Edit: thienbao95
“Diệp Thiên Hạo sao?” Tô Vũ không chút biến sắc, vừa không có đồng ý vừa không có phản đối.
Tô Tuyết Dung vẫn cẩn thận từng li từng tí quan sát Tô Vũ, nhìn thấy Tô Vũ không truy hỏi nguyên do, mới thở phào nhẹ nhõm. Bà muốn để Tô Vũ tiếp nhận sự tồn tại của Diệp Thiên Hạo trước đã, sau kì thi trung khảo, bà sẽ tự mình nói ra thân phận thật của Diệp Thiên Hạo, thế nhưng Tô Tuyết Dung không hề biết, Tô Vũ đã sớm biết chuyện này.
Ăn xong cơm tối, Tô Vũ đi về phòng, học bài một lúc, mới lên giường nghỉ ngơi .
Ngày hôm sau, Tô Vũ đúng giờ đi tới trường học, không nghĩ tới, hiệu suất làm việc của thầy cô thật quá tốt, thứ sáu mới tiến hành làm bài thi, vậy mà hôm nay đã có kết quả.
Rất nhanh, tiếng chuông đầu tiên vào lớp đã reng, chủ nhiệm lớp Lâm Mạn đi vào, trong tay cô cầm một bài thi ngữ văn, nói: “Các em học sinh, kết quả của cuộc thi lần này, đã vượt qua ngoài dự đoán của mọi người, có một số em học sinh giỏi không biết tại sao lại không phát huy hết khả năng của mình, vậy mà có một em học tập kém nhưng kết quả thi lại khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Nói xong, ánh mắt của Lâm Mạn nhìn về phía Tô Vũ, nói: “Ngày hôm nay, cô đặc biệt muốn tuyên dương em Tô Vũ, trước đây Tô Vũ học tập cũng không được tốt lắm, nhưng thành tích của cuộc thi ngữ văn lần này lại được 92 điểm, là người có số điểm cao nhất lớp, hơn nữa theo lời các thầy cô khác, thành tích của em ấy ở các môn khác cũng rất tốt, tổng điểm bình quân đứng nhất lớp ta!”
Rầm. . . . . . , lúc này, tất cả các học sinh đều quay đầu nhìn về phía Tô Vũ đang ngồi trong gốc, thực tế, ở khối năm ba này, Tô Vũ chính là một người vô hình không đáng chú ý tới, chỉ mang lại cho người khác một ít cảm giác tồn tại, không nghĩ tới trải qua cuộc thi lần này, lại trở thành một con hắc mã to lớn.
Đối mặt với sự thảo luận sôi nổi của mọi người trong lớp học, Tô Vũ dường như không nghe thấy, lẳng lặng xem sách, đầu cũng không nâng lên một chút nào.
“Đương nhiên, cũng có một số học sinh khiến cô rất thất vọng!” Nói xong, ánh mắt Lâm Mạn rơi vào trên người Trương Đình Đình, nói: “Trương Đình Đình, em và Triệu Viện cũng là học sinh tốt có thành tích cao, thành tích lần này sao lại chênh lệch nhiều như vậy?”
“Xin lỗi cô, em làm cô thất vọng rồi!” Trương Đình Đình cắn môi, lại nhìn về phía chỗ ngồi của Triệu Viện, trái tim bỗng đập mạnh lên, bởi chỗ ngồi kia trống không, ngày hôm nay Triệu Viện không có đi học.
Sau đó, Lâm Mạn cũng chú ý tới chuyện này, không khỏi có chút tức giận, nói: “Triệu Viện xảy ra chuyện gì? Điện thoại thì gọi không được, đã vậy còn trốn tiết, em ấy có còn coi cô là chủ nhiệm lớp hay không?”
“Hừ, cô ngược lại muốn hỏi phụ huynh của Triệu Viện xem rốt cuộc là bọn họ đang nghĩ cái gì?” Nói xong, Lâm Mạn thở phì phò trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ của Triệu Viện, điện thoại vẫn reng chuông, nhưng không có ai trả lời.
