Cố Lan San vô cùng kinh ngạc, đây rốt cuộc là như thế nào, sao tất cả mọi người đều tới nhà cô thế này?
Nhìn thấy Cố Lan San từ trên lầu đi xuống đầu tiên chính là Cố Ân Ân, cô ấy đứng dậy nhìn thấy Cố Lan San vẹn toàn không tổn thương gì thì lập tức trừng mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, rồi quay đầu mở miệng nói với Cố Lan San: “San San, Hoa Tử nói tối qua em bị người ta bắt cóc dọa bọn chị sợ quá, cho nên hôm nay chạy tới đây thăm em.”
Thì ra là từ miệng Hạ Phồn Hoa à…. Cố Lan San liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa một cái rồi đi tới trước sofa: “Chị, chị đừng nghe Hoa Tử nói lung tung, em không sao.”
“Tớ còn nghe được 20 làm anh hùng cứu mỹ nhân, Hoa Tử nói anh ấy trói người cả nhà lên bệ nhảy Bungee, trên có già dưới có trẻ, quả thực anh ấy là kẻ điên! Cũng may nhà người ta không bị bệnh tim cao huyết áp gì, nếu không dọa chết người ngay tại chỗ thì cũng đủ làm khổ 20 rồi!” Triệu Lỵ nhìn Cố Lan San ngồi trên sofa bô lô ba la nói một lèo.
Cố Lan San mím môi cười khẽ, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, sao chuyện gì anh cũng nói ra thế nhỉ!
Hạ Phồn Hoa thấy Cố Lan San trừng mắt nhìn mình, vội vàng nâng tay nói, “Đây cũng không trách anh được, là sáng sớm tinh mơ Thành Trì gọi điện thoại hỏi anh, anh mới nói.”
Hàn Thành Trì ôm vai Cố Ân Ân cười tỉm tủm nói tiếp: “Anh thì buổi sáng ăn sáng ở nhà họ Hàn nghe ba anh nói, 20 ép buộc nhiều người như vậy nên bị truyền ra ngoài, chẳng qua chuyện không nghiêm trọng, cũng may không gây nguy hiểm tính mạng người ta, mọi người lại kiêng kỵ nhà họ Thịnh cho nên cũng chỉ nói lén lút mà thôi.”
“Kệ bọn họ nói thế nào!” Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San nói: “San San, em không bị dọa chứ? Không bị thương chứ? Cũng không bị bắt nạt chứ?”
Cố Lan San lắc đầu: “Không có, em chẳng có chuyện gì cả.”
Vương Giai Di vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên chen miệng vào nói: “Anh Thịnh đâu? Không ở nhà sao?”
Vốn hôm nay cô ta đi tìm Cố Ân Ân, nghe thấy bọn họ tới chỗ này, từ sau khi Thịnh Thế kết hôn với Cố Lan San cô ta chưa bao giờ tới nhà bọn họ, rất tò mò lúc trước Thịnh Thế vung nhiều tiền mua trăm mẫu đất ở vị trí rất đẹp trong khu vực vàng cuối cùng xây biệt thự thành bộ dạng gì, dứt khoát liền đi theo tới xem náo nhiệt.
Mà hôm nay vừa tới cô ta xem như được mở mang tầm mắt, hoa viên, bãi cỏ, bể bơi, sân gold, rạp chiếu phim mini.... Cái gì cần có đều có, sang trọng chính là phiên bản khu buôn bán thu nhỏ tinh tế.
Biệt thự đậm chất phong cách châu Âu, trên song cửa sổ treo đầy hoa tươi, trên tầng chót còn có ban công rộng lớn được bố trí như một quán cà phê nhỏ, còn vào phòng bên trong càng nguy nga lộng lẫy khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Lúc Vương Giai Di nhìn thấy phòng ở như vậy, lại nhìn thấy phòng của một người giúp việc, cô ta vốn bị Cố Lan San nhanh chân tới trước cướp Thịnh Thế, đáy lòng bắt đầu tức giận không yên ổn.
Hạ Phồn Hoa nghe thấy Vương Giai Di nhắc tới Thịnh Thế liền nhìn một vòng xung quanh phòng, hỏi: “Đúng vậy, 20 đâu?”
Cố Lan San nhận trà bánh bà quản gia đưa tới, nói với Hạ Phồn Hoa: “Hình như công ty có chút việc, anh ấy mới đi hơn nửa giờ, nếu không em gọi điện thoại bảo anh ấy về nhé?”
“Không cần không cần, 20 có việc bận để cho cậu ấy làm đi đừng quấy rầy cậu ấy, lại nói cậu ấy có ở nhà hay không cũng không sao, bọn chị là tới thăm em.” Cố Ân Ân cười nói.
Cố Lan San mỉm cười như nghĩ tới cái gì đó.
