Đúng như lời Cố Ân Ân nói, anh ta thật sự đã đoán được kết cục này.
Hoặc nói đúng hơn, thật ra thì anh ta vốn không biết trong trận chiến này giữa anh ta và bà Cố, sẽ có một Cố Giảo Kim xông ra như vậy (Ý là đứa bé mà Cố Ân Ân mang thai).
Anh ta biết bà Cố nhất định sẽ ‘Ngọc nát đá tan,’ tuy nhiên anh ta không đoán được cụ thể bà Cố sẽ “Ngọc nát đá tan’ thế nào.
Khi anh ta nhận được điện thoại của bà Cố đã bắt cóc Cố Lan San và Cố Ân Ân, trong đầu anh ta nhanh chóng hình thành một kết quả.
Bà Cố vào tù.
Cố Lan San lành lặn như lúc ban đầu.
Còn… Cố Ân Ân… Anh ta sẽ lấy cô ta làm vợ.
Đây là sách lược vẹn toàn duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới, là sách lược vẹn toàn duy nhất mà anh ta có thể nghĩ để trả cái mình thiếu Cố Lan San, thiếu Cố Ân Ân và giải quyết hoàn toàn yêu hận đan xen với bà Cố.
Sau khi Cố Ân Ân cố gắng nuốt hết thuốc, cay đắng trong miệng cô ta lan tràn một đường từ cổ họng ngấm vào trong đáy lòng cô ta, trong lòng tràn ngập đến tận xương cốt mạch máu toàn thân cô ta.
Cô ta ngẩng đầu đau khổ chảy nước mắt, sau đó nghe lời nói nhỏ nhẹ của Hàn Thành Trì.
Ân Ân, gả cho anh nhé.
Cố Ân Ân đột nhiên mở mắt nghiêng đầu sang nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Người đàn ông bây giờ và người đàn ông đã từng cầu hôn cô ta trong quá khứ, từ ánh mắt, điệu bộ đều không giống nhau.
Thiếu sự thâm tình, nhiều hơn là nhẫn nhịn trầm tĩnh.
Không có cảm động nhảy cẩng lên, có khóc không ra nước mắt.
“Â Ân… Chuyện hôm nay rất xin lỗi, anh cảm thấy áy náy vì anh làm tổn thương đến em, nếu như em bằng lòng anh muốn cưới em làm vợ.”
Nói đến đây giọng nói Hàn Thành Trì hơi dừng lại.
Đã có một thời gian, cô gái anh ta tâm tâm niệm niệm một lòng quyết ý muốn kết, lại trở thành điều anh ta đồng cảm và áy náy?
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân nói: “Anh bằng lòng chịu trách nhiệm cả đời với em, cho dù sau này chúng ta không có con cũng không sao.”
Không có con… Nghe mấy chữ này nước mắt Cố Ân Ân chảy ròng ròng, cô ta giơ tay lên theo bản năng che kín bụng mình, bước sai từng bước một, đến cuối cùng cô ta thậm chí ngay cả cơ hội làm mẹ cũng bị tước đoạt.
Cô ta không biết chuyện tới nước này rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì, ông trời lại trừng phạt cô ta như vậy?
Cô gái yêu tiền như vậy có rất nhiều, cô ta chỉ là không có dũng cảm sống qua ngày tháng nghèo khó.
Cô ta chỉ là vì tiền bạc vứt bỏ tình yêu 27 năm của mình.
Cô ta không tổn thương đến bất kỳ kẻ nào, cũng không gây tai họa đến lợi ích bất cứ kẻ nào, tại sao cô ta lại có kết cục thê thảm như vậy?
Còn bây giờ Hàn Thành Trì lại nói với cô ta, anh ta muốn cưới cô ta làm vợ.
Làm như thế không phải vì cô ta, làm như vậy là vì áy náy.
Sắc mặt Cố Ân Ân trở nên trắng bệch, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nước mắt cô ta cuộn trào như dòng suối, chảy xuống không cách nào kiềm chế được, nước mắt cô ta rơi đồng thời giống như nổi điên kéo chăn lên, rồi “Oa oa” khóc to, cô ta khóc không tê tâm liệt phế nhưng vẫn không cách nào phát tiết uất ức và đau đớn trong đáy lòng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình cầm cái gối hung hăng ném về phía anh ta, sau đó khanh khách cười lạnh.
“Hàn Thành Trì, anh lấy tôi một kẻ tàn phế làm gì? Tôi không thể sinh con, cả đời tôi không thể có con! Anh lấy tôi làm gì?”
