Mang theo Đoàn Dự quay về Yến Tử Oa, đại trạch Tham Hợp Trang, sau khi cho người hầu tiếp đón lui đi, sắc mặt Mộ Dung Phục tái nhợt ném Đoàn Dự lên ghế.
Nhìn Mộ Dung Phục đằng đằng sát khí, Đoàn Dự gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắc hắc cười nói,
“Kỳ thật, ngươi cũng không thể trách ta. Bình thường Lục Mạch Thần Kiếm này ta dùng như thế nào nó cũng mất linh, kết quả khi dùng một chút trên người của ngươi, nó lại linh nghiệm. Ta nghĩ, khả năng chính là bình thường bị ngươi lừa gạt, thân thể này bộc phát tới vũ trụ…”. Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt nguy hiểm của Mộ Dung Phục làm cho nghẹn họng.
Dùng ánh mắt ra lệnh với tì nữ bên cạnh, Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự vào trong nội đường, đem quần áo trên người hắn nhất kiện cởi ra.
“Uy! Ngươi đang làm gì thế?”. Đoàn Dự sắc mặt trắng nhợt, lòng tràn đầy bối rối nhìn thân thủ Mộ Dung Phục không ngừng cởi cẩm bào của hắn, chỉ hận thân thể không nhúc nhích được, nếu không nhất định phải cho y nếm thử tư vị đạp đất thành Phật,
“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, bản thế tử không phải cái loại người mà ngươi nghĩ, ngươi tốt nhất mau thả ta ra, bằng không…”.
Mộ Dung Phục thuận tay điểm á huyệt của hắn, cúi người chống lên ghế, vây hắn trong tay mình,
“Ngươi cảm thấy ta muốn làm gì?”. Mộ Dung Phục cong môi cười khẽ, khóe mắt hiện lên tia thâm hiểm không có hảo ý. Thấy Đoàn Dự sắc mặt xanh trắng luân chuyển, khó xử đến cực điểm, y không khỏi thấp giọng cười, thân thủ xoa trán của hắn, từ gương mặt chậm rãi trượt xuống cổ vuốt ve, ôn nhu nói,
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì a?”.
Đôi mắt sáng như đuốc của Đoàn Dự liếc y một cái, trong nội tâm hung hăng chửi mắng, ta cũng muốn biết ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì… Chợt thấy Mộ Dung Phục ôm hắn ném vào dục dũng trong phòng, dòng nước ấm áp lên quá đỉnh đầu Đoàn Dự, làm cho hắn uống mấy ngụm nước, sau đó được Mộ Dung Phục kéo lên khỏi mặt nước.
Nhìn thẳng vào con ngươi tròn đen bóng đang trừng trừng của Đoàn Dự, vẻ mặt Mộ Dung Phục cứng ngắc, nội tâm chợt hỗn loạn, sau đó lại trêu tức nói,
“Ngươi vừa rồi dùng Lục Mạch Thần Kiếm thật lợi hại, nhưng chỉ dùng trên người ta, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”.
Đoàn Dự tức giận lườm y, thầm nghĩ, học cái đó là để đối phó ngươi, còn đáng tiếc cái gì!
Ý thức con ngươi Đoàn Dự lóe lên tia phẫn hận, Mộ Dung Phục cười dài vươn tay nhéo nhéo chóp mũi hắn,
“Không bằng, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, thế nào?”. Hơi tạm dừng, sau khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Đoàn Dự liền nói tiếp,
“Yến Tử Oa này ngươi nhất định sẽ phải ngây ngốc một thời gian, không có ta ngươi muốn chạy cũng không thành. Không bằng hảo hảo ở lại đây giúp ta vài ngày, nếu không, Lục Mạch Thần Kiếm của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng ở Yến Tử Oa này ta muốn chế trụ ngươi, cũng khó có thể khiển trách”.
