Bị Tiết Thiên Y bá đạo ôm vào trong ngực, Hạ Thanh Ca nhất thời thất thần. Nàng từ trước đến nay, ngoại trừ những người thật sự thân thiết ra thì đây là lần đầu tiên bị một người đàn ông xa lạ ôm vào lòng.
“Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ không giống người xấu, hắn làm như vậy hẳn là muốn giúp mình…”
Hạ Thanh Ca tự an ủi bản thân, dù trong nội tâm có chút gấp gáp xấu hổ, nhưng nàng cũng không làm ra động tác phản kháng kịch liệt gì.
“Ta không phải chiếm tiện nghi của nàng, chỉ là muốn đưa nàng rời khỏi đây thôi.”
Tiết Thiên Y không để ý tới mọi người xung quanh trách móc, hắn cúi đầu nhẹ giọng hỏi Hạ Thanh Ca: “Nàng hiện tại lái xe sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không có…”
Tiết Thiên Y lúc nói chuyện, hơi thở nong nóng từ trong miệng tỏa ra như trêu chọc khuôn mặt Hạ Thanh Ca, làm cho nàng có chút hoảng hốt, thân thể tự giác có cảm giác khô nóng.
“Tốt lắm, ta đem nàng tới bên cạnh xe của nàng, nàng tự mình lái xe rồi khỏi đây, đi được chưa?”
“Đi…”
Trong nội tâm Hạ Thanh Ca nhất thời vui vẻ, theo bản năng gật gật đầu. Nhưng khi nhìn thấy tầng tầng lớp lớp người đứng xung quanh, nàng có chút tuyệt vọng.
Hạ Thanh Ca nghĩ, nếu muốn thoát khỏi đám người này trở lại chiếc xe thể thao Lamborghini của mình thì hầu như không có khả năng. Trừ phi những con người cuồng nhiệt kia chủ động nhường ra một lối đi, bằng không cũng chỉ có thể gọi điện thoại nhờ giúp đỡ.
Điều làm cho nàng cảm thấy vui mừng chính là hiện tại trong tay đã có điện thoại, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có người đến giải vây cho mình.
Nàng vừa mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cầu viện thì, thân hình Tiết Thiên Y đã bắt đầu chuyển động. Hắn ôm thân thể mềm mại không xương sau đó vận khí thế Nhất Vãng Vô Tiền lên, dùng tốc độ cực nhanh phóng đến đám người ở phía Nam.
“Trời ạ, hắn điên rồi sao?”
Mắt thấy Tiết Thiên Y ôm mình muốn đụng vào bức tường người dày đặc, Hạ Thanh Ca bị hù cho mất sắc. Khuôn mặt nàng chợt trở nên yếu ớt, hai tay nắm chặt lấy một cánh tay của Tiết Thiên Y, sau đó vùi đầu thật sâu vào ngực hắn, không dám nhìn tiếp.
“Ối!”
“A… Nha!”
“Móa, ngươi dám đụng ta?”
“Móa nó, ta không phải cố ý!”
“Con gấu mẹ nó, ngươi đạp chân của lão tử rồi!”
“Con rùa nhỏ, ai bảo ngươi đứng đằng sau lưng ta? Đáng đời ngươi!”
“…”
Đủ mọi âm thanh hô to gọi nhỏ hòa cùng tiếng chửi rủa không ngừng lọt vào trong tai Hạ Thanh Ca. Những âm thanh này tựa như một khắc trước vẫn còn bên tai, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất. Đến lúc Hạ Thanh Ca không nhịn được mở mắt ra nhìn, thì chợt kinh ngạc phát hiện chiếc xe thể thao Lamborghini của mình đã ở trước mặt rồi.
Tiết Thiên Y đem khuôn mặt đang mù mịt của Hạ Thanh Ca nhẹ nhàng đặt cạnh cửa xe, mỉm cười nói: “Nàng nhanh đi đi, những người kia sắp đuổi tới rồi!”
Hạ Thanh Ca như vừa tỉnh mộng, quay đầu kinh ngạc nhìn Tiết Thiên Y, không hiểu hắn như thế nào có thể ôm mình lao ra khỏi bức tường người dày đặc kia. Nàng vốn định nói vài câu biểu đạt lòng biết ơn, lại phát hiện đám fan hâm mộ kia đang la hét chói tai như nước lũ tràn về quét sang đây.
