Nói xong Thịnh Thế đứng dậy, mặc kệ tất cả cấp cao trong phòng hội nghị trợn mắt há hốc mồm, không coi ai ra gì cầm di động và chìa khóa của mình lên đi ra phía cửa phòng họp.
Đợi đến năm phút sau khi cả người Thịnh Thế biến mất không thấy bóng dáng, tất cả cấp cao trong phòng mới dần hoàn hồn lại, BOSS lớn vừa nói gì ấy nhỉ?
Tôi phải về nhà xem bà xã tôi uống thuốc…..
BOSS lớn phong lưu hào phóng đào hoa ở bên ngoài, không phải nói bà chủ là vật trang trí sao?
Bây giờ lại muốn về xem bà xã uống thuốc, có phải bọn họ nghe nhầm rồi không?
Thư ký đang ghi chép lại nội dung cuộc họp bên cạnh, vào thời khắc mấu chốt bỗng nhiên mở miệng nói một câu: “Vừa lúc nãy tôi tìm BOSS lớn, trực tiếp gọi điện thoại trong nhà, nghe điện thoại chính là Cố Lan San, giọng rất êm tai chỉ nói một câu chính là để tôi chuyển lời lại cho anh ấy, sau đó BOSS lớn thật sự đi tới công ty.”
Thư ký vừa nói dứt lời tiếp theo những tinh anh trên thương trường đều nhao nhao bảy miệng tám lời mở miệng.
Mỗi một người đều phát biểu ý kiến của mình, dáng vẻ chắc chắn mà lại tự tin giống như hăng hái loan tin trên thương trường.
Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng họp cấp cao không biết đã có bao nhiêu công trạng diễn biến thành sân khấu tám chuyện của BOSS lớn và bà chủ.
*****
Lúc Thịnh Thế lái xe trở lại biệt thự đã là ba giờ rưỡi chiều.
Bảo vệ mặc đồng phục màu xanh đứng gác ở cửa khu biệt thự nhìn thấy xe Thịnh Thế đáy mắt thoáng hiện vẻ giật mình, nói: “Anh Thịnh, về sớm vậy sao?”
Thịnh Thế gật đầu với bảo vệ, nhìn thấy lan can kéo lên liền nhấn ga đi vào phía trong biệt thự.
Thịnh Thế lái xe thẳng vào trước sân biệt thự nhà mình, sau đó đẩy cửa xe xuống xe ném chìa khóa cho người giúp việc bên cạnh để họ cho xe vào gara, còn bản thân bước chân đi vào phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, đám Hạ Phồn Hoa đã sớm cơm nước xong đều tản hết rồi, bà quản gia thấy Thịnh Thế trở về liền đi tới nhận áo khoác từ Thịnh Thế.
Thịnh Thế cởi caravat, hỏi: “Sở Sở uống thuốc rồi chứ?”
Bà quản gia trả lời: “Đã uống rồi.”
Thịnh Thế gật đầu đi vào toilet định rửa tay, chợt nghe bà quản gia nói sau lưng anh: “Cậu Thịnh vừa đi không lâu thì đám cậu Hạ tới đây.”
Thịnh Thế mở vòi nước đưa tay vào, nghe thấy “Bọn họ” trong miệng quản gia liền thuận miệng hỏi: “Gồm những ai?”
“Cậu Hàn, cô Cố, cô Triệu, cô Vương.” Bà quản gia nói từng tên một.
Khi Thịnh Thế nghe thấy ba chữ “Cậu Hàn” (Trong tiếng Trung là ba chữ 韩先生 = Hàn tiên sinh) thì khẽ nhíu mày: “Bọn họ tới làm gì?”
“Biết tối qua cô San xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đặc biệt tới thăm cô San.” Bà quản gia đàng hoàng tử tế trả lời: “Giữa trưa ở lại đây ăn cơm, cô San đưa cuốn album ảnh cô Cố muốn tìm chọn mấy tấm ảnh cô ấy và cậu Hàn chụp chung. Sau khi ăn cơm xong cô San dẫn bọn họ đi vòng quanh vườn sau biệt thự, cô Vương và cô Triệu còn cưỡi ngựa, cậu Hàn và cậu Hạ chơi Golf, còn cô Cố và cô San thì ngồi dưới ô che nắng uống cafe.”