Ngụ ý đó là muốn cùng hắn giảng hòa, hai người bình an thuận lợi ở cái nơi giống tiên cảnh nhân gian này, khoái khoái lạc lạc an an ổn ổn mà sinh sống…
Đoàn Dự giật mình một cái, đá văng ý tưởng vớ vẩn kia ra khỏi não, trong lòng suy nghĩ một phen, sau đó trừng lớn hai mắt với Mộ Dung Phục ý bảo.
Khóe môi Mộ Dung Phục cong lên, thân thủ điểm á huyệt của hắn.
“Giảng hòa thì có thể”. Căn cứ vào lời ‘Hảo hán không ăn thiệt trước mắt’, Đoàn Dự xem xét một lúc lâu mới rầu rĩ nói,
“Nhưng ngươi về sau không được trêu đùa ta, bằng không ta sẽ dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh ngươi”.
“Hảo”. Mộ Dung Phục một hơi đáp ứng.
Đoàn Dự liếc xéo y. Đáp ứng nhanh như vậy, có vấn đề a!!
“Ngươi trước hết hảo hảo rửa mặt chải đầu một chút”. Mộ Dung Phục sờ sờ đầu hắn, nhu loạn mái tóc ướt sũng, khai mở huyệt đạo cho hắn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đoàn Dự nhìn chăm chú bóng dáng của Mộ Dung Phục, trên mặt hiện lên một tia cười sâu. Chỉ nói không cần Lục Mạch Thần Kiếm, chứ không nói sẽ không bày biện pháp khác chỉnh ngươi.
Rửa mặt chải đầu xong, Đoàn Dự ăn mặc chỉnh tề xuất môn, dọc theo cái cầu vòm nằm ngang mặt nước đi vào hoa viên, chỉ thấy liễu rủ lượn lờ dưới tàng cây, Mộ Dung Phục đang ngồi trên một tảng đá lật xem cổ tịch, ánh mặt trời rọi xuống người y, làm cho quanh thân y mù mờ một cách kỳ lạ.
Đoàn Dự vuốt cằm đánh giá người nọ cách đó không xa, xoay người rón ra rón rén lui trở về.
Tùy tay giữ một tì nữ hỏi nơi hầu phòng ở đâu, Đoàn Dự tiêu sái tiến vào, bắt chuyện với mọi người đang bận rộn, thấp giọng hỏi tì nữ pha trà bên cạnh,
“Mộ Dung Phục bình thường uống trà gì?”.
Tì nữ kia thấy người hỏi là Đoàn Dự, cũng không giấu giếm, khẽ mỉm cười,
“Công tử gia thích uống Bích Loa Xuân, y nói nó như mây trắng cuồn cuộn, bông tuyết nhảy múa, cảnh đẹp ý vui, nghe thấy mùi thơm đã động lòng người”.
Đoàn Dự bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm,
“Uống trà còn chú ý nhiều như vậy”. Nói xong, lại thỉnh giáo nàng phương pháp pha trà, chính mình lấy một dúm trà xanh qua một bên nấu thử.
Mộ Dung Phục đang ngồi dưới tàng cây tập trung tinh thần đọc sách, chợt thấy Đoàn Dự bưng một cái khay đi tới, đặt tách trà lên bàn đá, nghiêm trang nói,
“Nhìn không ra ngươi còn có loại trà quý báu như vậy, ta vừa học pha trà, rót một chén, ngươi thử xem”.
Mộ Dung Phục buông sách xuống, kinh ngạc nhìn tách trà trên bàn hỏi,
“Trà này là ngươi pha?”. Vươn tay mở nắp, một cỗ hương khí xông vào mũi lượn lờ huyền đãng trong không khí.
“Đúng vậy”. Đoàn Dự cười đắc ý, con ngươi thoáng chốc hiện lên một tia sáng nhạt,
“Đến, uống một hơi thử xem, cảm giác thế nào?”.
Mộ Dung Phục nâng tách trà lên mũi ngửi ngửi, mùi thơm thanh nhã xông vào mũi, mặc dù kém hơn trà tì nữ pha, nhưng lại có một phong vị khác.