“Thôi, mặc kệ em ấy, chúng ta tiếp tục học!” Lâm Mạn không gọi điện thoại được, cũng không để ý tới nữa, để lớp trưởng phát bài thi, rồi nói về nội dung của cuộc thi lần này.
Chớp mắt, đã đến giữa trưa, bài thi cũng đã phát xuống hết rồi, thành tích của Tô Vũ quả nhiên rất tốt, khiến các bạn trong lớp nhìn cô với cặp mắt khác xưa .
Tô Vũ đi tới căng tin, bỗng nhìn thấy một đám người đang vây quanh TV trong căn tin, trong đó đại bộ phận là học sinh năm ba, bao gồm cả Trương Đình Đình và Lục Hoàn Vũ.
Tô Vũ đi tới, nhìn thấy một màn khiến người ta kinh ngạc, nghe từ đài tin tức của trấn Thanh Sơn. Hóa ra tối hôm qua, chỉ trong một đêm, một gia đình giàu có ở trấn Thanh Sơn đã bị sát hại, cả tài xế và người giúp việc không có một người nào may mắn thoát khỏi, chết một cách vô cùng thê thảm, toàn thân giống như bị một con thú dữ cắn qua, chỉ có cô con gái duy nhất tránh được một kiếp, nhưng tinh thần lại không được bình thường, run lẩy bẩy, cảnh sát dò hỏi một vài vấn đề, kết quả cũng không tra ra được cái gì, mà tài sản của gia đình đó cũng không bị mất, nên đã loại bỏ nghi ngờ là cướp của giết người.
Mà con gái của gia đình đó, không thể ngờ chính là Triệu Viện .
Bạn học quen biết Trương Đình Đình bắt đầu dồn dập nghị luận, có người nói là vì tình yêu nên giết người, có người nói là báo thù, cũng có người không đồng ý với hai giả thuyết trên, còn có người phát huy trí tưởng tượng, cho là bị thú dữ ăn thịt.
Trương Đình Đình đứng ở trong đám người, mặt như màu đất, nếu như cẩn thận nhìn kĩ, có thể phát hiện cả người cô đang run lẩy bẩy.
Tô Vũ cũng liếc nhìn, nhưng không có hứng thú, Triệu Viện đối với cô cũng chỉ là người đi đường, cô không muốn để tâm quá nhiều.
Tô Vũ lấy một phần canh trứng, bánh bao và một vài món ăn, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Một lát sau, Tô Vũ cảm giác được có người ngồi kế bên, cô quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trương Đình Đình.
Tô Vũ chỉ liếc mắt rồi quay đầu về, còn Trương Đình Đình thì ngượng ngùng mở miệng, nói: “Cái kia, Tô Vũ, trước đây tớ đối xử với cậu không được tốt, tất cả đều là sai lầm của tớ, hôm nay tớ mời cậu ăn cơm, ăn một bữa thật lớn, coi như tớ chuộc tội với cậu, có được không?”
“Không cần, chỉ cần cậu không chủ động trêu chọc tớ, tớ sẽ không tính toán với cậu!” Tô Vũ thản nhiên nói.
Trương Đình Đình đối mặt với thái độ lạnh lùng của Tô Vũ, cô vô cùng lúng túng, qua một hồi lâu, mới lấy dũng khí, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tô Vũ, thật ra tới có việc cần cậu giúp, cậu làm ơn cứu tớ với, tớ không dám trêu chọc cậu nữa, cầu xin cậu, tớ biết cậu không phải người bình thường, cậu biết không, tớ hoài nghi Viện Viện, tối hôm qua cậu ấy bị cương thi cào bị thương, cậu ấy đã biến thành cương thi, sát hại cha mẹ chính mình, ô ô. . . . . . , tớ rất sợ, tớ sợ Viện Viện sẽ tìm đến tớ, ô ô. . . . . .”
