Edit: Ngọc Hân
Cô cố gắng không để mình nhìn anh.
Sợ sự châm chọc nơi đáy mắt anh, sợ đáy mắt cao quý của anh, sợ đáy mắt tức giận của anh.
Còn bây giờ anh nhắm mắt lại nằm chỗ này, không còn ánh mắt khiến cô sợ hãi, Cố Lan San lại không nhịn được bắt đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh.
Cô nghiêng đầu nhớ, trước kia ánh mắt Nhị Thập nhìn cô là dạng gì nhỉ…
Đen nhanh sáng ngời, ánh sáng bắn ra bốn phía, tràn đầy vui vẻ…. Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại trong đầu lại hiện lên ánh mắt sâu thăm thẳm khó lường…. Giống như một luồng nước xoáy hung hăng hút cả người cô vào đó, khiến trong nháy mắt cô mất đi chính mình, cảm thấy nguy hiểm.
Hô hấp của Cố Lan San hơi chậm lại, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới ánh mắt này là Thịnh Thế chứ không phải của Nhị Thập.
Lần trước ân ái cùng anh, còn có lúc ở trong vườn nữa, ánh mắt này của anh từng xuất hiện.
Sao trong lúc bất chợt cô lại nhớ tới ánh mắt kia cơ chứ?
Cố Lan San nhẹ nhàng lắc đầu, ép buộc mình không nghĩ tới ánh mắt kia nữa, nhưng giây tiếp theo dường ánh mắt kia lại xuất hiện, thâm thúy nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn thẳng đáy lòng cô.
Cố Lan San kiềm chế nhắm hai mắt lại, âm thầm tự nói với mình không nên suy nghĩ nữa, rất lâu sau cô mới quét sạch sẽ ánh mắt kia ra khỏi đầu, sau đó mở mắt lại đối mặt với cặp mắt quen thuộc kia.
Cố Lan San bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, theo bản năng muốn nhắm mắt lại nhưng thấy cặp mắt quen thuộc kia nhìn mình hơi chớp chớp, dường như bên trong mang theo chút mờ mịt, rất nhanh liền trong trẻo lại, kèm theo giọng điệu âm u và vẻ nghi ngờ: “Về rồi hả? Sao ngồi xổm bên mép giường vậy?”
“Ừm.” Cố Lan San theo bản năng trả lời câu hỏi thứ nhất của Thịnh Thế, sau đó nghĩ tới câu hỏi thứ hai liền ngẩn người không biết trả lời thế nào, sao cô lại ngồi bên mép giường? Cô nhìn một chút phát hiện mình thật sự ngồi bên cạnh giường, cô cắn môi dưới cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại ngồi chỗ này. Dù sao cũng chính là đang ngồi ở đó, ánh mắt cô có chút bối rối đảo tròng mắt, liền dời đề tài: “Sao hôm nay anh trở về sớm vậy?”
“Không có chuyện quan trọng gì thì tan làm sớm thôi.” Thịnh Thế lười biếng nâng người dậy, ánh mắt đã khôi phục vẻ bình thường, nhìn chằm chằm Cố Lan San trước mặt. Không nói cho cô biết thật ra là trưa hôm nay uống hơi nhiều rượu với người bàn chuyện hợp tác, xế chiều đi đánh Golf trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh hai ngày trước chơi Golf trong sân nhà với cô, cả người tư tưởng không tập trung thiếu sự hăng hái, càng ngây ngô càng hận không thể gặp cô. Rồi lại sợ tùy tiện tới công ty làm ảnh hưởng tới công việc của cô, dứt khoát tìm lý do về sớm, đánh Golf xong trực tiếp lái xe về nhà đợi cô ta việc.
Về đến nhà mới phát hiện thời gian còn hơi sớm, còn chưa tỉnh rượu liền bảo bà quản gia pha một bình trà, tự mình lên lầu nằm trên giường ngửi thấy trên drap giường có mùi của anh cũng có mùi của cô quấn quít cùng một chỗ, là mùi thơm nhất mà cả đời này anh từng ngửi thấy, cho nên vô tình nhắm hai mắt lại.
Thật ra thì anh cũng chưa hoàn toàn ngủ say, trong đầu đều là bóng dáng của cô.
Cô cố gắng không để mình nhìn anh.