“Ngươi cố ý pha trà cho ta uống?”. Mộ Dung Phục nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chiếc tách, khóe miệng cong lên tự tiếu phi tiếu,
“Trong trà không có hạ cái gì chứ?”.
Đoàn Dự nghe vậy liền giận dữ, hai hàng chân mày nhíu lại lườm y,
“Thật sự là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú! Không phải ngươi nói phải hảo hảo ở chung sao? Cho nên ta mới pha trà cho ngươi uống để lấy thành ý”. Thấy Mộ Dung Phục có vẻ không tin, Đoàn Dự tiến lên đoạt lấy tách trà đặt mạnh lên khay, bưng lên xoay người muốn đi,
“Không uống thì thôi! Thật sự là hảo tâm không được báo đáp”.
“Khoan đã”. Thấy Đoàn Dự thật sự tức giận, Mộ Dung Phục mở miệng cười gọi hắn quay lại, tiếp nhận tách trà ngửi mùi thơm ngát động lòng người kia, uống ngay một hơi.
Lập tức, một cổ tư vị nói không nên lời theo đầu lưỡi chảy vào, trượt qua cổ họng tốc hành xuống dạ dày, Mộ Dung Phục nhắm hai mắt, cưỡng chế nuốt nước trà còn thừa trong miệng xuống, nhíu mày hỏi,
“Mùi vị sao lại đắng như vậy?”.
“Đắng sao?”. Đoàn Dự nghiêm trang tiến tới bưng tách trà lên ngửi ngửi, nghi hoặc nói,
“Lý ra không nên đắng mới phải! Ngươi ngửi thấy nước trà này rất thơm”. Liếc mắt nhìn thần sắc bán tín bán nghi của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ,
“Nga! Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Ta nghe mấy tiểu thư hầu phòng nói, ngươi rất yêu sạch sẽ, nói khó nghe hơn chính là khiết phích, cho nên…”. Dừng một chút, cười hắc hắc, vẻ mặt vô tội,
“Cho nên ta liền nhặt vài miếng lá cây bỏ vào trong trà đun cùng”.
Khóe miệng Mộ Dung Phục rút lại, trong dạ dày nổi lên một trận cồn cào, nhưng ngoài mặt lại bảo trì thần sắc trấn định, miễn cưỡng cười nói,
“Ta đã nghĩ Đoàn thế tử sao lại hảo tâm thay ta pha trà như vậy, thì ra là có dụng tâm kín đáo”.
Đoàn Dự cười tủm tỉm gật đầu,
“Vốn đang nghĩ chúng ta mới thương lượng xong, ngươi nhất định sẽ không uống trà này, không ngờ ngươi lại uống ngay, cho nên chỉ có thể trách ngươi chịu không nổi hấp dẫn”.
Dưới tàng cây liễu, Đoàn Dự cười tươi như dương quang tháng chín rực rỡ, đôi mắt trong veo không gợn sóng chiếu rọi về phía chân trời, Mộ Dung Phục dở khóc dở cười thầm nghĩ, biết rõ ngươi không có chuyện gì mà quấn quít tất sẽ có mưu đồ… nhưng rốt cuộc vẫn là ta định lực không đủ…
“Này! Ngươi không định đi xúc ruột sao?”. Đoàn Dự đẩy vai y một phen, thấy sắc mặt y thản nhiên đứng dậy vào phòng lấy nước súc miệng, ánh mắt không khỏi dừng ở bóng lưng y mà xuất thần, sau một hồi mới lấy tay xoa xoa cằm, lẩm bẩm,
“Người này, hình như có một nhược điểm…”.
.
Một ngày đảo mắt đã qua, tới giờ cơm tối, Đoàn Dự liền đi đến đại sảnh chờ, đoạt một chỗ gần đại môn ngồi xuống. Vài tì nữ bưng thức ăn đặt lên bàn, Mộ Dung Phục lúc này mới khoan thai bước tới, lập tức đi đến chỗ đối diện Đoàn Dự định ngồi, lại thấy hắn cười vui vẻ, không khỏi tò mò vòng qua bàn tới trước người Đoàn Dự hỏi,
“Sao lại cười?”
