Cô đột nhiên khóc như vậy, dọa cả người Thịnh Thế vốn cho rằng đã gió yên biển lặng rồi đồng loạt nổi da gà, anh lập tức trở người nhìn Cố Lan San hỏi: “Sao vậy? Sở Sở? Chẳng phải không việc gì rồi ư, sao lại còn khóc?”
“Oa.” Cố Lan San vẫn đau lòng khóc giống như một đứa trẻ, thân thể cũng run rẩy theo, cô nhắm mắt lại không nhìn Thịnh Thế mà chỉ khóc.
“Sở Sở đừng khóc, ngoan…. Em đừng khóc… Không sao, Sở Sở….”
Thịnh Thế đặc biệt kiên nhẫn dụ dỗ Cố Lan San, Cố Lan San lại giống như không nghe thấy vẫn cứ há to miệng khóc, khóc đến nước mắt nước mũi chảy xuống quẹt hết lên người Thịnh Thế.
Trời mới biết giờ này cô sợ hãi đến cỡ nào.
Ban ngày ban mặt, lại còn dưới mắt Thịnh Thế cô vậy mà lại bị người ta bắt cóc.
Cố Lan San càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, càng cảm thấy đau lòng, nắm chặt cánh tay Thịnh Thế khóc một trận.
Thịnh Thế biết trong lòng Cố Lan San hoảng sợ, đáy lòng không khỏi lo lắng càng ôm chặt cô vào ngực mình, để mặc cô khóc đủ.
Trong tâm trí cũng đủ chuyện buồn bực.
Kể từ sau khi Cố Lan San mang thai thật sự buông tay kệ mọi chuyện, chỉ một lòng bầu bạn bên cạnh Cố Lan San đang dưỡng thai.
Ngay cả chuyện bà Cố từng hãm hại Cố Lan San anh cũng ném toàn bộ cho Hàn Thành Trì xử lý, chỉ thu mua cổ phiếu lặng lẽ giúp Hàn Thành Trì một tay, cũng không gióng trống khua chiêng ra mặt hành động.
Nhưng ai mà biết dù như vậy, bọn họ nằm cũng bị trúng đạn.
Trong lòng Thịnh Thế nhất thời tràn ngập ý nghĩ độc ác muốn nghiền xương bà Cố thành tro bụi!
Cố Lan San khóc đến hết sức lực mới hít hít mũi dừng lại, sau đó dán lên ngực Thịnh Thế rầu rĩ nói: “Nhị Thập, sau này em không bao giờ….. muốn đi ra ngoài nữa……”
……
Trước hôn lễ Cố Lan San thật sự không thèm ra khỏi cửa.
Thậm chí ngay cả cửa chính của nhà họ Sở cô cũng không bước ra.
Thời gian ăn cơm trưa hôm sau mẹ Thịnh nhìn ra được Cố Lan San vẫn còn bị chút ảnh hưởng, tâm tình không ổn định liền đặc biệt mắng Thịnh Thế.
Mẹ Thịnh mắng như thế những người khác cũng lập tức hùa theo, đều đẩy trách nhiệm lên trên người Thịnh Thế, trách anh không trông nom Cố Lan San cho tốt.
Thịnh Thế không phản bác và cũng nghĩ như vậy, vì để Cố Lan San yên tâm anh dứt khoát chuyển việc công ty cho dù rất quan trọng cũng mang về nhà làm, hai mươi bốn giờ chuyên tâm theo sát bên cạnh cô.
Thật ra thì sau khi chuyện xảy ra, lo lắng không chỉ hai người Thịnh Thế và Cố Lan San, những người khác cũng đều bị hoảng sợ. Vì thế Sở Bằng người vẫn luôn bận rộn không ngừng nghỉ cũng bắt đầu ở trong nhà học theo Thịnh Thế. Còn mẹ Thịnh khoa trương hơn chút, giống như có tố chất thần kinh yếu, cứ mỗi một giờ lại chạy tới nhìn Cố Lan San một lát.
…..
Cố Lan San bị bắt cóc đối với nhà họ Thịnh mà nói, thật sự là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cho nên vụ án của bà Cố còn chưa tới lượt Thịnh Thế ra tay, nhà họ Thịnh đã nhúng tay can thiệp gọi một cuộc điện thoại tới Bộ công an, nói muốn điều tra chặt chẽ chuyện này.
Mặc dù lời nói như thế nhưng ý nghĩ sâu xa thực tế thì mọi người đều hiểu được.