“Hạ Thanh Ca, ta muốn cùng ngươi chụp ảnh!”
“Hạ Thanh Ca, ta muốn xin chữ kí!”
“Hạ Thanh Ca, I love you!”
“…”
Chứng kiến đám fan hâm mộ điên cuồng như thế, Hạ Thanh Ca không dám tiếp tục ở đây nữa. Nàng vội vàng hướng Tiết Thiên Y nói lời cảm ơn rồi lấy chìa khóa xe từ trong túi xách màu đen ra, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái sau đó nhanh chóng khởi động chiếc xe thể thao.
Nhìn thấy Tiết Thiên Y quay người bỏ đi, Hạ Thanh Ca quay cửa kính xe xuống, lớn tiếng hỏi: “A, anh tên là gì?”
“Muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta sao?”
Tiết Thiên Y cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, tay phải đưa ra phía sau vai vẫy vẫy vài cái, thanh âm bồng bềnh mờ mịt truyền tới: “Coi như xong, chỉ là chút việc nhỏ, không có gì quan trọng. Nếu như lần sau có cơ hội gặp mặt, nàng mời ta ăn chén mì hoành thánh Yến Kinh là được rồi! Hẹn gặp lại!”
“Mì hoành thánh Yến Kinh? A, thật là một nam nhân thú vị… Tuổi của hắn không lớn, chỉ có thể coi là một tiểu nam nhân a!”
Hạ Thanh Ca nhìn theo bóng lưng của Tiết Thiên Y, nhịn không được cười lên.
Nàng nhẹ nhàng đạp chân ga, sau một hồi tiếng nổ động cơ dễ nghe, chiếc Lamborghini thể thao hóa thành một mũi tên bạc bắn ra ngoài, sau đó nhanh chóng hòa vào dòng xe cuồn cuộn phía trước.
Hạ Thanh Ca rời đi làm cho những fan hâm mộ cuồng nhiệt kia vô cùng thất vọng. Bọn hắn đứng bồi hồi trên quảng trường thật lâu, lúc này mới uể oải tốp năm tốp ba rời đi.
“…”
Theo việc mà gia gia giao cho trước khi đi ra ngoài, Tiết Thiên Y đi vào Yến Kinh muốn làm được, thì việc đầu tiên là phải tìm một căn phòng thuê với tư cách học sinh đến học tập, sau đó dùng thời gian đi làm việc khác.
Nhưng mà, Tiết Thiên Y trong lòng lại nhớ kĩ, sau khi xuống xe ở phía Tây thành phố Yến Kinh, phải trực tiếp đi Diệp Thị công quán tìm Diệp Uy hỗ trợ. Có điều vừa rồi vì chuyện của Hạ Thanh Ca mà chậm trễ một ít thời gian, đến lúc nhớ lại phòng còn chưa có thuê được thì đã muộn.
Hắn bước từng bước không có mục đích, tiêu sái đi qua mấy con phố, nhưng vẫn chưa có tin tức gì về phòng cho thuê. Cuối cùng hắn đành phải quyết định tìm một khách sạn nhỏ tiện nghi một chút, hết thảy đợi ngày mai rồi tính.
Hắn vòng vo tại khu vực phồn hoa náo nhiệt của thành phố Yến Kinh cả buổi, liên tiếp hỏi qua nhiều khách sạn, nhưng giá cả quá cao khiến cho hắn có điều khiếp vía sợ hãi. Rơi vào đường cùng, hắn buộc phải chạy đến vùng ngoại thành xem thử, cuối cùng cũng tìm được một phòng nhỏ trong một nơi gọi là Xuân Phong lữ quán.
Xuân Phong lữ quán nằm ở khu vực ngoại ô phía Tây thành phố Yến Kinh, khoảng cách đi đến thành bằng đường sông cũng không quá xa. Vùng này xem như là đã nằm xa tít bên ngoài thành phố Yến Kinh rồi, ở xung quanh hầu như chỉ là những kiến trúc kiểu cũ thấp bé đơn sơ. Cư dân ở đây chủ yếu là công nhân viên chức từ bên ngoài đến và dân cư thu nhập thấp ở địa phương.