Đoàn Dự không đáp hỏi ngược lại,
“Rửa hết dạ dày chưa?”.
Mộ Dung Phục một tay chống lên bàn cúi người nhìn về phía Đoàn Dự, tầm mắt cùng hắn gắt gao giao triền, tươi cười chước diệu nói,
“Đoàn thế tử pha trà rất tốt, được hưởng một phen mỹ vị. Lần sau nếu nhàn rỗi lại pha một tách cũng không sao”.
Đoàn Dự xoa xoa chóp mũi, ngón trỏ đẩy ngực Mộ Dung Phục dời ra sau một chút, cười hì hì nói,
“Đâu có đâu có. Mộ Dung công tử nếu muốn uống trà, về sau trà của Yến Tử Oa đều sẽ do đích thân Đoàn Dự ta pha”. Dáng vẻ kiêu ngạo vỗ ngực khiến con ngươi Mộ Dung Phục lóe lên một tia khác thường, Đoàn Dự lại âm thầm cười trộm.
Mộ Dung Phục bật cười lắc đầu, đi trở về chỗ cũ ngồi xuống, cảm thấy chỗ ngồi hôm nay hình như có chút không ổn, chợt nghe thấy dưới thân truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Mộ Dung Phục phản xạ đứng dậy nhảy qua một bên, chiếc ghế ‘ba’ một tiếng ngã xuống đất, một cái chân trước văng ra ngoài.
Đoàn Dự rốt cuộc nhịn không được vỗ bàn cười ha ha, chỉ vào vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Dung Phục rồi chế nhạo,
“Mộ Dung công tử, xem ra là ngươi rất béo, ngồi đến ghế phải sụp a”.
Mộ Dung Phục sau một lúc lâu mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua chỗ chân ghế có một vết cắt chỉnh tề, lại nhìn về phía tì nữ che miệng cười trộm một bên, sắc mặt hơi tái nhợt nói,
“Các ngươi lui xuống”.
Tì nữ vội thu ý cười cung kính lui ra ngoài.
Thấy sắc mặt Mộ Dung Phục không tốt, Đoàn Dự âm thầm vận khí, nghĩ thầm, chỉ cần y dám điểm huyệt đạo của ta, ta sẽ mượn Lục Mạch Thần Kiếm đánh chết y!
Đang hết sự đề phòng, chợt thấy Mộ Dung Phục đi qua một bên mang chiếc ghế khác lại, vẻ mặt bình thản nâng bát cơm lên. Đoàn Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Phục, đang định nói chuyện, người nọ đột nhiên ngẩng đầu cười nói,
“Sao thế, còn muốn ta đút ngươi ăn à?”.
Đoàn Dự theo bản năng bưng bát cơm và vào miệng, ánh mắt không chớp cái nào nhìn chăm chú thần sắc thản nhiên của Mộ Dung Phục, bụng đầy hồ nghi nghĩ, kỳ quái, y cư nhiên không tức giận cũng không phản kích, thật không giống tính cách của y? Chẳng lẽ tách trà ban chiều làm thần kinh của y bị đảo loạn sao?
Mộ Dung Phục gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Đoàn Dự, cười ôn nhu,
“Ăn nhiều một chút mới có khí lực tiếp tục lăn qua lăn lại”.
Đoàn Dự thấy y một chút cũng không đem chuyện vừa rồi để trong lòng, nội tâm cảm thấy không thú vị. Rầu rĩ ăn vài hớp cơm, Đoàn Dự kiên định cho ra kết luận: tên này chính là trong óc thiếu mất linh kiện gì đó của người địa cầu, đã giám định xong!!