Điều tra chặt chẽ chuyện này, không phải chuyện đó đã ‘mọi chuyện rõ ràng’ rồi ư, có cách nào điều tra nghiêm minh chuyện này? Đơn giản chính là trừng phạt nghiêm khắc….
“Oa.” Cố Lan San vẫn đau lòng khóc giống như một đứa trẻ, thân thể cũng run rẩy theo, cô nhắm mắt lại không nhìn Thịnh Thế mà chỉ khóc.
“Sở Sở đừng khóc, ngoan…. Em đừng khóc… Không sao, Sở Sở….”
Thịnh Thế đặc biệt kiên nhẫn dụ dỗ Cố Lan San, Cố Lan San lại giống như không nghe thấy vẫn cứ há to miệng khóc, khóc đến nước mắt nước mũi chảy xuống quẹt hết lên người Thịnh Thế.
Trời mới biết giờ này cô sợ hãi đến cỡ nào.
Ban ngày ban mặt, lại còn dưới mắt Thịnh Thế cô vậy mà lại bị người ta bắt cóc.
Cố Lan San càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, càng cảm thấy đau lòng, nắm chặt cánh tay Thịnh Thế khóc một trận.
Thịnh Thế biết trong lòng Cố Lan San hoảng sợ, đáy lòng không khỏi lo lắng càng ôm chặt cô vào ngực mình, để mặc cô khóc đủ.
Trong tâm trí cũng đủ chuyện buồn bực.
Kể từ sau khi Cố Lan San mang thai thật sự buông tay kệ mọi chuyện, chỉ một lòng bầu bạn bên cạnh Cố Lan San đang dưỡng thai.
Ngay cả chuyện bà Cố từng hãm hại Cố Lan San anh cũng ném toàn bộ cho Hàn Thành Trì xử lý, chỉ thu mua cổ phiếu lặng lẽ giúp Hàn Thành Trì một tay, cũng không gióng trống khua chiêng ra mặt hành động.
Nhưng ai mà biết dù như vậy, bọn họ nằm cũng bị trúng đạn.
Trong lòng Thịnh Thế nhất thời tràn ngập ý nghĩ độc ác muốn nghiền xương bà Cố thành tro bụi!
Cố Lan San khóc đến hết sức lực mới hít hít mũi dừng lại, sau đó dán lên ngực Thịnh Thế rầu rĩ nói: “Nhị Thập, sau này em không bao giờ….. muốn đi ra ngoài nữa……”
……
Trước hôn lễ Cố Lan San thật sự không thèm ra khỏi cửa.
Thậm chí ngay cả cửa chính của nhà họ Sở cô cũng không bước ra.
Thời gian ăn cơm trưa hôm sau mẹ Thịnh nhìn ra được Cố Lan San vẫn còn bị chút ảnh hưởng, tâm tình không ổn định liền đặc biệt mắng Thịnh Thế.
Mẹ Thịnh mắng như thế những người khác cũng lập tức hùa theo, đều đẩy trách nhiệm lên trên người Thịnh Thế, trách anh không trông nom Cố Lan San cho tốt.
Thịnh Thế không phản bác và cũng nghĩ như vậy, vì để Cố Lan San yên tâm anh dứt khoát chuyển việc công ty cho dù rất quan trọng cũng mang về nhà làm, hai mươi bốn giờ chuyên tâm theo sát bên cạnh cô.
Thật ra thì sau khi chuyện xảy ra, lo lắng không chỉ hai người Thịnh Thế và Cố Lan San, những người khác cũng đều bị hoảng sợ. Vì thế Sở Bằng người vẫn luôn bận rộn không ngừng nghỉ cũng bắt đầu ở trong nhà học theo Thịnh Thế. Còn mẹ Thịnh khoa trương hơn chút, giống như có tố chất thần kinh yếu, cứ mỗi một giờ lại chạy tới nhìn Cố Lan San một lát.
…..
Cố Lan San bị bắt cóc đối với nhà họ Thịnh mà nói, thật sự là một chuyện cực kỳ quan trọng.
Cho nên vụ án của bà Cố còn chưa tới lượt Thịnh Thế ra tay, nhà họ Thịnh đã nhúng tay can thiệp gọi một cuộc điện thoại tới Bộ công an, nói muốn điều tra chặt chẽ chuyện này.
Mặc dù lời nói như thế nhưng ý nghĩ sâu xa thực tế thì mọi người đều hiểu được.
Điều tra chặt chẽ chuyện này, không phải chuyện đó đã ‘mọi chuyện rõ ràng’ rồi ư, có cách nào điều tra nghiêm minh chuyện này? Đơn giản chính là trừng phạt nghiêm khắc….
/1059
|