Tiết Thiên Y gật gật đầu ra vẻ không sao:
“Kỳ thật ta và các ngươi đều không khác nhau lắm, đều đã ăn trộm qua không ít đồ, cho nên các ngươi nên biết là việc bảo vệ bí mật của chính mình đối với chúng ta quan trọng ra sao! Nếu như ta hỏi thân phận của các ngươi, các ngươi chắc cũng không nói cho ta biết, ta cũng giống như thế, ta cũng không thể nói cho các ngươi biết!”
“”Cái thế giới này luôn luôn là mạnh được yếu thua!” Thấy Tiết Thiên Y không đồng ý, Oanh Oanh có chút thất vọng khẽ thở dài, từ trong người lấy viên kim cương ‘Ngôi sao hy vọng’ ra để lên bàn, nhìn Tiết Thiên Y nói:
“Chuyện đến bước này, chúng ta ngoại trừ lựa chọn tin ngươi thì hình như không còn biện pháp khác! Hiện tại giao viên kim cương cho ngươi, hi vọng ngươi có thể giữ lời!”
Viên ‘Ngôi sao hy vọng’ lóe lên ánh sáng màu xanh đậm đẹp đến chói mắt, độ sáng thậm chí lấn át cả ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trên bàn tỏa ra. Tiết Thiên Y nhẹ nhàng cầm nó trong tay đưa tay mắt nhìn, một loại cảm giác đã lâu không gặp lại dâng lên.
“Kỳ thật… Chúng ta cũng không phải là một kẻ trộm thật sự!” Oanh Oanh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tiết Thiên Y, nói:
“Ngươi muốn biết tại sao chúng ta phải ăn cắp viên kim cương này không?”
“Có chút hứng thú!”
Tiết Thiên Y xoa xoa viên kim cương trong tay chờ cô nói tiếp.
“Ngươi có biết Long Hồn không?”
Oanh Oanh đột nhiên hỏi ngược lại khiến Tiết Thiên Y cảm thấy khó hiểu.
“Thật có lỗi, tôi không biết.”
Tiết Thiên Y nhún vai, ăn ngay nói thật.
Oanh Oanh mỉm cười, trong nụ cười mang theo vài phần kiêu ngạo:
“Nói đơn giản thì Long Hồn là một tổ chức bí mật trong dân gian chuyên truy tìm quốc bảo lưu lạc ở hải ngoại vì mục đích bảo vệ tôn nghiêm của Hoa Hạ, thành viên của tổ chức này trải rộng khắp thế giới!”
“Nói vậy, ba người các ngươi đều thuộc về tổ chức Long Hồn?”
“Đúng vậy.” Oanh Oanh cũng không che dấu thân phận của ba người, lại nói:
“Có lẽ các ngươi còn không biết, trên thế giới này tôn trọng chính nghĩa rất cao, mang trong mình thân phận con cháu của rồng, đa số kỳ nhân dị sĩ đều gia nhập vào tổ chức của chúng ta!”
“Nghe các ngươi nói thì có vẻ cái tổ chức này rất lợi hại, hơn nữa cũng rất vĩ đại nha…”
Tiết Thiên Y cười rồi nói tiếp: “Nói thật ta nhịn không được cũng muốn gia nhập với các ngươi rồi!”
Ánh mắt Oanh Oanh sáng người, cô trao đổi ánh mắt mới A Triết cùng Tinh ca, sau đó dùng giọng nghiêm nghị nói:
“Cao thủ như ngươi nếu như nguyện ý gia nhập thì chúng ta nhất định sẽ rất hoan nghênh, hơn nữa ta nguyện ý làm người đề cử ngươi!”
Tiết Thiên Y trừng mắt nhìn: “Ngươi còn chưa có thăm dò thân phận của ta liền dẫn ta gia nhập? Ngươi không sợ ta là người xấu tiến vào muốn phá vỡ tổ chức của các ngươi sao?”
Oanh Oanh ba người cùng cười, Oanh Oanh lại lắc đầu:
“Không sợ! Bởi vì chúng ta tự nhiên sẽ có hệ thống khảo sát thành viên! Ta sau khi dẫn ngươi tiến vào thì ngươi cũng chỉ tính là thành viên vòng ngoài của tổ chức Long Hồn mà thôi, chỉ có đạt yêu cầu hoàn thành một số nhiệm vụ thì mới có thể trở thành thành viên chính thức, cùng chúng ta làm nhiệm vụ bí mật.”
“Nhiệm vụ? Là gì?”