Nhìn Mộ Dung Phục đằng đằng sát khí, Đoàn Dự gian nan nuốt một ngụm nước bọt, hắc hắc cười nói,
“Kỳ thật, ngươi cũng không thể trách ta. Bình thường Lục Mạch Thần Kiếm này ta dùng như thế nào nó cũng mất linh, kết quả khi dùng một chút trên người của ngươi, nó lại linh nghiệm. Ta nghĩ, khả năng chính là bình thường bị ngươi lừa gạt, thân thể này bộc phát tới vũ trụ…”. Còn chưa nói xong đã bị ánh mắt nguy hiểm của Mộ Dung Phục làm cho nghẹn họng.
Dùng ánh mắt ra lệnh với tì nữ bên cạnh, Mộ Dung Phục ôm Đoàn Dự vào trong nội đường, đem quần áo trên người hắn nhất kiện cởi ra.
“Uy! Ngươi đang làm gì thế?”. Đoàn Dự sắc mặt trắng nhợt, lòng tràn đầy bối rối nhìn thân thủ Mộ Dung Phục không ngừng cởi cẩm bào của hắn, chỉ hận thân thể không nhúc nhích được, nếu không nhất định phải cho y nếm thử tư vị đạp đất thành Phật,
“Ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, bản thế tử không phải cái loại người mà ngươi nghĩ, ngươi tốt nhất mau thả ta ra, bằng không…”.
Mộ Dung Phục thuận tay điểm á huyệt của hắn, cúi người chống lên ghế, vây hắn trong tay mình,
“Ngươi cảm thấy ta muốn làm gì?”. Mộ Dung Phục cong môi cười khẽ, khóe mắt hiện lên tia thâm hiểm không có hảo ý. Thấy Đoàn Dự sắc mặt xanh trắng luân chuyển, khó xử đến cực điểm, y không khỏi thấp giọng cười, thân thủ xoa trán của hắn, từ gương mặt chậm rãi trượt xuống cổ vuốt ve, ôn nhu nói,
“Ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì a?”.
Đôi mắt sáng như đuốc của Đoàn Dự liếc y một cái, trong nội tâm hung hăng chửi mắng, ta cũng muốn biết ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì… Chợt thấy Mộ Dung Phục ôm hắn ném vào dục dũng trong phòng, dòng nước ấm áp lên quá đỉnh đầu Đoàn Dự, làm cho hắn uống mấy ngụm nước, sau đó được Mộ Dung Phục kéo lên khỏi mặt nước.
Nhìn thẳng vào con ngươi tròn đen bóng đang trừng trừng của Đoàn Dự, vẻ mặt Mộ Dung Phục cứng ngắc, nội tâm chợt hỗn loạn, sau đó lại trêu tức nói,
“Ngươi vừa rồi dùng Lục Mạch Thần Kiếm thật lợi hại, nhưng chỉ dùng trên người ta, ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao?”.
Đoàn Dự tức giận lườm y, thầm nghĩ, học cái đó là để đối phó ngươi, còn đáng tiếc cái gì!
Ý thức con ngươi Đoàn Dự lóe lên tia phẫn hận, Mộ Dung Phục cười dài vươn tay nhéo nhéo chóp mũi hắn,
“Không bằng, chúng ta làm một cuộc giao dịch đi, thế nào?”. Hơi tạm dừng, sau khi thấy ánh mắt nghi hoặc của Đoàn Dự liền nói tiếp,
“Yến Tử Oa này ngươi nhất định sẽ phải ngây ngốc một thời gian, không có ta ngươi muốn chạy cũng không thành. Không bằng hảo hảo ở lại đây giúp ta vài ngày, nếu không, Lục Mạch Thần Kiếm của ngươi mặc dù lợi hại, nhưng ở Yến Tử Oa này ta muốn chế trụ ngươi, cũng khó có thể khiển trách”.
Ngụ ý đó là muốn cùng hắn giảng hòa, hai người bình an thuận lợi ở cái nơi giống tiên cảnh nhân gian này, khoái khoái lạc lạc an an ổn ổn mà sinh sống…
Đoàn Dự giật mình một cái, đá văng ý tưởng vớ vẩn kia ra khỏi não, trong lòng suy nghĩ một phen, sau đó trừng lớn hai mắt với Mộ Dung Phục ý bảo.
