Bà Thịnh theo con trai và con dâu rời khỏi phòng khách. Nhìn họ lên xe rồi, bà vẫn còn có chút không yên tâm, dặn dò đôi câu, “Nhị Thập, thuốc này phải kiên trì uống, đừng có nay uống mai bỏ, con nhớ nhắc nhở San San đó.”
Thịnh Thế gật đầu với mẹ, sau đó đóng cửa xe, khởi động. Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Dọc đường đi, Thịnh Thế tập trung lái xe. Cố Lan San ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đường xá không có bị kẹt, chẳng qua là mỗi lúc dừng lại ở cột đèn tín hiệu xanh xanh đỏ đỏ, thời gian hơi lâu một chút. Thịnh Thế đích thân đưa Cố Lan San đến tòa soạn SH. Sau khi cởi dây an toàn, cô suy nghĩ rồi nghiêng đầu qua, nói với Thịnh Thế, “Tôi xuống trước đây.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, không nói gì. Cố Lan San đẩy cửa xe ra, bước xuống. Lúc cô chuẩn bị đóng cửa xe lại, Thịnh Thế đột nhiên gọi cô, “Sở Sở.”
Cố Lan San ngừng tay, nghiêng đầu nhìn anh.
Thịnh Thế ngồi trong xe, nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó lấy một tờ chi phiếu trong túi ra, cầm bút ký một hàng số, sau đó đưa nó lẫn phương thuốc của bà Thịnh cho cô.
”Đó là tiền của buổi tối ngày hôm trước.” Ánh mắt Thịnh Thế không có một chút sắc màu nào, giọng nói của anh trở nên lãnh đạm, “Tổng cộng ba mươi ngàn.”
”Lần đó cô đã từng nói, dù cô có chết cũng không muốn sinh con cho tôi. Vì vậy, phương thuốc này cô cứ giữ, uống hay không tùy cô.”
Lần đó... Lần đó...
Người giúp việc có nói, trước kia, anh Thịnh và cô San không phải như vậy, chỉ là sau lần đó, cả hai liền trở thành như vậy.
Quý Lưu Niên từng hỏi sau một lần uống quá nhiều rượu, rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì mà hai người lại biến thành thế này?
Triệu Lỵ nhìn thấy Thịnh Thế đưa Tô Kiều Kiều đi thì cũng hỏi, trước kia Thịnh Thế không phải loại người đó, cậu gả cho anh ta, cậu có hối hận không?
Lần đó tựa như một cây gai đâm sâu vào lòng cô và anh, rút mãi không ra, máu tươi thấm đẫm tận trái tim mỗi mình.
Trong lòng của mỗi người đều nhớ rõ chuyện lần đó. Một lần cãi nhau, anh và cô nói ra rất nhiều chuyện, gây với nhau rất nhiều điều. Hai người giống như hai cây chủy thủ, hận không thể đâm đối phương đến chết.
Kết thúc lần cãi nhau đó, không có người nào nhận lỗi với người nào. Thậm chí từ đó về sau, dường như cả hai hiểu nhau hơn, cô và anh chẳng còn nhắc đến chuyện đó.
Cô vẫn cứ như cũ, cố gắng làm một người vợ hoàn mỹ, còn anh tiếp tục làm một kẻ phong lưu, ngày chơi hoa, đêm uống rượu.
Cố Lan San không ngờ tới là Thịnh Thế lại nhắc đến chuyện xưa. Sắc mặt cô có hơi hoảng hốt, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã trở lại vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt lúc đầu. Cố Lan San ung dung cầm lấy chi phiếu và phương thuốc từ tay anh, giọng nói bình thản, “Anh đi đường, nhớ lái xe chậm một chút, tôi lên trước.” Ngừng lại một hồi, cô chợt bổ sung thêm, “Tạm biệt.”
Thịnh Thế không lên tiếng.
Cố Lan San nhẹ nhàng đóng cửa xe. Tiếng cửa khóa vang lên “rắc rắc”. Cô đứng lặng trước xe hai giây, sau đó quay người, bước vào tòa soạn SH.