“Ngươi muốn trở thành thành viên hạch tâm của tổ chức chúng ta thì nhất định phải ở trong hoặc ngoài nước ăn cắp một vật phẩm quý. Lúc đó trong hồ sơ cảnh sát nước ngoài sẽ có một phần về ngươi, chỉ cần ngươi dám phản bội chúng ta thì chúng ta sẽ đem tư liệu đầy đủ về ngươi cung cấp cho cảnh sát, sau đó lại cùng cảnh sát hợp tác đuổi giết ngươi… Nhiệm vụ là như thế, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, có điều cái nhiệm vụ này xem ra… rất có hại!”
Oanh Oanh nhún nhẹ vai:
“Đây cũng là chuyện không cách nào thay đổi, cũng may là mỗi một thành viên cũ của tổ chức chúng ta đều giải thích cho chúng ta quy củ này! Như vậy nghĩa là sao? Chính là muốn chúng ta gia nhập, cùng nhau kề vai chiến đấu, không phải sao?”
“Nói thật thì có cũng có chút ý nghĩa! Bất quá… Ta sẽ không gia nhập tổ chức của các ngươi, ít nhất thì hiện tại sẽ không!”
“Vì sao?”
Oanh Oanh khẽ giật mình.
Tiết Thiên Y cười khổ nói:
“Bởi vì năm nay ta mới chỉ mười bảy tuổi, vẫn còn là một học sinh. Ngươi cũng biết rồi đấy, học sinh thì việc học là chính, làm gì có thời gian đi làm chuyện khác? Với lại ông nội ta vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào ta, hi vọng trong gia đình có một người tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng. Ta không muốn gia nhập vào tổ chức các ngươi mà ảnh hưởng đến việc học, làm cho lão nhân gia người thất vọng!”
Oanh Oanh có chút khó tin nhìn hắn, nhịn không được cười lên:
“Ngươi có thân thủ tốt như vậy, ở bất cứ đâu lại không kiếm được một việc làm lương cao chứ? Không lẽ tốt nghiệp xong sẽ có tiền đồ hơn sao? Thật sự là không hiểu nổi ngươi…”
Tiết Thiên Y bễu môi:
“Người có chí riêng! Thi đậu một trường đại học danh tiếng không chỉ là vì ông nội ta mà còn là chí hướng từ nhỏ của ta. Ta rất thích loại quá trình đi học vui vẻ hòa thuận này… mặc dù thành tích của ta vẫn không tốt lắm!”
“Oanh Oanh, vị bằng hữu này nói cũng đúng, trên đời có hơn triệu vạn người, mỗi người đều có lý tưởng, mục tiêu riêng của mình. Chúng ta theo đuổi là mạo hiểm và kích thích, mà vị bằng hữu này lại hi vọng một cuộc sống sinh hoạt bình thường đạm bạc.”
A Triết ở một bên mở miệng nói.
“Vị đại ca kia nói rất có lý, bất quá cũng không phải hoàn toàn!” Tiết Thiên Y nói:
“Trên thực tế ta cũng thích mạo hiểm và kích thích. Đời sống giống như là một bức tranh, bình yên đạm mạc thì sẽ có vẻ đơn điệu, cho nên sẽ cần một màu sắc khác thêm vào!”
Oanh Oanh cười nói:
“Được rồi, Long Hồn chúng ta lúc nào cũng mở rộng cửa cho ngươi, chờ ngươi tốt nghiệp đại học rồi mà không muốn làm gì khác thì cứ đến. Chúng ta rất hoan nghênh sự gia nhập của ngươi!”
“Ta sẽ xem xét!”
Tiết Thiên Y cười ha ha, lập tức khoát tay:
“Không nói chuyện này nữa, hiện tại chúng ta nói tiếp về mục đích mà ba người các ngươi ăn cắp viên ‘Ngôi sao hy vọng’ này đi! Theo ta được biết, viên kim cương này cũng không phải trân bảo của Hoa Hạ chúng ta, vì sao các ngươi lại muốn ăn cắp nó?”
“Đúng vậy, viên ‘Ngôi sao hy vọng’ này đúng là bảo vật của nước ngoài, không phải của chúng ta!”
