Editor: Vạn Hoa Phi Vũ
Thịnh Thế quay Cố Lan San một vòng, để cô quay mặt về phía mình, ôm vào trong ngực lần nữa, tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng cô, die’nd;an.l/e.quy.do.n giọng nói có chút ấm áp: "Sở Sở, anh thật sự rất vui vì người có thể theo anh nửa đời cuối cùng là em."
Cố Lan San vùi ở trong ngực Thịnh Thế, nghe nói như thế, từ từ cong môi lêm, vươn tay ra, ôm eo Thịnh Thế, dán lên lồng ngực anh, im lặng gật đầu một cái, mở miệng, nói: "Em cũng thế...... A ——"
Lời của cô còn chưa hết, liền truyền đến một tiếng thật nhỏ thét chói tai, Thịnh Thế bị sợ đến vội vàng buông lỏng lực ôm cô, kéo cô cách mình xa một chút, vội vã cuống cuồng hỏi: "Sao thế, Sở Sở, em làm sao vậy?"
Cố Lan San ngơ ngác đứng đó, đối với lời nói của Thịnh Thế, không phản ứng chút nào.
Thịnh Thế thấy bộ dáng này của cô, hoàn toàn bị dọa sợ: "Sở Sở, em nói đi, em sao rồi?"
Thịnh Thế vội vàng móc điện thoại di động từ trong túi mình ra, định gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.
Cố Lan San lại giơ tay bắt lấy cổ tay Thịnh Thế, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó giơ tay lên, sờ về phía bụng của mình.
Thịnh Thế không biết Cố Lan San ra sao rồi, chỉ nghiêm túc nhìn cô.
Một lát sau, khóe môi Cố Lan San liền hiện lên một nụ cười, sau đó mở miệng, giọng nói run run: "Nhị Thập, đang động."
Thịnh Thế toàn tâm toàn ý chú ý đến an nguy của Cố Lan San, căn bản không hề suy nghĩ xem hàm nghĩa sâu xa trong lời của cô là gì, nhưng Cố Lan San cũng rất hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn anh, lại nói một lần: "Nhị Thập, cục cưng mới vừa đạp đó!"
Cố Lan San nói xong, liền kéo tay Thịnh Thế, đặt trên phần bụng nhô lên của mình.
Bụng cô rất yên tĩnh.
Thịnh Thế đợi trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn Cố Lan San, vừa định nói chuyện, thì thật cảm thấy dưới lòng bàn tay mình có thứ gì đó đang nhẹ nhàng bỗng nhúc nhích, vẻ mặt của anh lập tức trở nên kinh ngạc, cảm thấy tất cả đều vô cùng thần kỳ, không thể tưởng tượng nổi.
"Phải không? Cục cưng đang đạp đấy. Xế chiều hôm nay lúc khám thai, bác sĩ còn nói cho em biết, bốn tháng sau, sẽ có thể cảm thấy cục cưng đạp."
Tay Cố Lan San thả lại trên bụng của mình lần nữa, giọng nói chuyện đều mang hưng phấn nhè nhẹ.
Thịnh Thế còn kích động hơn Cố Lan San, lúc trước anh biết cô mang thai, anh kích động, nhưng hoàn toàn không tưởng tượng nổi loại cảm giác đó, nhưng mới vừa nãy anh có thể cảm thấy rõ ràng đứa bé ngọa nguậy, trong nháy mắt giống như có thể nhìn đến cảnh tượng hai cái bánh bao thịt nhỏ khờ dại đang ở trước mặt mình.
Cứ suy nghĩ đơn thuần như vậy, Thịnh Thế đã cảm thấy mình trong lồng ngực tràn đầy cảm động, anh không ngừng run rẩy giơ tay lên, lập tức kéo cô gái vào trong ngực của mình.
Bởi vì lần đầu tiên con đạp, cho nên buổi tối lúc Thịnh Thế và Cố Lan San cơm nước tắm rửa xong, vợ chồng hai người rúc ở trên giường giáo dục thai nhi trước khi sinh, Thịnh Thế vẫn còn yêu thương hôn lên bụng Cố Lan San hai cái, chào hỏi hai đứa trẻ bé nhỏ bên trong: "Tiểu Bì, Tiểu Cầu, các con khỏe chứ, cha là ba của các con đây."