Xuân Phong lữ quán cũng là một tòa kiến trúc cũ, nó chỉ có bốn tầng lầu. Lúc trước Tiết Thiên Y hỏi thăm một chút thì nơi đây đã là nơi rẻ nhất, ở một mình chỉ tốn 60 đồng một đêm, so với những cái trước đó hỏi qua thì xem như rẻ hơn rất nhiều. Hơn nữa theo nhân viên đứng quầy nói, trong phòng có TV, điện thoại, quạt, phòng tắm, ngoài ra trong khách sạng còn có nước nóng miễn phí… Đây đối với Tiết Thiên Y mà nói thì đã rất đầy đủ rồi.
Kỳ thật, trên người Tiết Thiên Y cũng không thiếu tiền, có điều những số tiền kia sau này còn phải dùng để đóng học phí cùng việc chi tiêu sinh hoạt hằng ngày cho hắn. Hắn biết kiếm tiền không dễ nên hắn không dám dùng nhiều, nếu xung quanh còn có khách sạn rẻ hơn, dù chỉ rẻ hơn một đồng hắn cũng lựa chọn đi qua đó.
Sau khi đóng tiền mướn phòng ở khách sạn và đăng kí thân phận, Tiết Thiên Y nhận được chìa khóa để vào phòng của mình.
Mở đèn trong phòng lên, thấy trên tủ đầu giường quả nhiên có một hộp điện thoại, ý niệm đầu tiên trong đầu Tiết Thiên Y là điện thoại cho gia gia đang ở ngoài ngàn dặm báo một tiếng bình an. Không nghĩ đến gọi mấy lần đều không được, hắn phiền muộn chạy đến quầy tiếp tân hỏi thì mới biết cái điện thoại đó chẳng qua là để gọi nội bộ, căn bản không thể gọi ra bên ngoài.
Tiết Thiên Y đành phải cười khổ trở về phòng, thầm nghĩ đợi đến khi tìm được chỗ ở phù hợp, sắp xếp đâu đó rồi liên hệ với gia gia cũng không muộn.
Sau khi trở về phòng, hắn nhìn đồng hồ thì đã đến mười giờ đêm. Hắn đang chuẩn bị đi tắm một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, thì điện thoại trong phòng chợt vang lên.
“Quý khách, xin hỏi ngài có cần người phục vụ không?”
Tiết Thiên Y vừa cầm điện thoại đưa lên tai thì bên kia đã truyền đến một giọng nữ không rõ lắm, lại nũng nịu tràn đầy dụ hoặc.
“Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ không giống người xấu, hắn làm như vậy hẳn là muốn giúp mình…”
Hạ Thanh Ca tự an ủi bản thân, dù trong nội tâm có chút gấp gáp xấu hổ, nhưng nàng cũng không làm ra động tác phản kháng kịch liệt gì.
“Ta không phải chiếm tiện nghi của nàng, chỉ là muốn đưa nàng rời khỏi đây thôi.”
Tiết Thiên Y không để ý tới mọi người xung quanh trách móc, hắn cúi đầu nhẹ giọng hỏi Hạ Thanh Ca: “Nàng hiện tại lái xe sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Không có…”
Tiết Thiên Y lúc nói chuyện, hơi thở nong nóng từ trong miệng tỏa ra như trêu chọc khuôn mặt Hạ Thanh Ca, làm cho nàng có chút hoảng hốt, thân thể tự giác có cảm giác khô nóng.
“Tốt lắm, ta đem nàng tới bên cạnh xe của nàng, nàng tự mình lái xe rồi khỏi đây, đi được chưa?”
“Đi…”
Trong nội tâm Hạ Thanh Ca nhất thời vui vẻ, theo bản năng gật gật đầu. Nhưng khi nhìn thấy tầng tầng lớp lớp người đứng xung quanh, nàng có chút tuyệt vọng.
Hạ Thanh Ca nghĩ, nếu muốn thoát khỏi đám người này trở lại chiếc xe thể thao Lamborghini của mình thì hầu như không có khả năng. Trừ phi những con người cuồng nhiệt kia chủ động nhường ra một lối đi, bằng không cũng chỉ có thể gọi điện thoại nhờ giúp đỡ.
Điều làm cho nàng cảm thấy vui mừng chính là hiện tại trong tay đã có điện thoại, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ có người đến giải vây cho mình.
Nàng vừa mới nghĩ đến việc gọi điện thoại cầu viện thì, thân hình Tiết Thiên Y đã bắt đầu chuyển động. Hắn ôm thân thể mềm mại không xương sau đó vận khí thế Nhất Vãng Vô Tiền lên, dùng tốc độ cực nhanh phóng đến đám người ở phía Nam.