Khóe môi Mộ Dung Phục cong lên, thân thủ điểm á huyệt của hắn.
“Giảng hòa thì có thể”. Căn cứ vào lời ‘Hảo hán không ăn thiệt trước mắt’, Đoàn Dự xem xét một lúc lâu mới rầu rĩ nói,
“Nhưng ngươi về sau không được trêu đùa ta, bằng không ta sẽ dùng Lục Mạch Thần Kiếm đánh ngươi”.
“Hảo”. Mộ Dung Phục một hơi đáp ứng.
Đoàn Dự liếc xéo y. Đáp ứng nhanh như vậy, có vấn đề a!!
“Ngươi trước hết hảo hảo rửa mặt chải đầu một chút”. Mộ Dung Phục sờ sờ đầu hắn, nhu loạn mái tóc ướt sũng, khai mở huyệt đạo cho hắn rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Đoàn Dự nhìn chăm chú bóng dáng của Mộ Dung Phục, trên mặt hiện lên một tia cười sâu. Chỉ nói không cần Lục Mạch Thần Kiếm, chứ không nói sẽ không bày biện pháp khác chỉnh ngươi.
Rửa mặt chải đầu xong, Đoàn Dự ăn mặc chỉnh tề xuất môn, dọc theo cái cầu vòm nằm ngang mặt nước đi vào hoa viên, chỉ thấy liễu rủ lượn lờ dưới tàng cây, Mộ Dung Phục đang ngồi trên một tảng đá lật xem cổ tịch, ánh mặt trời rọi xuống người y, làm cho quanh thân y mù mờ một cách kỳ lạ.
Đoàn Dự vuốt cằm đánh giá người nọ cách đó không xa, xoay người rón ra rón rén lui trở về.
Tùy tay giữ một tì nữ hỏi nơi hầu phòng ở đâu, Đoàn Dự tiêu sái tiến vào, bắt chuyện với mọi người đang bận rộn, thấp giọng hỏi tì nữ pha trà bên cạnh,
“Mộ Dung Phục bình thường uống trà gì?”.
Tì nữ kia thấy người hỏi là Đoàn Dự, cũng không giấu giếm, khẽ mỉm cười,
“Công tử gia thích uống Bích Loa Xuân, y nói nó như mây trắng cuồn cuộn, bông tuyết nhảy múa, cảnh đẹp ý vui, nghe thấy mùi thơm đã động lòng người”.
Đoàn Dự bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm,
“Uống trà còn chú ý nhiều như vậy”. Nói xong, lại thỉnh giáo nàng phương pháp pha trà, chính mình lấy một dúm trà xanh qua một bên nấu thử.
Mộ Dung Phục đang ngồi dưới tàng cây tập trung tinh thần đọc sách, chợt thấy Đoàn Dự bưng một cái khay đi tới, đặt tách trà lên bàn đá, nghiêm trang nói,
“Nhìn không ra ngươi còn có loại trà quý báu như vậy, ta vừa học pha trà, rót một chén, ngươi thử xem”.
Mộ Dung Phục buông sách xuống, kinh ngạc nhìn tách trà trên bàn hỏi,
“Trà này là ngươi pha?”. Vươn tay mở nắp, một cỗ hương khí xông vào mũi lượn lờ huyền đãng trong không khí.
“Đúng vậy”. Đoàn Dự cười đắc ý, con ngươi thoáng chốc hiện lên một tia sáng nhạt,
“Đến, uống một hơi thử xem, cảm giác thế nào?”.
Mộ Dung Phục nâng tách trà lên mũi ngửi ngửi, mùi thơm thanh nhã xông vào mũi, mặc dù kém hơn trà tì nữ pha, nhưng lại có một phong vị khác.