Tô Vũ chấn động một chút, không nghĩ tới, Triệu Viện lại bị cương thi độc thủ, đáng tiếc đã trôi qua hơn buổi tối, đoán chừng thi độc đã đi vào tim, không cứu kịp rồi, duy nhất có một điểm không hiểu, chính là tại sao Triệu Viện đã biến thành cương thi, mà vẫn có thể giữ lại suy nghĩ của con người? Chẳng qua, chỉ cần Triệu Viện không đến trêu chọc cô, cô sẽ không quan tâm. Sau đó, Tô Vũ khẽ lắc đầu, nói: “Tớ với cậu không có quen thân, tại sao tớ phải giúp cậu, cương thi sợ nhất là gạo nếp và máu chó, nếu như cậu vẫn còn sợ hãi, hãy mang theo hai vật này bên người, chú ý nhiều một chút là được .”
Bị Tô Vũ lạnh lùng từ chối, nước mắt Trương Đình Đình rơi như mưa, chỉ cảm thấy bầu trời như muốn sụp xuống, cả người sợ phát run, cắn môi, một lát sau, mới âm u rời đi .
Tô Vũ không muốn giúp cô, cũng là chuyện thường tình, dù sao, cô đã từng làm nhiều chuyện để hại Tô Vũ, Trương Đình Đình thở dài, Tô Vũ sẽ không lừa cô, bên cạnh trường học có một tiệm bánh ngọt, mua trước một ít gạo nếp phòng thân vậy.
Sau một thời gian, chuông vào học lần thứ hai reng lên, các lớp năm ba lại tiến vào những giờ học tập căng thẳng.
Chớp mắt một cái, một buổi chiều lại trôi qua, Trương Đình không giống như những bạn học khác, cô vừa sợ lại vừa lo, sống một ngày bằng một năm, làm thế nào để thoát khỏi vụ này đây?
Rốt cuộc, chuông tan học vang lên, tim Trương Đình Đình đập nhanh hơn, đeo cặp sách trên lưng theo dòng người rời khỏi trường học, thế nhưng, khi cô sắp về đến nhà, người chung quanh càng ngày càng ít, trong lòng Trương Đình Đình cầu khẩn vô số lần, chỉ mong, chỉ mong đừng gặp lại Triệu Viện .
Thế nhưng, thường thường cái gì mà mình không mong muốn, càng không hy vọng xảy ra, thì chuyện đó lại càng xảy ra.
“Đình Đình!” Đúng lúc này, một tiếng kêu quen thuộc, ở phía sau lưng Trương Đình Đình vang lên.
“Diệp Thiên Hạo sao?” Tô Vũ không chút biến sắc, vừa không có đồng ý vừa không có phản đối.
Tô Tuyết Dung vẫn cẩn thận từng li từng tí quan sát Tô Vũ, nhìn thấy Tô Vũ không truy hỏi nguyên do, mới thở phào nhẹ nhõm. Bà muốn để Tô Vũ tiếp nhận sự tồn tại của Diệp Thiên Hạo trước đã, sau kì thi trung khảo, bà sẽ tự mình nói ra thân phận thật của Diệp Thiên Hạo, thế nhưng Tô Tuyết Dung không hề biết, Tô Vũ đã sớm biết chuyện này.
Ăn xong cơm tối, Tô Vũ đi về phòng, học bài một lúc, mới lên giường nghỉ ngơi .
Ngày hôm sau, Tô Vũ đúng giờ đi tới trường học, không nghĩ tới, hiệu suất làm việc của thầy cô thật quá tốt, thứ sáu mới tiến hành làm bài thi, vậy mà hôm nay đã có kết quả.
Rất nhanh, tiếng chuông đầu tiên vào lớp đã reng, chủ nhiệm lớp Lâm Mạn đi vào, trong tay cô cầm một bài thi ngữ văn, nói: “Các em học sinh, kết quả của cuộc thi lần này, đã vượt qua ngoài dự đoán của mọi người, có một số em học sinh giỏi không biết tại sao lại không phát huy hết khả năng của mình, vậy mà có một em học tập kém nhưng kết quả thi lại khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa!”
