Editor: Cà Rốt Hồng
Dọc theo đường đi, tay của Thịnh Thế vẫn nắm lấy Cố Lan San không thả, Cố Lan San không biết có phải cảm giác của mình xảy ra vấn đề hay không, trước đây cô cùng Thịnh Thế dắt tay nhau không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, làm cho cô cảm thấy như có một luồng điện vẫn từ lòng bàn tay của anh chui vào trong lòng bàn tay của mình, men theo mạch máu, xông thẳng về chính giữa trái tim mềm mại nhất.
Cố Lan San ngơ ngẫn nhìn gò má của Thịnh Thế, anh không tức giận không giận dữ xem ra càng có một loại hương vị độc đáo, cô không biết nên dùng từ hình dung nào để diễn tả loại hương vị này, nhưng cô biết, đó là khí chất bẩm sinh của Thịnh Thế, nó từ trong xương của một người tản mát ra sức quyến rũ.
Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, đong đo vừa phải, nhiều một phần sẽ lộ vẻ thiết tha, thiếu một phần sẽ lộ vẻ lạnh lùng.
Cố Lan San biết, đây là tu dưỡng mà một công tử thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu sang từ nhỏ đã được bồi dưỡng ra được.
Cố Lan San đã từng biết Thịnh Thế rất lóa mắt, tính cách ngang bướng và ác liệt, hiện tại, trong lúc bất chợt cô lại phát hiện, anh còn có rất nhiều chỗ cô hoàn toàn không biết.
Thịnh Thế lôi kéo Cố Lan San một đường đi ra khỏi Tương Viên, anh mở cửa xe ra, ý bảo Cố Lan San lên xe, Cố Lan San vẫn còn thất thần nhìn chằm chằm Thịnh Thế, Thịnh Thế hồ nghi quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt Cố Lan San, lúc này Cố Lan San mới chột dạ hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, lập tức rút tay mình tay ra khỏi tay Thịnh Thế, sau đó vội vàng khom người, chui vào trong xe, thuận thế đóng cửa xe “Phanh” một tiếng.
Thịnh Thế nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn bộ dạng gấp gáp của Cố Lan San, có chút không hiểu nổi tình hình lên xe.
Tương Viên cách tòa soạn SH rất gần, chỉ hơn mười mấy phút đồng hồ, Cố Lan San ngồi vào trong xe, mới vừa hít sâu một hơi, thì thấy Thịnh Thế cũng ngồi vào, cô lập tức ngồi thẳng lên, nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa xe.
Thịnh Thế vừa khởi động xe, vừa nghiêng đầu quan sát Cố Lan San.
Cố Lan San biết Thịnh Thế đang nhìn mình, tròng mắt cô đảo quanh không ngừng.
Thịnh Thế cho xe chạy, nhưng hai mắt vẫn thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, anh cảm thấy hiện tại Cố Lan San có chút kỳ quái mà anh không nói rõ được.
Cố Lan San bị Thịnh Thế nhìn, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, mặt lập tức căng đỏ lên, không gian bên trong xe lại nhỏ nên tràn ngập hương vị của anh, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, liền giống như đà điểu dứt khoát nhắm hai mắt lại, muốn giả chết.
Thịnh Thế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cố Lan San, cho rằng cô không thoải mái, liền giơ tay lên sờ cái trán của cô, Cố Lan San giống như là bị điện giật, lập tức ngồi thẳng dậy.
Thịnh Thế bị phản ứng mãnh liệt như vậy của cô giật nảy mình, nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San, hỏi: “Sở Sở, cô bị làm sao vậy?”
Cố Lan San lắc đầu, đỏ mặt, lí nhí đáp lại một câu: “Tôi, tôi không sao!”
Làm sao mà Thịnh Thế sẽ tin Cố Lan San không có việc gì á, chỉ cho rằng cô thật sự không thoải mái, lập tức ngừng xe lại, quan tâm nhìn chằm chằm mặt của cô, hỏi: “Sở Sở, có phải cô phát sốt còn chưa khỏe hẳn hay không? Nếu bây giờ không thoải mái, tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Chính vì Cố Lan San đối mặt với Thịnh Thế, cho nên trong đầu mới bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình không giống như là mình.
Hiện tại chuyện duy nhất cô phải làm chính là nhanh đến công ty, lên lầu, cách xa anh ra, nhưng anh lại đảo ngược, cô đã nói cô không sao, vậy mà anh lại dừng xe lại, vốn là vừa rồi trước khi lên xe cô thất thần cũng đã rất chột dạ rồi, bây giờ lại thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy.
Dọc theo đường đi, tay của Thịnh Thế vẫn nắm lấy Cố Lan San không thả, Cố Lan San không biết có phải cảm giác của mình xảy ra vấn đề hay không, trước đây cô cùng Thịnh Thế dắt tay nhau không biết bao nhiêu lần.