“Ngươi cố ý pha trà cho ta uống?”. Mộ Dung Phục nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên chiếc tách, khóe miệng cong lên tự tiếu phi tiếu,
“Trong trà không có hạ cái gì chứ?”.
Đoàn Dự nghe vậy liền giận dữ, hai hàng chân mày nhíu lại lườm y,
“Thật sự là hảo tâm trở thành lòng lang dạ thú! Không phải ngươi nói phải hảo hảo ở chung sao? Cho nên ta mới pha trà cho ngươi uống để lấy thành ý”. Thấy Mộ Dung Phục có vẻ không tin, Đoàn Dự tiến lên đoạt lấy tách trà đặt mạnh lên khay, bưng lên xoay người muốn đi,
“Không uống thì thôi! Thật sự là hảo tâm không được báo đáp”.
“Khoan đã”. Thấy Đoàn Dự thật sự tức giận, Mộ Dung Phục mở miệng cười gọi hắn quay lại, tiếp nhận tách trà ngửi mùi thơm ngát động lòng người kia, uống ngay một hơi.
Lập tức, một cổ tư vị nói không nên lời theo đầu lưỡi chảy vào, trượt qua cổ họng tốc hành xuống dạ dày, Mộ Dung Phục nhắm hai mắt, cưỡng chế nuốt nước trà còn thừa trong miệng xuống, nhíu mày hỏi,
“Mùi vị sao lại đắng như vậy?”.
“Đắng sao?”. Đoàn Dự nghiêm trang tiến tới bưng tách trà lên ngửi ngửi, nghi hoặc nói,
“Lý ra không nên đắng mới phải! Ngươi ngửi thấy nước trà này rất thơm”. Liếc mắt nhìn thần sắc bán tín bán nghi của Mộ Dung Phục, Đoàn Dự ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ,
“Nga! Đúng rồi, ta nhớ ra rồi. Ta nghe mấy tiểu thư hầu phòng nói, ngươi rất yêu sạch sẽ, nói khó nghe hơn chính là khiết phích, cho nên…”. Dừng một chút, cười hắc hắc, vẻ mặt vô tội,
“Cho nên ta liền nhặt vài miếng lá cây bỏ vào trong trà đun cùng”.
Khóe miệng Mộ Dung Phục rút lại, trong dạ dày nổi lên một trận cồn cào, nhưng ngoài mặt lại bảo trì thần sắc trấn định, miễn cưỡng cười nói,
“Ta đã nghĩ Đoàn thế tử sao lại hảo tâm thay ta pha trà như vậy, thì ra là có dụng tâm kín đáo”.
Đoàn Dự cười tủm tỉm gật đầu,
“Vốn đang nghĩ chúng ta mới thương lượng xong, ngươi nhất định sẽ không uống trà này, không ngờ ngươi lại uống ngay, cho nên chỉ có thể trách ngươi chịu không nổi hấp dẫn”.
Dưới tàng cây liễu, Đoàn Dự cười tươi như dương quang tháng chín rực rỡ, đôi mắt trong veo không gợn sóng chiếu rọi về phía chân trời, Mộ Dung Phục dở khóc dở cười thầm nghĩ, biết rõ ngươi không có chuyện gì mà quấn quít tất sẽ có mưu đồ… nhưng rốt cuộc vẫn là ta định lực không đủ…
“Này! Ngươi không định đi xúc ruột sao?”. Đoàn Dự đẩy vai y một phen, thấy sắc mặt y thản nhiên đứng dậy vào phòng lấy nước súc miệng, ánh mắt không khỏi dừng ở bóng lưng y mà xuất thần, sau một hồi mới lấy tay xoa xoa cằm, lẩm bẩm,
“Người này, hình như có một nhược điểm…”.
.
Một ngày đảo mắt đã qua, tới giờ cơm tối, Đoàn Dự liền đi đến đại sảnh chờ, đoạt một chỗ gần đại môn ngồi xuống. Vài tì nữ bưng thức ăn đặt lên bàn, Mộ Dung Phục lúc này mới khoan thai bước tới, lập tức đi đến chỗ đối diện Đoàn Dự định ngồi, lại thấy hắn cười vui vẻ, không khỏi tò mò vòng qua bàn tới trước người Đoàn Dự hỏi,
“Sao lại cười?”