“Trời ạ, hắn điên rồi sao?”
Mắt thấy Tiết Thiên Y ôm mình muốn đụng vào bức tường người dày đặc, Hạ Thanh Ca bị hù cho mất sắc. Khuôn mặt nàng chợt trở nên yếu ớt, hai tay nắm chặt lấy một cánh tay của Tiết Thiên Y, sau đó vùi đầu thật sâu vào ngực hắn, không dám nhìn tiếp.
“Ối!”
“A… Nha!”
“Móa, ngươi dám đụng ta?”
“Móa nó, ta không phải cố ý!”
“Con gấu mẹ nó, ngươi đạp chân của lão tử rồi!”
“Con rùa nhỏ, ai bảo ngươi đứng đằng sau lưng ta? Đáng đời ngươi!”
“…”
Đủ mọi âm thanh hô to gọi nhỏ hòa cùng tiếng chửi rủa không ngừng lọt vào trong tai Hạ Thanh Ca. Những âm thanh này tựa như một khắc trước vẫn còn bên tai, nhưng chỉ trong chốc lát đã biến mất. Đến lúc Hạ Thanh Ca không nhịn được mở mắt ra nhìn, thì chợt kinh ngạc phát hiện chiếc xe thể thao Lamborghini của mình đã ở trước mặt rồi.
Tiết Thiên Y đem khuôn mặt đang mù mịt của Hạ Thanh Ca nhẹ nhàng đặt cạnh cửa xe, mỉm cười nói: “Nàng nhanh đi đi, những người kia sắp đuổi tới rồi!”
Hạ Thanh Ca như vừa tỉnh mộng, quay đầu kinh ngạc nhìn Tiết Thiên Y, không hiểu hắn như thế nào có thể ôm mình lao ra khỏi bức tường người dày đặc kia. Nàng vốn định nói vài câu biểu đạt lòng biết ơn, lại phát hiện đám fan hâm mộ kia đang la hét chói tai như nước lũ tràn về quét sang đây.
“Hạ Thanh Ca, ta muốn cùng ngươi chụp ảnh!”
“Hạ Thanh Ca, ta muốn xin chữ kí!”
“Hạ Thanh Ca, I love you!”
“…”
Chứng kiến đám fan hâm mộ điên cuồng như thế, Hạ Thanh Ca không dám tiếp tục ở đây nữa. Nàng vội vàng hướng Tiết Thiên Y nói lời cảm ơn rồi lấy chìa khóa xe từ trong túi xách màu đen ra, mở cửa xe ngồi vào vị trí lái sau đó nhanh chóng khởi động chiếc xe thể thao.
Nhìn thấy Tiết Thiên Y quay người bỏ đi, Hạ Thanh Ca quay cửa kính xe xuống, lớn tiếng hỏi: “A, anh tên là gì?”
“Muốn báo đáp ơn cứu mạng của ta sao?”
Tiết Thiên Y cũng không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, tay phải đưa ra phía sau vai vẫy vẫy vài cái, thanh âm bồng bềnh mờ mịt truyền tới: “Coi như xong, chỉ là chút việc nhỏ, không có gì quan trọng. Nếu như lần sau có cơ hội gặp mặt, nàng mời ta ăn chén mì hoành thánh Yến Kinh là được rồi! Hẹn gặp lại!”
“Mì hoành thánh Yến Kinh? A, thật là một nam nhân thú vị… Tuổi của hắn không lớn, chỉ có thể coi là một tiểu nam nhân a!”
Hạ Thanh Ca nhìn theo bóng lưng của Tiết Thiên Y, nhịn không được cười lên.
Nàng nhẹ nhàng đạp chân ga, sau một hồi tiếng nổ động cơ dễ nghe, chiếc Lamborghini thể thao hóa thành một mũi tên bạc bắn ra ngoài, sau đó nhanh chóng hòa vào dòng xe cuồn cuộn phía trước.
Hạ Thanh Ca rời đi làm cho những fan hâm mộ cuồng nhiệt kia vô cùng thất vọng. Bọn hắn đứng bồi hồi trên quảng trường thật lâu, lúc này mới uể oải tốp năm tốp ba rời đi.
“…”
Theo việc mà gia gia giao cho trước khi đi ra ngoài, Tiết Thiên Y đi vào Yến Kinh muốn làm được, thì việc đầu tiên là phải tìm một căn phòng thuê với tư cách học sinh đến học tập, sau đó dùng thời gian đi làm việc khác.
