Tâm trạng Thịnh Thế giờ phút này rất tốt, thật ra thì anh rất muốn cùng Cố Lan San giống như những ngày trước đây, ‘bình tâm tĩnh khí’ sống chung một chỗ, mặc kệ nói hay không nói, chỉ cần cô ở anh bên cạnh, thần thái mạnh khỏe, thì anh đã cảm thấy thế giới của mình cũng rất tốt đẹp.
Anh nghe thấy Cố Lan San trả lời, liền chậm rãi gật đầu một cái, trả lời một tiếng: “Rất tốt là được rồi.”
Cố Lan San khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười với anh, không nói gì, sau đó lại nghiêng đầu, để lại cho anh một gò má.
Gò má của cô, xinh xắn dễ thương, đường cong nhu hòa, lông mi dày đặc mà cong lên, chóp mũi vểnh lên có mấy phần đáng yêu.
Thịnh Thế nhìn gò má của Cố Lan San khẽ suy ngẫm.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân sắp kết hôn rồi, Cố Lan San đã trở thành vợ của anh, trong lòng cô khoảng cách giữa Thành Trì và cô đã càng chạy càng xa, đến nỗi hoàn toàn không còn hy vọng, cô chắc cũng sẽ dần dần hết hy vọng chứ?
Thời gian còn rất dài, cuộc hôn nhân này của cô và anh lại nên tiếp tục thế nào nữa đây?
Cũng không thể cứ đối chọi nhau gay gắt như vậy mãi?
Hôm nay cô đi tới sân sau cạnh bể bơi tìm anh, nói với anh một câu “Thời tiết hôm nay rất tốt”.
Đã lâu rồi cô chưa từng nói với anh những câu tuỳ ý và việc gia đình giống như là “Thời tiết hôm nay không tệ lắm“.
Khi cô mới vứa nói ra những lời này, đáy lòng của anh có chút bất ngờ hoảng hốt không kịp đề phòng.
Anh cảm thấy cô và anh hình như trở lại ngày trước, khoảng thời gian tốt đẹp trước kia làm người ta hoài niệm.
Cô mới vừa nói với anh như vậy, là muốn làm hoà với anh sao?
Nhận thức này khiến trong lòng Thịnh Thế lập tức run rẩy một phen.
Anh đợi lâu như vậy, chẳng qua cũng chỉ đợi cô giống như trước đây, nói với anh một vài câu đơn giản tuỳ ý, chỉ cần cô chịu, cô thích Hàn Thành Trì, vậy thì thế nào? Anh vẫn có thể giống như đây, bắt buộc mình không để ý.
Dù sao cô đã gả cho anh, cô đã là người của anh, chỉ có anh mới có thể thân mật vô tận với cô, không phải sao?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, đáy lòng lập tức âm thầm thở dài một cái, anh cảm thấy trên thế giới này, không có một người chồng nào lại khổ sở và không có khí phách như anh vậy chứ?
Cưới một người không thương mình, mình lại rất yêu người ta không nói, thế nhưng đối mặt với mấy câu tán gẫu đơn giản của bà xã nói với mình, trong nháy mắt đã hoàn toàn thỏa hiệp.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền buồn buồn cười hai tiếng, cười mình, lại nói với Cố Lan San nói: “Có phiền phức gì nhớ nói cho anh biết.”
Những lời này Thịnh Thế đã từng nói với Cố Lan San không biết bao nhiêu lần, Cố Lan San đã từng thật sự có phiền phức, cũng sẽ nói cho Thịnh Thế, nhưng bây giờ cô gặp phải phiền phức ngập trời, cũng không đến quấy rầy anh.
Cho nên, khi nghe Thịnh Thế nói như vậy, Cố Lan San chỉ cười một tiếng với anh.
Người giúp việc đang ở ngoài sân nhổ cỏ tưới hoa đã lâu rồi cũng chưa nhìn thấy cậu Thịnh và mợ San ở chung một chỗ hoà hợp như vậy, hiện giờ hai người bình an vô sự ngồi dưới ô mặt trời bên cạnh hồ bơi, từ trước đến giờ trên người cậu Thịnh ‘vênh váo hung hăng’ lại tràn đầy hơi thở mềm mại, mà mợ San đang cúi đâug ngồi ở chỗ đó, thần thái mạnh khỏe, hình ảnh nam chói mắt nữ xinh đẹp, sau lưng là nhũng bồn hoa xanh um tươi tốt, thấy thế nào cũng tốt đẹp, trên mặt những người giúp việc không nhìn được mang một nụ cười hiểu ý, tinh thần làm việc cũng bắt đầu hăng hái hẳn.