Đoàn Dự không đáp hỏi ngược lại,
“Rửa hết dạ dày chưa?”.
Mộ Dung Phục một tay chống lên bàn cúi người nhìn về phía Đoàn Dự, tầm mắt cùng hắn gắt gao giao triền, tươi cười chước diệu nói,
“Đoàn thế tử pha trà rất tốt, được hưởng một phen mỹ vị. Lần sau nếu nhàn rỗi lại pha một tách cũng không sao”.
Đoàn Dự xoa xoa chóp mũi, ngón trỏ đẩy ngực Mộ Dung Phục dời ra sau một chút, cười hì hì nói,
“Đâu có đâu có. Mộ Dung công tử nếu muốn uống trà, về sau trà của Yến Tử Oa đều sẽ do đích thân Đoàn Dự ta pha”. Dáng vẻ kiêu ngạo vỗ ngực khiến con ngươi Mộ Dung Phục lóe lên một tia khác thường, Đoàn Dự lại âm thầm cười trộm.
Mộ Dung Phục bật cười lắc đầu, đi trở về chỗ cũ ngồi xuống, cảm thấy chỗ ngồi hôm nay hình như có chút không ổn, chợt nghe thấy dưới thân truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, Mộ Dung Phục phản xạ đứng dậy nhảy qua một bên, chiếc ghế ‘ba’ một tiếng ngã xuống đất, một cái chân trước văng ra ngoài.
Đoàn Dự rốt cuộc nhịn không được vỗ bàn cười ha ha, chỉ vào vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Dung Phục rồi chế nhạo,
“Mộ Dung công tử, xem ra là ngươi rất béo, ngồi đến ghế phải sụp a”.
Mộ Dung Phục sau một lúc lâu mới hoàn hồn, nhìn thoáng qua chỗ chân ghế có một vết cắt chỉnh tề, lại nhìn về phía tì nữ che miệng cười trộm một bên, sắc mặt hơi tái nhợt nói,
“Các ngươi lui xuống”.
Tì nữ vội thu ý cười cung kính lui ra ngoài.
Thấy sắc mặt Mộ Dung Phục không tốt, Đoàn Dự âm thầm vận khí, nghĩ thầm, chỉ cần y dám điểm huyệt đạo của ta, ta sẽ mượn Lục Mạch Thần Kiếm đánh chết y!
Đang hết sự đề phòng, chợt thấy Mộ Dung Phục đi qua một bên mang chiếc ghế khác lại, vẻ mặt bình thản nâng bát cơm lên. Đoàn Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Mộ Dung Phục, đang định nói chuyện, người nọ đột nhiên ngẩng đầu cười nói,
“Sao thế, còn muốn ta đút ngươi ăn à?”.
Đoàn Dự theo bản năng bưng bát cơm và vào miệng, ánh mắt không chớp cái nào nhìn chăm chú thần sắc thản nhiên của Mộ Dung Phục, bụng đầy hồ nghi nghĩ, kỳ quái, y cư nhiên không tức giận cũng không phản kích, thật không giống tính cách của y? Chẳng lẽ tách trà ban chiều làm thần kinh của y bị đảo loạn sao?
Mộ Dung Phục gắp một ít thức ăn bỏ vào chén Đoàn Dự, cười ôn nhu,
“Ăn nhiều một chút mới có khí lực tiếp tục lăn qua lăn lại”.
Đoàn Dự thấy y một chút cũng không đem chuyện vừa rồi để trong lòng, nội tâm cảm thấy không thú vị. Rầu rĩ ăn vài hớp cơm, Đoàn Dự kiên định cho ra kết luận: tên này chính là trong óc thiếu mất linh kiện gì đó của người địa cầu, đã giám định xong!!
/60
|