Thịnh Thế gật đầu với mẹ, sau đó đóng cửa xe, khởi động. Chiếc xe từ từ lăn bánh.
Dọc đường đi, Thịnh Thế tập trung lái xe. Cố Lan San ngồi ở ghế bên cạnh, nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài cửa sổ. Không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trở nên căng thẳng.
Đường xá không có bị kẹt, chẳng qua là mỗi lúc dừng lại ở cột đèn tín hiệu xanh xanh đỏ đỏ, thời gian hơi lâu một chút. Thịnh Thế đích thân đưa Cố Lan San đến tòa soạn SH. Sau khi cởi dây an toàn, cô suy nghĩ rồi nghiêng đầu qua, nói với Thịnh Thế, “Tôi xuống trước đây.”
Thịnh Thế gật đầu một cái, không nói gì. Cố Lan San đẩy cửa xe ra, bước xuống. Lúc cô chuẩn bị đóng cửa xe lại, Thịnh Thế đột nhiên gọi cô, “Sở Sở.”
Cố Lan San ngừng tay, nghiêng đầu nhìn anh.
Thịnh Thế ngồi trong xe, nhìn chằm chằm cô một hồi, sau đó lấy một tờ chi phiếu trong túi ra, cầm bút ký một hàng số, sau đó đưa nó lẫn phương thuốc của bà Thịnh cho cô.
”Đó là tiền của buổi tối ngày hôm trước.” Ánh mắt Thịnh Thế không có một chút sắc màu nào, giọng nói của anh trở nên lãnh đạm, “Tổng cộng ba mươi ngàn.”
”Lần đó cô đã từng nói, dù cô có chết cũng không muốn sinh con cho tôi. Vì vậy, phương thuốc này cô cứ giữ, uống hay không tùy cô.”
Lần đó... Lần đó...
Người giúp việc có nói, trước kia, anh Thịnh và cô San không phải như vậy, chỉ là sau lần đó, cả hai liền trở thành như vậy.
Quý Lưu Niên từng hỏi sau một lần uống quá nhiều rượu, rốt cuộc lần đó đã xảy ra chuyện gì mà hai người lại biến thành thế này?
Triệu Lỵ nhìn thấy Thịnh Thế đưa Tô Kiều Kiều đi thì cũng hỏi, trước kia Thịnh Thế không phải loại người đó, cậu gả cho anh ta, cậu có hối hận không?
Lần đó tựa như một cây gai đâm sâu vào lòng cô và anh, rút mãi không ra, máu tươi thấm đẫm tận trái tim mỗi mình.
Trong lòng của mỗi người đều nhớ rõ chuyện lần đó. Một lần cãi nhau, anh và cô nói ra rất nhiều chuyện, gây với nhau rất nhiều điều. Hai người giống như hai cây chủy thủ, hận không thể đâm đối phương đến chết.
Kết thúc lần cãi nhau đó, không có người nào nhận lỗi với người nào. Thậm chí từ đó về sau, dường như cả hai hiểu nhau hơn, cô và anh chẳng còn nhắc đến chuyện đó.
Cô vẫn cứ như cũ, cố gắng làm một người vợ hoàn mỹ, còn anh tiếp tục làm một kẻ phong lưu, ngày chơi hoa, đêm uống rượu.
Cố Lan San không ngờ tới là Thịnh Thế lại nhắc đến chuyện xưa. Sắc mặt cô có hơi hoảng hốt, nhưng chỉ trong chốc lát, cô đã trở lại vẻ điềm tĩnh, lạnh nhạt lúc đầu. Cố Lan San ung dung cầm lấy chi phiếu và phương thuốc từ tay anh, giọng nói bình thản, “Anh đi đường, nhớ lái xe chậm một chút, tôi lên trước.” Ngừng lại một hồi, cô chợt bổ sung thêm, “Tạm biệt.”
Thịnh Thế không lên tiếng.
Cố Lan San nhẹ nhàng đóng cửa xe. Tiếng cửa khóa vang lên “rắc rắc”. Cô đứng lặng trước xe hai giây, sau đó quay người, bước vào tòa soạn SH.
/1059
|