Thịnh Thế quay Cố Lan San một vòng, để cô quay mặt về phía mình, ôm vào trong ngực lần nữa, tay chậm rãi vuốt ve phía sau lưng cô, die’nd;an.l/e.quy.do.n giọng nói có chút ấm áp: "Sở Sở, anh thật sự rất vui vì người có thể theo anh nửa đời cuối cùng là em."
Cố Lan San vùi ở trong ngực Thịnh Thế, nghe nói như thế, từ từ cong môi lêm, vươn tay ra, ôm eo Thịnh Thế, dán lên lồng ngực anh, im lặng gật đầu một cái, mở miệng, nói: "Em cũng thế...... A ——"
Lời của cô còn chưa hết, liền truyền đến một tiếng thật nhỏ thét chói tai, Thịnh Thế bị sợ đến vội vàng buông lỏng lực ôm cô, kéo cô cách mình xa một chút, vội vã cuống cuồng hỏi: "Sao thế, Sở Sở, em làm sao vậy?"
Cố Lan San ngơ ngác đứng đó, đối với lời nói của Thịnh Thế, không phản ứng chút nào.
Thịnh Thế thấy bộ dáng này của cô, hoàn toàn bị dọa sợ: "Sở Sở, em nói đi, em sao rồi?"
Thịnh Thế vội vàng móc điện thoại di động từ trong túi mình ra, định gọi điện thoại bảo bác sĩ đến.
Cố Lan San lại giơ tay bắt lấy cổ tay Thịnh Thế, nhẹ nhàng lắc đầu một cái, sau đó giơ tay lên, sờ về phía bụng của mình.
Thịnh Thế không biết Cố Lan San ra sao rồi, chỉ nghiêm túc nhìn cô.
Một lát sau, khóe môi Cố Lan San liền hiện lên một nụ cười, sau đó mở miệng, giọng nói run run: "Nhị Thập, đang động."
Thịnh Thế toàn tâm toàn ý chú ý đến an nguy của Cố Lan San, căn bản không hề suy nghĩ xem hàm nghĩa sâu xa trong lời của cô là gì, nhưng Cố Lan San cũng rất hưng phấn ngẩng đầu lên, nhìn anh, lại nói một lần: "Nhị Thập, cục cưng mới vừa đạp đó!"
Cố Lan San nói xong, liền kéo tay Thịnh Thế, đặt trên phần bụng nhô lên của mình.
Bụng cô rất yên tĩnh.
Thịnh Thế đợi trong chốc lát, mới ngẩng đầu lên, nhìn Cố Lan San, vừa định nói chuyện, thì thật cảm thấy dưới lòng bàn tay mình có thứ gì đó đang nhẹ nhàng bỗng nhúc nhích, vẻ mặt của anh lập tức trở nên kinh ngạc, cảm thấy tất cả đều vô cùng thần kỳ, không thể tưởng tượng nổi.
"Phải không? Cục cưng đang đạp đấy. Xế chiều hôm nay lúc khám thai, bác sĩ còn nói cho em biết, bốn tháng sau, sẽ có thể cảm thấy cục cưng đạp."
Tay Cố Lan San thả lại trên bụng của mình lần nữa, giọng nói chuyện đều mang hưng phấn nhè nhẹ.
Thịnh Thế còn kích động hơn Cố Lan San, lúc trước anh biết cô mang thai, anh kích động, nhưng hoàn toàn không tưởng tượng nổi loại cảm giác đó, nhưng mới vừa nãy anh có thể cảm thấy rõ ràng đứa bé ngọa nguậy, trong nháy mắt giống như có thể nhìn đến cảnh tượng hai cái bánh bao thịt nhỏ khờ dại đang ở trước mặt mình.
Cứ suy nghĩ đơn thuần như vậy, Thịnh Thế đã cảm thấy mình trong lồng ngực tràn đầy cảm động, anh không ngừng run rẩy giơ tay lên, lập tức kéo cô gái vào trong ngực của mình.
Bởi vì lần đầu tiên con đạp, cho nên buổi tối lúc Thịnh Thế và Cố Lan San cơm nước tắm rửa xong, vợ chồng hai người rúc ở trên giường giáo dục thai nhi trước khi sinh, Thịnh Thế vẫn còn yêu thương hôn lên bụng Cố Lan San hai cái, chào hỏi hai đứa trẻ bé nhỏ bên trong: "Tiểu Bì, Tiểu Cầu, các con khỏe chứ, cha là ba của các con đây."
/1059
|