Nói xong, ánh mắt của Lâm Mạn nhìn về phía Tô Vũ, nói: “Ngày hôm nay, cô đặc biệt muốn tuyên dương em Tô Vũ, trước đây Tô Vũ học tập cũng không được tốt lắm, nhưng thành tích của cuộc thi ngữ văn lần này lại được 92 điểm, là người có số điểm cao nhất lớp, hơn nữa theo lời các thầy cô khác, thành tích của em ấy ở các môn khác cũng rất tốt, tổng điểm bình quân đứng nhất lớp ta!”
Rầm. . . . . . , lúc này, tất cả các học sinh đều quay đầu nhìn về phía Tô Vũ đang ngồi trong gốc, thực tế, ở khối năm ba này, Tô Vũ chính là một người vô hình không đáng chú ý tới, chỉ mang lại cho người khác một ít cảm giác tồn tại, không nghĩ tới trải qua cuộc thi lần này, lại trở thành một con hắc mã to lớn.
Đối mặt với sự thảo luận sôi nổi của mọi người trong lớp học, Tô Vũ dường như không nghe thấy, lẳng lặng xem sách, đầu cũng không nâng lên một chút nào.
“Đương nhiên, cũng có một số học sinh khiến cô rất thất vọng!” Nói xong, ánh mắt Lâm Mạn rơi vào trên người Trương Đình Đình, nói: “Trương Đình Đình, em và Triệu Viện cũng là học sinh tốt có thành tích cao, thành tích lần này sao lại chênh lệch nhiều như vậy?”
“Xin lỗi cô, em làm cô thất vọng rồi!” Trương Đình Đình cắn môi, lại nhìn về phía chỗ ngồi của Triệu Viện, trái tim bỗng đập mạnh lên, bởi chỗ ngồi kia trống không, ngày hôm nay Triệu Viện không có đi học.
Sau đó, Lâm Mạn cũng chú ý tới chuyện này, không khỏi có chút tức giận, nói: “Triệu Viện xảy ra chuyện gì? Điện thoại thì gọi không được, đã vậy còn trốn tiết, em ấy có còn coi cô là chủ nhiệm lớp hay không?”
“Hừ, cô ngược lại muốn hỏi phụ huynh của Triệu Viện xem rốt cuộc là bọn họ đang nghĩ cái gì?” Nói xong, Lâm Mạn thở phì phò trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ của Triệu Viện, điện thoại vẫn reng chuông, nhưng không có ai trả lời.
“Thôi, mặc kệ em ấy, chúng ta tiếp tục học!” Lâm Mạn không gọi điện thoại được, cũng không để ý tới nữa, để lớp trưởng phát bài thi, rồi nói về nội dung của cuộc thi lần này.
Chớp mắt, đã đến giữa trưa, bài thi cũng đã phát xuống hết rồi, thành tích của Tô Vũ quả nhiên rất tốt, khiến các bạn trong lớp nhìn cô với cặp mắt khác xưa .
Tô Vũ đi tới căng tin, bỗng nhìn thấy một đám người đang vây quanh TV trong căn tin, trong đó đại bộ phận là học sinh năm ba, bao gồm cả Trương Đình Đình và Lục Hoàn Vũ.
Tô Vũ đi tới, nhìn thấy một màn khiến người ta kinh ngạc, nghe từ đài tin tức của trấn Thanh Sơn. Hóa ra tối hôm qua, chỉ trong một đêm, một gia đình giàu có ở trấn Thanh Sơn đã bị sát hại, cả tài xế và người giúp việc không có một người nào may mắn thoát khỏi, chết một cách vô cùng thê thảm, toàn thân giống như bị một con thú dữ cắn qua, chỉ có cô con gái duy nhất tránh được một kiếp, nhưng tinh thần lại không được bình thường, run lẩy bẩy, cảnh sát dò hỏi một vài vấn đề, kết quả cũng không tra ra được cái gì, mà tài sản của gia đình đó cũng không bị mất, nên đã loại bỏ nghi ngờ là cướp của giết người.
Mà con gái của gia đình đó, không thể ngờ chính là Triệu Viện .
Bạn học quen biết Trương Đình Đình bắt đầu dồn dập nghị luận, có người nói là vì tình yêu nên giết người, có người nói là báo thù, cũng có người không đồng ý với hai giả thuyết trên, còn có người phát huy trí tưởng tượng, cho là bị thú dữ ăn thịt.