Đợi đến năm phút sau khi cả người Thịnh Thế biến mất không thấy bóng dáng, tất cả cấp cao trong phòng mới dần hoàn hồn lại, BOSS lớn vừa nói gì ấy nhỉ?
Tôi phải về nhà xem bà xã tôi uống thuốc…..
BOSS lớn phong lưu hào phóng đào hoa ở bên ngoài, không phải nói bà chủ là vật trang trí sao?
Bây giờ lại muốn về xem bà xã uống thuốc, có phải bọn họ nghe nhầm rồi không?
Thư ký đang ghi chép lại nội dung cuộc họp bên cạnh, vào thời khắc mấu chốt bỗng nhiên mở miệng nói một câu: “Vừa lúc nãy tôi tìm BOSS lớn, trực tiếp gọi điện thoại trong nhà, nghe điện thoại chính là Cố Lan San, giọng rất êm tai chỉ nói một câu chính là để tôi chuyển lời lại cho anh ấy, sau đó BOSS lớn thật sự đi tới công ty.”
Thư ký vừa nói dứt lời tiếp theo những tinh anh trên thương trường đều nhao nhao bảy miệng tám lời mở miệng.
Mỗi một người đều phát biểu ý kiến của mình, dáng vẻ chắc chắn mà lại tự tin giống như hăng hái loan tin trên thương trường.
Trong khoảng thời gian ngắn trong phòng họp cấp cao không biết đã có bao nhiêu công trạng diễn biến thành sân khấu tám chuyện của BOSS lớn và bà chủ.
*****
Lúc Thịnh Thế lái xe trở lại biệt thự đã là ba giờ rưỡi chiều.
Bảo vệ mặc đồng phục màu xanh đứng gác ở cửa khu biệt thự nhìn thấy xe Thịnh Thế đáy mắt thoáng hiện vẻ giật mình, nói: “Anh Thịnh, về sớm vậy sao?”
Thịnh Thế gật đầu với bảo vệ, nhìn thấy lan can kéo lên liền nhấn ga đi vào phía trong biệt thự.
Thịnh Thế lái xe thẳng vào trước sân biệt thự nhà mình, sau đó đẩy cửa xe xuống xe ném chìa khóa cho người giúp việc bên cạnh để họ cho xe vào gara, còn bản thân bước chân đi vào phòng.
Trong phòng rất yên tĩnh, đám Hạ Phồn Hoa đã sớm cơm nước xong đều tản hết rồi, bà quản gia thấy Thịnh Thế trở về liền đi tới nhận áo khoác từ Thịnh Thế.
Thịnh Thế cởi caravat, hỏi: “Sở Sở uống thuốc rồi chứ?”
Bà quản gia trả lời: “Đã uống rồi.”
Thịnh Thế gật đầu đi vào toilet định rửa tay, chợt nghe bà quản gia nói sau lưng anh: “Cậu Thịnh vừa đi không lâu thì đám cậu Hạ tới đây.”
Thịnh Thế mở vòi nước đưa tay vào, nghe thấy “Bọn họ” trong miệng quản gia liền thuận miệng hỏi: “Gồm những ai?”
“Cậu Hàn, cô Cố, cô Triệu, cô Vương.” Bà quản gia nói từng tên một.
Khi Thịnh Thế nghe thấy ba chữ “Cậu Hàn” (Trong tiếng Trung là ba chữ 韩先生 = Hàn tiên sinh) thì khẽ nhíu mày: “Bọn họ tới làm gì?”
“Biết tối qua cô San xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên đặc biệt tới thăm cô San.” Bà quản gia đàng hoàng tử tế trả lời: “Giữa trưa ở lại đây ăn cơm, cô San đưa cuốn album ảnh cô Cố muốn tìm chọn mấy tấm ảnh cô ấy và cậu Hàn chụp chung. Sau khi ăn cơm xong cô San dẫn bọn họ đi vòng quanh vườn sau biệt thự, cô Vương và cô Triệu còn cưỡi ngựa, cậu Hàn và cậu Hạ chơi Golf, còn cô Cố và cô San thì ngồi dưới ô che nắng uống cafe.”
/1059
|