Ôm một đống quần áo, nàng khó khăn bước đi, đi được mỗi bước, sẽ phải hít sâu mấy lần, vừa bắt đầu nàng còn tưởng mình đang gặp ác mộng, nhưng khi nàng dùng sức nhéo bắp đùi của mình thì đau đớn kia làm cho nàng tỉnh táo lại, tất cả đều là sự thật, nàng đã trở thành thị thiếp của hắn, còn được sắp xếp ở trong phòng của hắn.
"Thế nào? Ta đây là con sói hay hổ?" Mở cửa, nhìn hồi lâu nàng mới đi được một quãng nhỏ, làm hắn không nhịn được cau mày.
"Chủ nhân, ta, có thể ở lại chỗ cũ hay không?" Nàng mở miệng năn nỉ, mỗi ngày đều phải ngủ chung với hắn? Trời ạ, nghĩ đến đấy nàng cũng nổi cả da gà.
Lẽ nào sương phòng tam đẳng có thể tốt hơn phòng của hắn?
Đi tới trước mặt nàng, giơ cánh tay lên.
Cho rằng hắn muốn đánh mình, nàng sợ sệt rụt cổ lại hai mắt nhắm chặt, nhưng là, một chưởng kia vẫn không đánh lên người nàng, chẳng qua là tay nàng nhẹ đi, ngạc nhiên mở mắt, thấy hắn đang ôm quần áo của nàng đi vào trong phòng.
Chính mình nhìn lầm sao? Hắn, sẽ chủ động giúp nàng cầm lấy quần áo sao?
A! Y phục của nàng bị hắn ôm đi! Họa Tâm mau chóng đuổi theo hắn.
"Chủ nhân, ta, y phục của ta." Nàng muốn cướp lấy y phục của mình, nhưng vóc người nhỏ bé của nàng làm sao lấy được quần áo trong tay hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một tầng mồ hôi, mi tâm thanh tú hơi nhíu lại.
Một tay hắn đè đỉnh đầu nàng, hắn chính là nhịn không được muốn trêu chọc sự vọng động của nàng, bây giờ nhìn nàng, cảm thấy càng ngày càng đáng yêu.
"Ta nói rồi, mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ có thể phục tùng, lẽ nào ngươi muốn kháng cự? Hả?" Ném y phục cầm trong tay lên giường, hắn tà ác vuốt ve cái gáy trắng như tuyết của nàng.
Xúc cảm mềm mại, nhuộm màu đỏ ửng, giống như quả táo khiến người ta muốn cắn một cái.
"Ta không có. . . . . ." Nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên bị kéo về phía người hắn, hai cỗ thân thể, dán chặt chẽ vào nhau, xấu hổ khiến nàng muốn tìm cái động chui vào.
Từ nhỏ đến lớn, không có một người nguyện ý tới gần nàng, chớ nói chi là dựa sát một nam tử như vậy, gần gũi, nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch vững vàng liên tục của hắn, còn có nhiệt độ ấm áp trên người của hắn từ từ truyền tới, làm Họa Tâm hoảng loạn, hai tay bị hắn vây ở trong ngực, ngay cả năng lực chống cự nàng cũng không có.
Hai tay tăng thêm lực đạo, cằm hắn tựa vào đầu nhỏ của nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, tâm có chút dao động.
"Ngươi phải nhớ kỹ, đối với ta, ngươi chưa bao giờ có quyền lợi nói không thể." Giọng nói trầm thấp, ôn nhu mà mê hoặc, cành tay cường tráng giữ thật chặt eo nàng, dường như muốn dung hòa với thân thể của nàng.
"Đau. . . . . ." Nhẹ giọng nhắc nhở, nàng nghe lời là được rồi, hắn không cần ngược đãi nàng như vậy chứ?
Nghe vậy, hắn nhíu mày, rầu rĩ không vui nới lỏng tay một chút, nhìn vành tai nàng giống như hoa đào nở rộ, miệng không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ, thật ngọt!
"Đừng. . . . . ." Họa Tâm thở nhẹ, tứ chi như bị tia chớp đánh trúng giật không ngớt, nàng có thể cảm giác được đầu lưỡi ướt át của hắn đang liếm cắn vành tai của nàng, toàn thân xụi lơ vô lực.
Nhìn thân thể của nàng dựa vào người mình, một loại cảm giác tự hào sinh ra, xem ra, sức quyến rũ của hắn không có mất.
"Thoải mái sao?" Cách miếng vải đen nhìn ánh mắt như say của nàng, hắn độc ác đùa giỡn hỏi.
"Ừm. . . . . ." Nàng mơ hồ nhấc mắt, ngạc nhiên, lại nhanh chóng lắc đầu, trời ạ, mắc cỡ chết người , chuyện như vậy, nàng lại có thể giống như dâm phụ mà si mê trong đó.
Bàn tay lớn bóp chặt eo của nàng một cái, lực đạo mạnh mẽ làm nàng thở nhẹ.
"Quên lời ta nói rồi sao?" Hắn lạnh lùng cười một tiếng, "Xem ra, vì để cho ngươi thanh tĩnh mà nhớ, như vậy, ngươi nằm ngủ trên đất đi? Không cho phép lót đồ dưới đất! Cũng không cho đắp thêm một bộ y phục và đệm chăn!"
Cuối mùa thu, nhiệt độ ban đêm chợt giảm xuống, căn bản không cách nào so sánh được với ban ngày, ngược đãi như vậy, cũng đủ để nàng hưởng dụng.