Sợ sự châm chọc nơi đáy mắt anh, sợ đáy mắt cao quý của anh, sợ đáy mắt tức giận của anh.
Còn bây giờ anh nhắm mắt lại nằm chỗ này, không còn ánh mắt khiến cô sợ hãi, Cố Lan San lại không nhịn được bắt đầu ngây ngốc nhìn chằm chằm vào anh.
Cô nghiêng đầu nhớ, trước kia ánh mắt Nhị Thập nhìn cô là dạng gì nhỉ…
Đen nhanh sáng ngời, ánh sáng bắn ra bốn phía, tràn đầy vui vẻ…. Cố Lan San nghĩ đi nghĩ lại trong đầu lại hiện lên ánh mắt sâu thăm thẳm khó lường…. Giống như một luồng nước xoáy hung hăng hút cả người cô vào đó, khiến trong nháy mắt cô mất đi chính mình, cảm thấy nguy hiểm.
Hô hấp của Cố Lan San hơi chậm lại, lúc này mới đột nhiên nghĩ tới ánh mắt này là Thịnh Thế chứ không phải của Nhị Thập.
Lần trước ân ái cùng anh, còn có lúc ở trong vườn nữa, ánh mắt này của anh từng xuất hiện.
Sao trong lúc bất chợt cô lại nhớ tới ánh mắt kia cơ chứ?
Cố Lan San nhẹ nhàng lắc đầu, ép buộc mình không nghĩ tới ánh mắt kia nữa, nhưng giây tiếp theo dường ánh mắt kia lại xuất hiện, thâm thúy nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhìn thẳng đáy lòng cô.
Cố Lan San kiềm chế nhắm hai mắt lại, âm thầm tự nói với mình không nên suy nghĩ nữa, rất lâu sau cô mới quét sạch sẽ ánh mắt kia ra khỏi đầu, sau đó mở mắt lại đối mặt với cặp mắt quen thuộc kia.
Cố Lan San bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, theo bản năng muốn nhắm mắt lại nhưng thấy cặp mắt quen thuộc kia nhìn mình hơi chớp chớp, dường như bên trong mang theo chút mờ mịt, rất nhanh liền trong trẻo lại, kèm theo giọng điệu âm u và vẻ nghi ngờ: “Về rồi hả? Sao ngồi xổm bên mép giường vậy?”
“Ừm.” Cố Lan San theo bản năng trả lời câu hỏi thứ nhất của Thịnh Thế, sau đó nghĩ tới câu hỏi thứ hai liền ngẩn người không biết trả lời thế nào, sao cô lại ngồi bên mép giường? Cô nhìn một chút phát hiện mình thật sự ngồi bên cạnh giường, cô cắn môi dưới cũng không biết rốt cuộc vì sao mình lại ngồi chỗ này. Dù sao cũng chính là đang ngồi ở đó, ánh mắt cô có chút bối rối đảo tròng mắt, liền dời đề tài: “Sao hôm nay anh trở về sớm vậy?”
“Không có chuyện quan trọng gì thì tan làm sớm thôi.” Thịnh Thế lười biếng nâng người dậy, ánh mắt đã khôi phục vẻ bình thường, nhìn chằm chằm Cố Lan San trước mặt. Không nói cho cô biết thật ra là trưa hôm nay uống hơi nhiều rượu với người bàn chuyện hợp tác, xế chiều đi đánh Golf trong đầu lại luôn hiện lên hình ảnh hai ngày trước chơi Golf trong sân nhà với cô, cả người tư tưởng không tập trung thiếu sự hăng hái, càng ngây ngô càng hận không thể gặp cô. Rồi lại sợ tùy tiện tới công ty làm ảnh hưởng tới công việc của cô, dứt khoát tìm lý do về sớm, đánh Golf xong trực tiếp lái xe về nhà đợi cô ta việc.
Về đến nhà mới phát hiện thời gian còn hơi sớm, còn chưa tỉnh rượu liền bảo bà quản gia pha một bình trà, tự mình lên lầu nằm trên giường ngửi thấy trên drap giường có mùi của anh cũng có mùi của cô quấn quít cùng một chỗ, là mùi thơm nhất mà cả đời này anh từng ngửi thấy, cho nên vô tình nhắm hai mắt lại.
Thật ra thì anh cũng chưa hoàn toàn ngủ say, trong đầu đều là bóng dáng của cô.
/1059
|