Trên tuyết sơn gió rất lớn.
Hắn nhìn nhìn ta, cởi áo khoác xuống nhẹ nhàng khoác lên người ta.
“Giết người là cảm giác như thế nào?” Ta đột nhiên hỏi.
Hắn hơi nhíu mày: “Đừng hỏi mấy vấn đề nhàm chán thế. Dù sao cô cũng đâu có chịu giết người”, hắn nhìn ta, “không phải sao?”.
“Nhưng ta rất tò mò”. Ta nhìn hắn, “Huynh giết nhiều người như vậy, rốt cuộc là cảm thấy thế nào?”.
Mặt hắn không có biểu cảm gì. Ta hận hắn như vậy, bởi vì ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn. “Không muốn nói thì thôi”. Ta gần như cắn răng nghiến lợi mà nói.
Nhưng không ngờ hắn lại chợt mở miệng: “Không có cảm giác”. Thấy ta ngạc nhiên nhìn mình, hắn lại nhàn nhạt bổ sung một câu, “Giết người nhiều quá, chẳng còn cảm thấy gì cả”.
“Nhưng những người bị giết kia cũng có người thân bằng hữu, bọn họ sẽ thương tâm khổ sở, huynh có từng nghĩ qua chưa?”.
Hắn từ từ nói: “Ta không quản được nhiều như vậy”.
Ta nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn không biểu cảm. Như thế khiến ta không thể nắm bắt được gì, càng không thể đoán hắn nói thật hay giả.
Ta lại nhớ tới những tin đồn trên giang hồ kia, hắn là Ma Vương trong truyền thuyết giết người không chớp mắt, coi mạng người như cỏ rác. Dựa vào lời nói lạnh lùng vừa rồi của hắn, chắc là đúng rồi nhỉ?
Mà người trước mặt ta, luôn luôn biếng nhác, không tranh quyền thế, chỉ muốn mỗi ngày tiêu dao, lúc cười, trong mắt sẽ hiện lên sự ngây thơ chất phác vĩnh viễn không thay đổi.
Đâu mới thật là hắn? Ta ngày càng không hiểu.
Chúng ta lặng lẽ sánh vai mà đi, đường núi đóng băng rất trơn, hắn theo thói quen nắm lấy tay ta.
“Thật ra thì, cô không hợp với cái giang hồ này. Rời khỏi nó đi”. Hắn bỗng nhiên nói.
“Không”.
“Nếu cô không luyện thành ‘Đoạn hồn tiêu’ – một kích trí mạng, thì vĩnh viễn không cách nào đặt chân trên giang hồ này. Cô không giết người khác, chính là cho người khác cơ hội giết cô”.
“Không không không!”.
Đột nhiên hắn dừng bước, nhìn thẳng vào hai mắt ta, ta không hề sợ hãi nhìn thẳng lại hắn. Một lúc lâu sau, trong mắt hắn đột nhiên thoáng qua tia bi ai: “Thì ra là vậy. Cô có ý muốn giết người… mặc dù là đang do dự”.
Làm sao hắn biết? Ta thật sự ngụy trang tệ đến vậy sao? Tay ta nắm chặt thành quyền, siết đến nổi gân xanh. Đúng vậy, ta đương nhiên có kẻ mà ta muốn giết. Ta gia nhập “Thiên Thánh giáo”, theo hắn học “Đoạn hồn tiêu”, thật ra chỉ vì muốn sau này có thể tự tay dùng võ công đắc ý nhất của hắn giết chết hắn – trưởng lão “Thiên Thánh giáo” Tiêu Diệc Quân.
Bởi vì người nhà của ta, chính là chết trong tay của “Đoạn hồn tiêu”.
Cơ thể ta trở nên cứng ngắc, hắn có thể nhìn ra người ta muốn giết là hắn không? Nếu hắn hỏi người nọ là ai, ta nên trả lời như thế nào đây? Ta biết có một ngày ta sẽ vượt qua hắn, nhưng ta của bây giờ, còn xa lắm mới làm được.
Nhưng hắn cũng không hề hỏi tiếp, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tay cô rất lạnh, chúng ta về thôi”.
Ta nhìn hắn, trong đôi mắt kia có sự ấm áp, là Tiêu Diệc Quân mà ta vô cùng quen thuộc.