Hài lòng nhìn nàng mở to cặp mắt, hai tay buông lỏng, hắn kiên quyết chỉ vào chỗ trống bên giường.
Ác ma! Trong lòng Họa Tâm chỉ có hai từ này.
"Thế nào? Ta đây là con sói hay hổ?" Mở cửa, nhìn hồi lâu nàng mới đi được một quãng nhỏ, làm hắn không nhịn được cau mày.
"Chủ nhân, ta, có thể ở lại chỗ cũ hay không?" Nàng mở miệng năn nỉ, mỗi ngày đều phải ngủ chung với hắn? Trời ạ, nghĩ đến đấy nàng cũng nổi cả da gà.
Lẽ nào sương phòng tam đẳng có thể tốt hơn phòng của hắn?
Đi tới trước mặt nàng, giơ cánh tay lên.
Cho rằng hắn muốn đánh mình, nàng sợ sệt rụt cổ lại hai mắt nhắm chặt, nhưng là, một chưởng kia vẫn không đánh lên người nàng, chẳng qua là tay nàng nhẹ đi, ngạc nhiên mở mắt, thấy hắn đang ôm quần áo của nàng đi vào trong phòng.
Chính mình nhìn lầm sao? Hắn, sẽ chủ động giúp nàng cầm lấy quần áo sao?
A! Y phục của nàng bị hắn ôm đi! Họa Tâm mau chóng đuổi theo hắn.
"Chủ nhân, ta, y phục của ta." Nàng muốn cướp lấy y phục của mình, nhưng vóc người nhỏ bé của nàng làm sao lấy được quần áo trong tay hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là một tầng mồ hôi, mi tâm thanh tú hơi nhíu lại.
Một tay hắn đè đỉnh đầu nàng, hắn chính là nhịn không được muốn trêu chọc sự vọng động của nàng, bây giờ nhìn nàng, cảm thấy càng ngày càng đáng yêu.
"Ta nói rồi, mệnh lệnh của chủ nhân, chỉ có thể phục tùng, lẽ nào ngươi muốn kháng cự? Hả?" Ném y phục cầm trong tay lên giường, hắn tà ác vuốt ve cái gáy trắng như tuyết của nàng.
Xúc cảm mềm mại, nhuộm màu đỏ ửng, giống như quả táo khiến người ta muốn cắn một cái.
"Ta không có. . . . . ." Nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt, bỗng nhiên bị kéo về phía người hắn, hai cỗ thân thể, dán chặt chẽ vào nhau, xấu hổ khiến nàng muốn tìm cái động chui vào.
Từ nhỏ đến lớn, không có một người nguyện ý tới gần nàng, chớ nói chi là dựa sát một nam tử như vậy, gần gũi, nàng có thể cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch vững vàng liên tục của hắn, còn có nhiệt độ ấm áp trên người của hắn từ từ truyền tới, làm Họa Tâm hoảng loạn, hai tay bị hắn vây ở trong ngực, ngay cả năng lực chống cự nàng cũng không có.
Hai tay tăng thêm lực đạo, cằm hắn tựa vào đầu nhỏ của nàng, ngửi mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, tâm có chút dao động.
"Ngươi phải nhớ kỹ, đối với ta, ngươi chưa bao giờ có quyền lợi nói không thể." Giọng nói trầm thấp, ôn nhu mà mê hoặc, cành tay cường tráng giữ thật chặt eo nàng, dường như muốn dung hòa với thân thể của nàng.
"Đau. . . . . ." Nhẹ giọng nhắc nhở, nàng nghe lời là được rồi, hắn không cần ngược đãi nàng như vậy chứ?
Nghe vậy, hắn nhíu mày, rầu rĩ không vui nới lỏng tay một chút, nhìn vành tai nàng giống như hoa đào nở rộ, miệng không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ, thật ngọt!
"Đừng. . . . . ." Họa Tâm thở nhẹ, tứ chi như bị tia chớp đánh trúng giật không ngớt, nàng có thể cảm giác được đầu lưỡi ướt át của hắn đang liếm cắn vành tai của nàng, toàn thân xụi lơ vô lực.
Nhìn thân thể của nàng dựa vào người mình, một loại cảm giác tự hào sinh ra, xem ra, sức quyến rũ của hắn không có mất.
"Thoải mái sao?" Cách miếng vải đen nhìn ánh mắt như say của nàng, hắn độc ác đùa giỡn hỏi.
"Ừm. . . . . ." Nàng mơ hồ nhấc mắt, ngạc nhiên, lại nhanh chóng lắc đầu, trời ạ, mắc cỡ chết người , chuyện như vậy, nàng lại có thể giống như dâm phụ mà si mê trong đó.
Bàn tay lớn bóp chặt eo của nàng một cái, lực đạo mạnh mẽ làm nàng thở nhẹ.
"Quên lời ta nói rồi sao?" Hắn lạnh lùng cười một tiếng, "Xem ra, vì để cho ngươi thanh tĩnh mà nhớ, như vậy, ngươi nằm ngủ trên đất đi? Không cho phép lót đồ dưới đất! Cũng không cho đắp thêm một bộ y phục và đệm chăn!"
Cuối mùa thu, nhiệt độ ban đêm chợt giảm xuống, căn bản không cách nào so sánh được với ban ngày, ngược đãi như vậy, cũng đủ để nàng hưởng dụng.
Hài lòng nhìn nàng mở to cặp mắt, hai tay buông lỏng, hắn kiên quyết chỉ vào chỗ trống bên giường.
Ác ma! Trong lòng Họa Tâm chỉ có hai từ này.
/18
|