng yêu em…
Nhưng lời nói đến khóe miệng trong đầu anh lại nhớ về ánh mắt ác liệt Cố Lan San nhìn anh lần đó.
“Nhị Thập, tôi chỉ muốn nói, anh hèn hẹ hơn cả tôi!”
“Nhị Thập, tôi thà chết cũng không sinh em bé cho anh!”
“Nhị Thập, tôi yêu Hàn Thành Trì, gả cho anh tôi vẫn yêu anh ấy, không chỉ bây giờ còn yêu, sau này vẫn sẽ yêu, yêu cả đời! Có bản lĩnh thì anh ly hôn với tôi đi!”
Lời xin lỗi tới bên khóe miệng, lời nói muốn xoa dịu cô lại bị Thịnh Thế từng chút từng chút nuốt xuống bụng.
Anh im lặng nhìn cô, đáy lòng đấu tranh hồi lâu cuối cùng chỉ nhếch miệng cười, giọng trầm trầm phá vỡ sự im lặng: “Cô thích gì thì cứ mua.”
Ngay sau đó liền đứng dậy đi lên lầu.
Mấy người giúp việc đã đi bận chuyện của mình, trong phòng ăn chỉ còn lại mình Cố Lan San, tay cô nắm chặt ánh mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ, đảo liên tục.
“Ừm.” Mặc dù Cố Lan San không biết rốt cuộc hôm đó Thịnh Thế muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Hai người im lặng một lúc, Cố Lan San nghĩ rằng Thịnh Thế không có chuyện gì khác. Đã qua tết Đoan Ngọ, thời tiết Bắc Kinh càn ngày càng nóng, hôm nay cô đi ra ngoài một chuyện cả người đầy mồ hôi, tính đi lên lầu tắm. Nhưng thấy Thịnh Thế rút một tấm thẻ từ trong túi áo của mình ra chậm rãi đẩy tới trước mặt cô, phía trên có cài một tấm giấy màu trắng, trên đó có sáu con số.
Cố Lan San còn chưa lấy lại tinh thần đã nghe giọng Thịnh Thế truyền tới: “Sắp phải đóng tiền cho em trai cô rồi đúng không? Tiền trong tấm thẻ này đầy đủ rồi, phía trên là mật mã.”
Tấm thẻ này thật ra Cố Lan San rất quen thuộc, là sáng ngày hôm sau sau khi kết hôn anh đưa cho cô.
Cố Lan San ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế một cái, đáy mắt rõ ràng mang theo kinh ngạc và khiếp sợ.
Cố Lan San lại cúi đầu nhìn chằm chằm tấm thẻ trên bàn, mật mã vẫn là ngày sinh nhật của cô không thay đổi. Trong đầu cô hỗn loạn thành một nùi, không phải là anh không cho cô xài một phân tiền nào của anh ư? Sao bây giờ anh lại đưa tấm thẻ này cho cô? Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ lần gây gổ này anh không tức giận hả? Sau này anh không cần cô phải kiếm tiền nữa sao?
Trong cổ họng Cố Lan San ứ rất nhiều câu hỏi, hồi lâu sau cô mới nhìn về phía Thịnh Thế, cánh môi mấp máy nhưng cuối cùng không nói gì cả.
Ánh mắt Thịnh Thế sáng rực, mang theo chút tìm tòi nghiên cứu, cứ nhìn thẳng vào Cố Lan San, đáy mắt anh có chút mong đợi, đợi cô sẽ nói cái gì đó.
Anh trả lại thẻ cho cô, theo lời anh nói thì điều này đại biểu cho việc quy tắc kiếm tiền cùng ăn cơm cùng tắm cùng ngủ kết thúc từ đây, có có thể hiểu được ý tứ của anh không?
Vậy mà đợi lúc lâu cô gái vẫn luôn im lặng.
Thịnh Thế nhìn chằm chằm Cố Lan San, trong cổ họng anh chất đầy đủ loại lời muốn nói.
Anh muốn nói, Sở Sở chúng ta bắt đầu lại từ đầu….
Anh còn muốn nói, Sở Sở lần đó là anh không đúng, không nên ra tay đánh em….
Đúng rồi, có câu này anh càng muốn nói, Sở Sở, lần đó anh và em ngủ chung một chỗ là anh ra tay. Anh biết bà Cố và Vương Giai Di muốn hãm hại anh, ngày hôm sau sẽ bắt gian tại giường, anh muốn cưới em làm vợ cho nên anh đã đưa ly rượu bị Vương Giai Di bỏ thuốc của anh đổi cho em, nhưng anh làm như vậy vì thật sự muốn cưới em làm vợ, là anh thật lòng yêu em…
Nhưng lời nói đến khóe miệng trong đầu anh lại nhớ về ánh mắt ác liệt Cố Lan San nhìn anh lần đó.
“Nhị Thập, tôi chỉ muốn nói, anh hèn hẹ hơn cả tôi!”
“Nhị Thập, tôi thà chết cũng không sinh em bé cho anh!”
“Nhị Thập, tôi yêu Hàn Thành Trì, gả cho anh tôi vẫn yêu anh ấy, không chỉ bây giờ còn yêu, sau này vẫn sẽ yêu, yêu cả đời! Có bản lĩnh thì anh ly hôn với tôi đi!”
Lời xin lỗi tới bên khóe miệng, lời nói muốn xoa dịu cô lại bị Thịnh Thế từng chút từng chút nuốt xuống bụng.
Anh im lặng nhìn cô, đáy lòng đấu tranh hồi lâu cuối cùng chỉ nhếch miệng cười, giọng trầm trầm phá vỡ sự im lặng: “Cô thích gì thì cứ mua.”
Ngay sau đó liền đứng dậy đi lên lầu.
Mấy người giúp việc đã đi bận chuyện của mình, trong phòng ăn chỉ còn lại mình Cố Lan San, tay cô nắm chặt ánh mắt nhìn chằm chằm tấm thẻ, đảo liên tục.
/1059
|