Nhưng chưa bao giờ giống như bây giờ, làm cho cô cảm thấy như có một luồng điện vẫn từ lòng bàn tay của anh chui vào trong lòng bàn tay của mình, men theo mạch máu, xông thẳng về chính giữa trái tim mềm mại nhất.
Cố Lan San ngơ ngẫn nhìn gò má của Thịnh Thế, anh không tức giận không giận dữ xem ra càng có một loại hương vị độc đáo, cô không biết nên dùng từ hình dung nào để diễn tả loại hương vị này, nhưng cô biết, đó là khí chất bẩm sinh của Thịnh Thế, nó từ trong xương của một người tản mát ra sức quyến rũ.
Vẻ mặt của anh rất lạnh nhạt, đong đo vừa phải, nhiều một phần sẽ lộ vẻ thiết tha, thiếu một phần sẽ lộ vẻ lạnh lùng.
Cố Lan San biết, đây là tu dưỡng mà một công tử thiếu gia xuất thân từ gia đình giàu sang từ nhỏ đã được bồi dưỡng ra được.
Cố Lan San đã từng biết Thịnh Thế rất lóa mắt, tính cách ngang bướng và ác liệt, hiện tại, trong lúc bất chợt cô lại phát hiện, anh còn có rất nhiều chỗ cô hoàn toàn không biết.
Thịnh Thế lôi kéo Cố Lan San một đường đi ra khỏi Tương Viên, anh mở cửa xe ra, ý bảo Cố Lan San lên xe, Cố Lan San vẫn còn thất thần nhìn chằm chằm Thịnh Thế, Thịnh Thế hồ nghi quay đầu, nhìn về phía khuôn mặt Cố Lan San, lúc này Cố Lan San mới chột dạ hoàn hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn lại đỏ lên, lập tức rút tay mình tay ra khỏi tay Thịnh Thế, sau đó vội vàng khom người, chui vào trong xe, thuận thế đóng cửa xe “Phanh” một tiếng.
Thịnh Thế nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình, lại nhìn bộ dạng gấp gáp của Cố Lan San, có chút không hiểu nổi tình hình lên xe.
Tương Viên cách tòa soạn SH rất gần, chỉ hơn mười mấy phút đồng hồ, Cố Lan San ngồi vào trong xe, mới vừa hít sâu một hơi, thì thấy Thịnh Thế cũng ngồi vào, cô lập tức ngồi thẳng lên, nghiêng đầu, nhìn ngoài cửa xe.
Thịnh Thế vừa khởi động xe, vừa nghiêng đầu quan sát Cố Lan San.
Cố Lan San biết Thịnh Thế đang nhìn mình, tròng mắt cô đảo quanh không ngừng.
Thịnh Thế cho xe chạy, nhưng hai mắt vẫn thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Cố Lan San, anh cảm thấy hiện tại Cố Lan San có chút kỳ quái mà anh không nói rõ được.
Cố Lan San bị Thịnh Thế nhìn, trong lòng không hiểu sao có chút chột dạ, mặt lập tức căng đỏ lên, không gian bên trong xe lại nhỏ nên tràn ngập hương vị của anh, cô cảm thấy mình sắp hít thở không thông, liền giống như đà điểu dứt khoát nhắm hai mắt lại, muốn giả chết.
Thịnh Thế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Cố Lan San, cho rằng cô không thoải mái, liền giơ tay lên sờ cái trán của cô, Cố Lan San giống như là bị điện giật, lập tức ngồi thẳng dậy.
Thịnh Thế bị phản ứng mãnh liệt như vậy của cô giật nảy mình, nghiêng đầu, nhìn Cố Lan San, hỏi: “Sở Sở, cô bị làm sao vậy?”
Cố Lan San lắc đầu, đỏ mặt, lí nhí đáp lại một câu: “Tôi, tôi không sao!”
Làm sao mà Thịnh Thế sẽ tin Cố Lan San không có việc gì á, chỉ cho rằng cô thật sự không thoải mái, lập tức ngừng xe lại, quan tâm nhìn chằm chằm mặt của cô, hỏi: “Sở Sở, có phải cô phát sốt còn chưa khỏe hẳn hay không? Nếu bây giờ không thoải mái, tôi đưa cô đi bệnh viện!”
Chính vì Cố Lan San đối mặt với Thịnh Thế, cho nên trong đầu mới bắt đầu suy nghĩ lung tung, cảm thấy mình không giống như là mình.
Hiện tại chuyện duy nhất cô phải làm chính là nhanh đến công ty, lên lầu, cách xa anh ra, nhưng anh lại đảo ngược, cô đã nói cô không sao, vậy mà anh lại dừng xe lại, vốn là vừa rồi trước khi lên xe cô thất thần cũng đã rất chột dạ rồi, bây giờ lại thấy anh cứ nhìn chằm chằm mình như vậy.
/1059
|