Anh nghe thấy Cố Lan San trả lời, liền chậm rãi gật đầu một cái, trả lời một tiếng: “Rất tốt là được rồi.”
Cố Lan San khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười với anh, không nói gì, sau đó lại nghiêng đầu, để lại cho anh một gò má.
Gò má của cô, xinh xắn dễ thương, đường cong nhu hòa, lông mi dày đặc mà cong lên, chóp mũi vểnh lên có mấy phần đáng yêu.
Thịnh Thế nhìn gò má của Cố Lan San khẽ suy ngẫm.
Hàn Thành Trì và Cố Ân Ân sắp kết hôn rồi, Cố Lan San đã trở thành vợ của anh, trong lòng cô khoảng cách giữa Thành Trì và cô đã càng chạy càng xa, đến nỗi hoàn toàn không còn hy vọng, cô chắc cũng sẽ dần dần hết hy vọng chứ?
Thời gian còn rất dài, cuộc hôn nhân này của cô và anh lại nên tiếp tục thế nào nữa đây?
Cũng không thể cứ đối chọi nhau gay gắt như vậy mãi?
Hôm nay cô đi tới sân sau cạnh bể bơi tìm anh, nói với anh một câu “Thời tiết hôm nay rất tốt”.
Đã lâu rồi cô chưa từng nói với anh những câu tuỳ ý và việc gia đình giống như là “Thời tiết hôm nay không tệ lắm“.
Khi cô mới vứa nói ra những lời này, đáy lòng của anh có chút bất ngờ hoảng hốt không kịp đề phòng.
Anh cảm thấy cô và anh hình như trở lại ngày trước, khoảng thời gian tốt đẹp trước kia làm người ta hoài niệm.
Cô mới vừa nói với anh như vậy, là muốn làm hoà với anh sao?
Nhận thức này khiến trong lòng Thịnh Thế lập tức run rẩy một phen.
Anh đợi lâu như vậy, chẳng qua cũng chỉ đợi cô giống như trước đây, nói với anh một vài câu đơn giản tuỳ ý, chỉ cần cô chịu, cô thích Hàn Thành Trì, vậy thì thế nào? Anh vẫn có thể giống như đây, bắt buộc mình không để ý.
Dù sao cô đã gả cho anh, cô đã là người của anh, chỉ có anh mới có thể thân mật vô tận với cô, không phải sao?
Thịnh Thế nghĩ tới đây, đáy lòng lập tức âm thầm thở dài một cái, anh cảm thấy trên thế giới này, không có một người chồng nào lại khổ sở và không có khí phách như anh vậy chứ?
Cưới một người không thương mình, mình lại rất yêu người ta không nói, thế nhưng đối mặt với mấy câu tán gẫu đơn giản của bà xã nói với mình, trong nháy mắt đã hoàn toàn thỏa hiệp.
Thịnh Thế nghĩ tới đây, liền buồn buồn cười hai tiếng, cười mình, lại nói với Cố Lan San nói: “Có phiền phức gì nhớ nói cho anh biết.”
Những lời này Thịnh Thế đã từng nói với Cố Lan San không biết bao nhiêu lần, Cố Lan San đã từng thật sự có phiền phức, cũng sẽ nói cho Thịnh Thế, nhưng bây giờ cô gặp phải phiền phức ngập trời, cũng không đến quấy rầy anh.
Cho nên, khi nghe Thịnh Thế nói như vậy, Cố Lan San chỉ cười một tiếng với anh.
Người giúp việc đang ở ngoài sân nhổ cỏ tưới hoa đã lâu rồi cũng chưa nhìn thấy cậu Thịnh và mợ San ở chung một chỗ hoà hợp như vậy, hiện giờ hai người bình an vô sự ngồi dưới ô mặt trời bên cạnh hồ bơi, từ trước đến giờ trên người cậu Thịnh ‘vênh váo hung hăng’ lại tràn đầy hơi thở mềm mại, mà mợ San đang cúi đâug ngồi ở chỗ đó, thần thái mạnh khỏe, hình ảnh nam chói mắt nữ xinh đẹp, sau lưng là nhũng bồn hoa xanh um tươi tốt, thấy thế nào cũng tốt đẹp, trên mặt những người giúp việc không nhìn được mang một nụ cười hiểu ý, tinh thần làm việc cũng bắt đầu hăng hái hẳn.
/1059
|