Nhìn thấy Cố Lan San từ trên lầu đi xuống đầu tiên chính là Cố Ân Ân, cô ấy đứng dậy nhìn thấy Cố Lan San vẹn toàn không tổn thương gì thì lập tức trừng mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, rồi quay đầu mở miệng nói với Cố Lan San: “San San, Hoa Tử nói tối qua em bị người ta bắt cóc dọa bọn chị sợ quá, cho nên hôm nay chạy tới đây thăm em.”
Thì ra là từ miệng Hạ Phồn Hoa à…. Cố Lan San liếc mắt nhìn Hạ Phồn Hoa một cái rồi đi tới trước sofa: “Chị, chị đừng nghe Hoa Tử nói lung tung, em không sao.”
“Tớ còn nghe được 20 làm anh hùng cứu mỹ nhân, Hoa Tử nói anh ấy trói người cả nhà lên bệ nhảy Bungee, trên có già dưới có trẻ, quả thực anh ấy là kẻ điên! Cũng may nhà người ta không bị bệnh tim cao huyết áp gì, nếu không dọa chết người ngay tại chỗ thì cũng đủ làm khổ 20 rồi!” Triệu Lỵ nhìn Cố Lan San ngồi trên sofa bô lô ba la nói một lèo.
Cố Lan San mím môi cười khẽ, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Phồn Hoa, sao chuyện gì anh cũng nói ra thế nhỉ!
Hạ Phồn Hoa thấy Cố Lan San trừng mắt nhìn mình, vội vàng nâng tay nói, “Đây cũng không trách anh được, là sáng sớm tinh mơ Thành Trì gọi điện thoại hỏi anh, anh mới nói.”
Hàn Thành Trì ôm vai Cố Ân Ân cười tỉm tủm nói tiếp: “Anh thì buổi sáng ăn sáng ở nhà họ Hàn nghe ba anh nói, 20 ép buộc nhiều người như vậy nên bị truyền ra ngoài, chẳng qua chuyện không nghiêm trọng, cũng may không gây nguy hiểm tính mạng người ta, mọi người lại kiêng kỵ nhà họ Thịnh cho nên cũng chỉ nói lén lút mà thôi.”
“Kệ bọn họ nói thế nào!” Cố Ân Ân nhìn Cố Lan San nói: “San San, em không bị dọa chứ? Không bị thương chứ? Cũng không bị bắt nạt chứ?”
Cố Lan San lắc đầu: “Không có, em chẳng có chuyện gì cả.”
Vương Giai Di vẫn im lặng từ nãy giờ bỗng nhiên chen miệng vào nói: “Anh Thịnh đâu? Không ở nhà sao?”
Vốn hôm nay cô ta đi tìm Cố Ân Ân, nghe thấy bọn họ tới chỗ này, từ sau khi Thịnh Thế kết hôn với Cố Lan San cô ta chưa bao giờ tới nhà bọn họ, rất tò mò lúc trước Thịnh Thế vung nhiều tiền mua trăm mẫu đất ở vị trí rất đẹp trong khu vực vàng cuối cùng xây biệt thự thành bộ dạng gì, dứt khoát liền đi theo tới xem náo nhiệt.
Mà hôm nay vừa tới cô ta xem như được mở mang tầm mắt, hoa viên, bãi cỏ, bể bơi, sân gold, rạp chiếu phim mini.... Cái gì cần có đều có, sang trọng chính là phiên bản khu buôn bán thu nhỏ tinh tế.
Biệt thự đậm chất phong cách châu Âu, trên song cửa sổ treo đầy hoa tươi, trên tầng chót còn có ban công rộng lớn được bố trí như một quán cà phê nhỏ, còn vào phòng bên trong càng nguy nga lộng lẫy khiến người ta líu lưỡi không nói nên lời.
Lúc Vương Giai Di nhìn thấy phòng ở như vậy, lại nhìn thấy phòng của một người giúp việc, cô ta vốn bị Cố Lan San nhanh chân tới trước cướp Thịnh Thế, đáy lòng bắt đầu tức giận không yên ổn.
Hạ Phồn Hoa nghe thấy Vương Giai Di nhắc tới Thịnh Thế liền nhìn một vòng xung quanh phòng, hỏi: “Đúng vậy, 20 đâu?”
Cố Lan San nhận trà bánh bà quản gia đưa tới, nói với Hạ Phồn Hoa: “Hình như công ty có chút việc, anh ấy mới đi hơn nửa giờ, nếu không em gọi điện thoại bảo anh ấy về nhé?”
“Không cần không cần, 20 có việc bận để cho cậu ấy làm đi đừng quấy rầy cậu ấy, lại nói cậu ấy có ở nhà hay không cũng không sao, bọn chị là tới thăm em.” Cố Ân Ân cười nói.
Cố Lan San mỉm cười như nghĩ tới cái gì đó.
/1059
|