Hoặc nói đúng hơn, thật ra thì anh ta vốn không biết trong trận chiến này giữa anh ta và bà Cố, sẽ có một Cố Giảo Kim xông ra như vậy (Ý là đứa bé mà Cố Ân Ân mang thai).
Anh ta biết bà Cố nhất định sẽ ‘Ngọc nát đá tan,’ tuy nhiên anh ta không đoán được cụ thể bà Cố sẽ “Ngọc nát đá tan’ thế nào.
Khi anh ta nhận được điện thoại của bà Cố đã bắt cóc Cố Lan San và Cố Ân Ân, trong đầu anh ta nhanh chóng hình thành một kết quả.
Bà Cố vào tù.
Cố Lan San lành lặn như lúc ban đầu.
Còn… Cố Ân Ân… Anh ta sẽ lấy cô ta làm vợ.
Đây là sách lược vẹn toàn duy nhất mà anh ta có thể nghĩ tới, là sách lược vẹn toàn duy nhất mà anh ta có thể nghĩ để trả cái mình thiếu Cố Lan San, thiếu Cố Ân Ân và giải quyết hoàn toàn yêu hận đan xen với bà Cố.
Sau khi Cố Ân Ân cố gắng nuốt hết thuốc, cay đắng trong miệng cô ta lan tràn một đường từ cổ họng ngấm vào trong đáy lòng cô ta, trong lòng tràn ngập đến tận xương cốt mạch máu toàn thân cô ta.
Cô ta ngẩng đầu đau khổ chảy nước mắt, sau đó nghe lời nói nhỏ nhẹ của Hàn Thành Trì.
Ân Ân, gả cho anh nhé.
Cố Ân Ân đột nhiên mở mắt nghiêng đầu sang nhìn về phía Hàn Thành Trì.
Người đàn ông bây giờ và người đàn ông đã từng cầu hôn cô ta trong quá khứ, từ ánh mắt, điệu bộ đều không giống nhau.
Thiếu sự thâm tình, nhiều hơn là nhẫn nhịn trầm tĩnh.
Không có cảm động nhảy cẩng lên, có khóc không ra nước mắt.
“Â Ân… Chuyện hôm nay rất xin lỗi, anh cảm thấy áy náy vì anh làm tổn thương đến em, nếu như em bằng lòng anh muốn cưới em làm vợ.”
Nói đến đây giọng nói Hàn Thành Trì hơi dừng lại.
Đã có một thời gian, cô gái anh ta tâm tâm niệm niệm một lòng quyết ý muốn kết, lại trở thành điều anh ta đồng cảm và áy náy?
Hàn Thành Trì nhìn Cố Ân Ân nói: “Anh bằng lòng chịu trách nhiệm cả đời với em, cho dù sau này chúng ta không có con cũng không sao.”
Không có con… Nghe mấy chữ này nước mắt Cố Ân Ân chảy ròng ròng, cô ta giơ tay lên theo bản năng che kín bụng mình, bước sai từng bước một, đến cuối cùng cô ta thậm chí ngay cả cơ hội làm mẹ cũng bị tước đoạt.
Cô ta không biết chuyện tới nước này rốt cuộc cô ta đã làm sai điều gì, ông trời lại trừng phạt cô ta như vậy?
Cô gái yêu tiền như vậy có rất nhiều, cô ta chỉ là không có dũng cảm sống qua ngày tháng nghèo khó.
Cô ta chỉ là vì tiền bạc vứt bỏ tình yêu 27 năm của mình.
Cô ta không tổn thương đến bất kỳ kẻ nào, cũng không gây tai họa đến lợi ích bất cứ kẻ nào, tại sao cô ta lại có kết cục thê thảm như vậy?
Còn bây giờ Hàn Thành Trì lại nói với cô ta, anh ta muốn cưới cô ta làm vợ.
Làm như thế không phải vì cô ta, làm như vậy là vì áy náy.
Sắc mặt Cố Ân Ân trở nên trắng bệch, toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
Nước mắt cô ta cuộn trào như dòng suối, chảy xuống không cách nào kiềm chế được, nước mắt cô ta rơi đồng thời giống như nổi điên kéo chăn lên, rồi “Oa oa” khóc to, cô ta khóc không tê tâm liệt phế nhưng vẫn không cách nào phát tiết uất ức và đau đớn trong đáy lòng.
Cô ta nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình cầm cái gối hung hăng ném về phía anh ta, sau đó khanh khách cười lạnh.
“Hàn Thành Trì, anh lấy tôi một kẻ tàn phế làm gì? Tôi không thể sinh con, cả đời tôi không thể có con! Anh lấy tôi làm gì?”
/1059
|