Oanh Oanh suy nghĩ một chút, rồi nói một cách chậm rãi:
“Chúng ta sở dĩ muốn ăn cắp nó là muốn đem đổi lấy một món quốc bảo mà hơn trăm năm trước bị người ta cướp lấy đem ra nước ngoài. Món quốc bảo đó hiện tại đang ở trong tay một tay nhà giàu người Anh, được hắn bảo quản cực kỳ nghiêm mật, chúng ta nhiều lần ăn cắp đều thất bại trở về. Về sau chúng ta biết hắn đối với viên ‘Ngôi sao hy vọng’ thèm thuồng đã lâu, đoán rằng nếu lấy được nó thì có thể yêu cầu hắn đổi về quốc bảo của Hoa Hạ ta, hắn thật sự đã đáp ứng…”
Tiết Thiên Y nghe xong, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại nhíu mày:
“Thế nhưng nhà bảo tàng Yến Kinh nếu mất viên kim cương này chỉ sợ sẽ phải bồi thường một khoản tiền cực lớn cho người triển lãm. Tổn thất này bọn họ đều phải tự xuất tiền túi, bọn họ cũng là người dân Hoa Hạ chúng ta a…!”
Tinh ca trầm giọng nói:
“Theo ta được biết, nhà bảo tàng Yến Kinh và bên phía triển lãm đã mua bảo hiểm cho viên ‘Ngôi sao hy vọng’. Nếu nó mất đi thì công ty bảo hiểm sẽ phải gánh chịu phần lớn tiền bồi thường, nhà bảo tàng Yến Kinh về mặt này sẽ tổn thất rất nhỏ.”
Tiết Thiên Y ‘A’ một tiếng, lúc này mới thoải mái.
Oanh Oanh vô cùng đau đớn nói:
“Trên thực tế, chúng ta đổi món này cũng giống như hầu hết những trân bảo bị đem ra nước ngoài khác, đều là bị những kẻ xâm lược đô hộ ngày xưa cướp đoạt đem đi. Hiện tại chúng ta muốn đem trở về, nhưng người ta lại không muốn trả. Có đôi khi một ít người Hoa yêu nước dùng số tiền lớn gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí vạn lần để mua về dâng cho quốc gia… Ta nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao đồ chúng ta bị cướp đi, người chúng ta còn phải bỏ tiền mình ra chuộc về?”
Cô nói đến đây tâm tình có chút kích động, song phong căng đầy trước ngực theo hơi thở hổn hển mà phập phồng bất định.
“Kỳ thật ta và các ngươi đều không khác nhau lắm, đều đã ăn trộm qua không ít đồ, cho nên các ngươi nên biết là việc bảo vệ bí mật của chính mình đối với chúng ta quan trọng ra sao! Nếu như ta hỏi thân phận của các ngươi, các ngươi chắc cũng không nói cho ta biết, ta cũng giống như thế, ta cũng không thể nói cho các ngươi biết!”
“”Cái thế giới này luôn luôn là mạnh được yếu thua!” Thấy Tiết Thiên Y không đồng ý, Oanh Oanh có chút thất vọng khẽ thở dài, từ trong người lấy viên kim cương ‘Ngôi sao hy vọng’ ra để lên bàn, nhìn Tiết Thiên Y nói:
“Chuyện đến bước này, chúng ta ngoại trừ lựa chọn tin ngươi thì hình như không còn biện pháp khác! Hiện tại giao viên kim cương cho ngươi, hi vọng ngươi có thể giữ lời!”
Viên ‘Ngôi sao hy vọng’ lóe lên ánh sáng màu xanh đậm đẹp đến chói mắt, độ sáng thậm chí lấn át cả ánh sáng mờ nhạt từ ngọn đèn trên bàn tỏa ra. Tiết Thiên Y nhẹ nhàng cầm nó trong tay đưa tay mắt nhìn, một loại cảm giác đã lâu không gặp lại dâng lên.
“Kỳ thật… Chúng ta cũng không phải là một kẻ trộm thật sự!” Oanh Oanh nhìn chăm chú vào đôi mắt của Tiết Thiên Y, nói:
“Ngươi muốn biết tại sao chúng ta phải ăn cắp viên kim cương này không?”
“Có chút hứng thú!”
Tiết Thiên Y xoa xoa viên kim cương trong tay chờ cô nói tiếp.
“Ngươi có biết Long Hồn không?”
Oanh Oanh đột nhiên hỏi ngược lại khiến Tiết Thiên Y cảm thấy khó hiểu.
“Thật có lỗi, tôi không biết.”
Tiết Thiên Y nhún vai, ăn ngay nói thật.
Oanh Oanh mỉm cười, trong nụ cười mang theo vài phần kiêu ngạo:
“Nói đơn giản thì Long Hồn là một tổ chức bí mật trong dân gian chuyên truy tìm quốc bảo lưu lạc ở hải ngoại vì mục đích bảo vệ tôn nghiêm của Hoa Hạ, thành viên của tổ chức này trải rộng khắp thế giới!”