Hắn nhìn nhìn ta, cởi áo khoác xuống nhẹ nhàng khoác lên người ta.
“Giết người là cảm giác như thế nào?” Ta đột nhiên hỏi.
Hắn hơi nhíu mày: “Đừng hỏi mấy vấn đề nhàm chán thế. Dù sao cô cũng đâu có chịu giết người”, hắn nhìn ta, “không phải sao?”.
“Nhưng ta rất tò mò”. Ta nhìn hắn, “Huynh giết nhiều người như vậy, rốt cuộc là cảm thấy thế nào?”.
Mặt hắn không có biểu cảm gì. Ta hận hắn như vậy, bởi vì ta không thể nhìn thấu suy nghĩ của hắn. “Không muốn nói thì thôi”. Ta gần như cắn răng nghiến lợi mà nói.
Nhưng không ngờ hắn lại chợt mở miệng: “Không có cảm giác”. Thấy ta ngạc nhiên nhìn mình, hắn lại nhàn nhạt bổ sung một câu, “Giết người nhiều quá, chẳng còn cảm thấy gì cả”.
“Nhưng những người bị giết kia cũng có người thân bằng hữu, bọn họ sẽ thương tâm khổ sở, huynh có từng nghĩ qua chưa?”.
Hắn từ từ nói: “Ta không quản được nhiều như vậy”.
Ta nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn không biểu cảm. Như thế khiến ta không thể nắm bắt được gì, càng không thể đoán hắn nói thật hay giả.
Ta lại nhớ tới những tin đồn trên giang hồ kia, hắn là Ma Vương trong truyền thuyết giết người không chớp mắt, coi mạng người như cỏ rác. Dựa vào lời nói lạnh lùng vừa rồi của hắn, chắc là đúng rồi nhỉ?
Mà người trước mặt ta, luôn luôn biếng nhác, không tranh quyền thế, chỉ muốn mỗi ngày tiêu dao, lúc cười, trong mắt sẽ hiện lên sự ngây thơ chất phác vĩnh viễn không thay đổi.
Đâu mới thật là hắn? Ta ngày càng không hiểu.
Chúng ta lặng lẽ sánh vai mà đi, đường núi đóng băng rất trơn, hắn theo thói quen nắm lấy tay ta.
“Thật ra thì, cô không hợp với cái giang hồ này. Rời khỏi nó đi”. Hắn bỗng nhiên nói.
“Không”.
“Nếu cô không luyện thành ‘Đoạn hồn tiêu’ – một kích trí mạng, thì vĩnh viễn không cách nào đặt chân trên giang hồ này. Cô không giết người khác, chính là cho người khác cơ hội giết cô”.
“Không không không!”.
Đột nhiên hắn dừng bước, nhìn thẳng vào hai mắt ta, ta không hề sợ hãi nhìn thẳng lại hắn. Một lúc lâu sau, trong mắt hắn đột nhiên thoáng qua tia bi ai: “Thì ra là vậy. Cô có ý muốn giết người… mặc dù là đang do dự”.
Làm sao hắn biết? Ta thật sự ngụy trang tệ đến vậy sao? Tay ta nắm chặt thành quyền, siết đến nổi gân xanh. Đúng vậy, ta đương nhiên có kẻ mà ta muốn giết. Ta gia nhập “Thiên Thánh giáo”, theo hắn học “Đoạn hồn tiêu”, thật ra chỉ vì muốn sau này có thể tự tay dùng võ công đắc ý nhất của hắn giết chết hắn – trưởng lão “Thiên Thánh giáo” Tiêu Diệc Quân.
Bởi vì người nhà của ta, chính là chết trong tay của “Đoạn hồn tiêu”.
Cơ thể ta trở nên cứng ngắc, hắn có thể nhìn ra người ta muốn giết là hắn không? Nếu hắn hỏi người nọ là ai, ta nên trả lời như thế nào đây? Ta biết có một ngày ta sẽ vượt qua hắn, nhưng ta của bây giờ, còn xa lắm mới làm được.
Nhưng hắn cũng không hề hỏi tiếp, chỉ nhẹ nhàng nói: “Tay cô rất lạnh, chúng ta về thôi”.
Ta nhìn hắn, trong đôi mắt kia có sự ấm áp, là Tiêu Diệc Quân mà ta vô cùng quen thuộc.
/7
|