Nhưng mà, Tiết Thiên Y trong lòng lại nhớ kĩ, sau khi xuống xe ở phía Tây thành phố Yến Kinh, phải trực tiếp đi Diệp Thị công quán tìm Diệp Uy hỗ trợ. Có điều vừa rồi vì chuyện của Hạ Thanh Ca mà chậm trễ một ít thời gian, đến lúc nhớ lại phòng còn chưa có thuê được thì đã muộn.
Hắn bước từng bước không có mục đích, tiêu sái đi qua mấy con phố, nhưng vẫn chưa có tin tức gì về phòng cho thuê. Cuối cùng hắn đành phải quyết định tìm một khách sạn nhỏ tiện nghi một chút, hết thảy đợi ngày mai rồi tính.
Hắn vòng vo tại khu vực phồn hoa náo nhiệt của thành phố Yến Kinh cả buổi, liên tiếp hỏi qua nhiều khách sạn, nhưng giá cả quá cao khiến cho hắn có điều khiếp vía sợ hãi. Rơi vào đường cùng, hắn buộc phải chạy đến vùng ngoại thành xem thử, cuối cùng cũng tìm được một phòng nhỏ trong một nơi gọi là Xuân Phong lữ quán.
Xuân Phong lữ quán nằm ở khu vực ngoại ô phía Tây thành phố Yến Kinh, khoảng cách đi đến thành bằng đường sông cũng không quá xa. Vùng này xem như là đã nằm xa tít bên ngoài thành phố Yến Kinh rồi, ở xung quanh hầu như chỉ là những kiến trúc kiểu cũ thấp bé đơn sơ. Cư dân ở đây chủ yếu là công nhân viên chức từ bên ngoài đến và dân cư thu nhập thấp ở địa phương.
Xuân Phong lữ quán cũng là một tòa kiến trúc cũ, nó chỉ có bốn tầng lầu. Lúc trước Tiết Thiên Y hỏi thăm một chút thì nơi đây đã là nơi rẻ nhất, ở một mình chỉ tốn 60 đồng một đêm, so với những cái trước đó hỏi qua thì xem như rẻ hơn rất nhiều. Hơn nữa theo nhân viên đứng quầy nói, trong phòng có TV, điện thoại, quạt, phòng tắm, ngoài ra trong khách sạng còn có nước nóng miễn phí… Đây đối với Tiết Thiên Y mà nói thì đã rất đầy đủ rồi.
Kỳ thật, trên người Tiết Thiên Y cũng không thiếu tiền, có điều những số tiền kia sau này còn phải dùng để đóng học phí cùng việc chi tiêu sinh hoạt hằng ngày cho hắn. Hắn biết kiếm tiền không dễ nên hắn không dám dùng nhiều, nếu xung quanh còn có khách sạn rẻ hơn, dù chỉ rẻ hơn một đồng hắn cũng lựa chọn đi qua đó.
Sau khi đóng tiền mướn phòng ở khách sạn và đăng kí thân phận, Tiết Thiên Y nhận được chìa khóa để vào phòng của mình.
Mở đèn trong phòng lên, thấy trên tủ đầu giường quả nhiên có một hộp điện thoại, ý niệm đầu tiên trong đầu Tiết Thiên Y là điện thoại cho gia gia đang ở ngoài ngàn dặm báo một tiếng bình an. Không nghĩ đến gọi mấy lần đều không được, hắn phiền muộn chạy đến quầy tiếp tân hỏi thì mới biết cái điện thoại đó chẳng qua là để gọi nội bộ, căn bản không thể gọi ra bên ngoài.
Tiết Thiên Y đành phải cười khổ trở về phòng, thầm nghĩ đợi đến khi tìm được chỗ ở phù hợp, sắp xếp đâu đó rồi liên hệ với gia gia cũng không muộn.
Sau khi trở về phòng, hắn nhìn đồng hồ thì đã đến mười giờ đêm. Hắn đang chuẩn bị đi tắm một chút rồi lên giường nghỉ ngơi, thì điện thoại trong phòng chợt vang lên.
“Quý khách, xin hỏi ngài có cần người phục vụ không?”
Tiết Thiên Y vừa cầm điện thoại đưa lên tai thì bên kia đã truyền đến một giọng nữ không rõ lắm, lại nũng nịu tràn đầy dụ hoặc.
/56
|