“Nói vậy, ba người các ngươi đều thuộc về tổ chức Long Hồn?”
“Đúng vậy.” Oanh Oanh cũng không che dấu thân phận của ba người, lại nói:
“Có lẽ các ngươi còn không biết, trên thế giới này tôn trọng chính nghĩa rất cao, mang trong mình thân phận con cháu của rồng, đa số kỳ nhân dị sĩ đều gia nhập vào tổ chức của chúng ta!”
“Nghe các ngươi nói thì có vẻ cái tổ chức này rất lợi hại, hơn nữa cũng rất vĩ đại nha…”
Tiết Thiên Y cười rồi nói tiếp: “Nói thật ta nhịn không được cũng muốn gia nhập với các ngươi rồi!”
Ánh mắt Oanh Oanh sáng người, cô trao đổi ánh mắt mới A Triết cùng Tinh ca, sau đó dùng giọng nghiêm nghị nói:
“Cao thủ như ngươi nếu như nguyện ý gia nhập thì chúng ta nhất định sẽ rất hoan nghênh, hơn nữa ta nguyện ý làm người đề cử ngươi!”
Tiết Thiên Y trừng mắt nhìn: “Ngươi còn chưa có thăm dò thân phận của ta liền dẫn ta gia nhập? Ngươi không sợ ta là người xấu tiến vào muốn phá vỡ tổ chức của các ngươi sao?”
Oanh Oanh ba người cùng cười, Oanh Oanh lại lắc đầu:
“Không sợ! Bởi vì chúng ta tự nhiên sẽ có hệ thống khảo sát thành viên! Ta sau khi dẫn ngươi tiến vào thì ngươi cũng chỉ tính là thành viên vòng ngoài của tổ chức Long Hồn mà thôi, chỉ có đạt yêu cầu hoàn thành một số nhiệm vụ thì mới có thể trở thành thành viên chính thức, cùng chúng ta làm nhiệm vụ bí mật.”
“Nhiệm vụ? Là gì?”
“Ngươi muốn trở thành thành viên hạch tâm của tổ chức chúng ta thì nhất định phải ở trong hoặc ngoài nước ăn cắp một vật phẩm quý. Lúc đó trong hồ sơ cảnh sát nước ngoài sẽ có một phần về ngươi, chỉ cần ngươi dám phản bội chúng ta thì chúng ta sẽ đem tư liệu đầy đủ về ngươi cung cấp cho cảnh sát, sau đó lại cùng cảnh sát hợp tác đuổi giết ngươi… Nhiệm vụ là như thế, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi, hiểu rồi, có điều cái nhiệm vụ này xem ra… rất có hại!”
Oanh Oanh nhún nhẹ vai:
“Đây cũng là chuyện không cách nào thay đổi, cũng may là mỗi một thành viên cũ của tổ chức chúng ta đều giải thích cho chúng ta quy củ này! Như vậy nghĩa là sao? Chính là muốn chúng ta gia nhập, cùng nhau kề vai chiến đấu, không phải sao?”
“Nói thật thì có cũng có chút ý nghĩa! Bất quá… Ta sẽ không gia nhập tổ chức của các ngươi, ít nhất thì hiện tại sẽ không!”
“Vì sao?”
Oanh Oanh khẽ giật mình.
Tiết Thiên Y cười khổ nói:
“Bởi vì năm nay ta mới chỉ mười bảy tuổi, vẫn còn là một học sinh. Ngươi cũng biết rồi đấy, học sinh thì việc học là chính, làm gì có thời gian đi làm chuyện khác? Với lại ông nội ta vẫn đặt kỳ vọng rất cao vào ta, hi vọng trong gia đình có một người tốt nghiệp từ một trường đại học nổi tiếng. Ta không muốn gia nhập vào tổ chức các ngươi mà ảnh hưởng đến việc học, làm cho lão nhân gia người thất vọng!”
Oanh Oanh có chút khó tin nhìn hắn, nhịn không được cười lên:
“Ngươi có thân thủ tốt như vậy, ở bất cứ đâu lại không kiếm được một việc làm lương cao chứ? Không lẽ tốt nghiệp xong sẽ có tiền đồ hơn sao? Thật sự là không hiểu nổi ngươi…”
Tiết Thiên Y bễu môi:
“Người có chí riêng! Thi đậu một trường đại học danh tiếng không chỉ là vì ông nội ta mà còn là chí hướng từ nhỏ của ta. Ta rất thích loại quá trình đi học vui vẻ hòa thuận này… mặc dù thành tích của ta vẫn không tốt lắm!”
“Oanh Oanh, vị bằng hữu này nói cũng đúng, trên đời có hơn triệu vạn người, mỗi người đều có lý tưởng, mục tiêu riêng của mình. Chúng ta theo đuổi là mạo hiểm và kích thích, mà vị bằng hữu này lại hi vọng một cuộc sống sinh hoạt bình thường đạm bạc.”
A Triết ở một bên mở miệng nói.
“Vị đại ca kia nói rất có lý, bất quá cũng không phải hoàn toàn!” Tiết Thiên Y nói:
“Trên thực tế ta cũng thích mạo hiểm và kích thích. Đời sống giống như là một bức tranh, bình yên đạm mạc thì sẽ có vẻ đơn điệu, cho nên sẽ cần một màu sắc khác thêm vào!”
Oanh Oanh cười nói:
“Được rồi, Long Hồn chúng ta lúc nào cũng mở rộng cửa cho ngươi, chờ ngươi tốt nghiệp đại học rồi mà không muốn làm gì khác thì cứ đến. Chúng ta rất hoan nghênh sự gia nhập của ngươi!”
“Ta sẽ xem xét!”
Tiết Thiên Y cười ha ha, lập tức khoát tay:
“Không nói chuyện này nữa, hiện tại chúng ta nói tiếp về mục đích mà ba người các ngươi ăn cắp viên ‘Ngôi sao hy vọng’ này đi! Theo ta được biết, viên kim cương này cũng không phải trân bảo của Hoa Hạ chúng ta, vì sao các ngươi lại muốn ăn cắp nó?”
“Đúng vậy, viên ‘Ngôi sao hy vọng’ này đúng là bảo vật của nước ngoài, không phải của chúng ta!”
Oanh Oanh suy nghĩ một chút, rồi nói một cách chậm rãi:
“Chúng ta sở dĩ muốn ăn cắp nó là muốn đem đổi lấy một món quốc bảo mà hơn trăm năm trước bị người ta cướp lấy đem ra nước ngoài. Món quốc bảo đó hiện tại đang ở trong tay một tay nhà giàu người Anh, được hắn bảo quản cực kỳ nghiêm mật, chúng ta nhiều lần ăn cắp đều thất bại trở về. Về sau chúng ta biết hắn đối với viên ‘Ngôi sao hy vọng’ thèm thuồng đã lâu, đoán rằng nếu lấy được nó thì có thể yêu cầu hắn đổi về quốc bảo của Hoa Hạ ta, hắn thật sự đã đáp ứng…”
Tiết Thiên Y nghe xong, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lại nhíu mày:
“Thế nhưng nhà bảo tàng Yến Kinh nếu mất viên kim cương này chỉ sợ sẽ phải bồi thường một khoản tiền cực lớn cho người triển lãm. Tổn thất này bọn họ đều phải tự xuất tiền túi, bọn họ cũng là người dân Hoa Hạ chúng ta a…!”
Tinh ca trầm giọng nói:
“Theo ta được biết, nhà bảo tàng Yến Kinh và bên phía triển lãm đã mua bảo hiểm cho viên ‘Ngôi sao hy vọng’. Nếu nó mất đi thì công ty bảo hiểm sẽ phải gánh chịu phần lớn tiền bồi thường, nhà bảo tàng Yến Kinh về mặt này sẽ tổn thất rất nhỏ.”
Tiết Thiên Y ‘A’ một tiếng, lúc này mới thoải mái.
Oanh Oanh vô cùng đau đớn nói:
“Trên thực tế, chúng ta đổi món này cũng giống như hầu hết những trân bảo bị đem ra nước ngoài khác, đều là bị những kẻ xâm lược đô hộ ngày xưa cướp đoạt đem đi. Hiện tại chúng ta muốn đem trở về, nhưng người ta lại không muốn trả. Có đôi khi một ít người Hoa yêu nước dùng số tiền lớn gấp trăm lần, nghìn lần, thậm chí vạn lần để mua về dâng cho quốc gia… Ta nghĩ mãi vẫn không rõ, vì sao đồ chúng ta bị cướp đi, người chúng ta còn phải bỏ tiền mình ra chuộc về?”
Cô nói đến đây tâm tình có chút kích động, song phong căng đầy trước ngực theo hơi thở hổn hển mà phập phồng bất định.
/56
|