Trương Đình Đình đứng ở trong đám người, mặt như màu đất, nếu như cẩn thận nhìn kĩ, có thể phát hiện cả người cô đang run lẩy bẩy.
Tô Vũ cũng liếc nhìn, nhưng không có hứng thú, Triệu Viện đối với cô cũng chỉ là người đi đường, cô không muốn để tâm quá nhiều.
Tô Vũ lấy một phần canh trứng, bánh bao và một vài món ăn, tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống. Một lát sau, Tô Vũ cảm giác được có người ngồi kế bên, cô quay đầu nhìn lại, hóa ra là Trương Đình Đình.
Tô Vũ chỉ liếc mắt rồi quay đầu về, còn Trương Đình Đình thì ngượng ngùng mở miệng, nói: “Cái kia, Tô Vũ, trước đây tớ đối xử với cậu không được tốt, tất cả đều là sai lầm của tớ, hôm nay tớ mời cậu ăn cơm, ăn một bữa thật lớn, coi như tớ chuộc tội với cậu, có được không?”
“Không cần, chỉ cần cậu không chủ động trêu chọc tớ, tớ sẽ không tính toán với cậu!” Tô Vũ thản nhiên nói.
Trương Đình Đình đối mặt với thái độ lạnh lùng của Tô Vũ, cô vô cùng lúng túng, qua một hồi lâu, mới lấy dũng khí, mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tô Vũ, thật ra tới có việc cần cậu giúp, cậu làm ơn cứu tớ với, tớ không dám trêu chọc cậu nữa, cầu xin cậu, tớ biết cậu không phải người bình thường, cậu biết không, tớ hoài nghi Viện Viện, tối hôm qua cậu ấy bị cương thi cào bị thương, cậu ấy đã biến thành cương thi, sát hại cha mẹ chính mình, ô ô. . . . . . , tớ rất sợ, tớ sợ Viện Viện sẽ tìm đến tớ, ô ô. . . . . .”
Tô Vũ chấn động một chút, không nghĩ tới, Triệu Viện lại bị cương thi độc thủ, đáng tiếc đã trôi qua hơn buổi tối, đoán chừng thi độc đã đi vào tim, không cứu kịp rồi, duy nhất có một điểm không hiểu, chính là tại sao Triệu Viện đã biến thành cương thi, mà vẫn có thể giữ lại suy nghĩ của con người? Chẳng qua, chỉ cần Triệu Viện không đến trêu chọc cô, cô sẽ không quan tâm. Sau đó, Tô Vũ khẽ lắc đầu, nói: “Tớ với cậu không có quen thân, tại sao tớ phải giúp cậu, cương thi sợ nhất là gạo nếp và máu chó, nếu như cậu vẫn còn sợ hãi, hãy mang theo hai vật này bên người, chú ý nhiều một chút là được .”
Bị Tô Vũ lạnh lùng từ chối, nước mắt Trương Đình Đình rơi như mưa, chỉ cảm thấy bầu trời như muốn sụp xuống, cả người sợ phát run, cắn môi, một lát sau, mới âm u rời đi .
Tô Vũ không muốn giúp cô, cũng là chuyện thường tình, dù sao, cô đã từng làm nhiều chuyện để hại Tô Vũ, Trương Đình Đình thở dài, Tô Vũ sẽ không lừa cô, bên cạnh trường học có một tiệm bánh ngọt, mua trước một ít gạo nếp phòng thân vậy.
Sau một thời gian, chuông vào học lần thứ hai reng lên, các lớp năm ba lại tiến vào những giờ học tập căng thẳng.
Chớp mắt một cái, một buổi chiều lại trôi qua, Trương Đình không giống như những bạn học khác, cô vừa sợ lại vừa lo, sống một ngày bằng một năm, làm thế nào để thoát khỏi vụ này đây?
Rốt cuộc, chuông tan học vang lên, tim Trương Đình Đình đập nhanh hơn, đeo cặp sách trên lưng theo dòng người rời khỏi trường học, thế nhưng, khi cô sắp về đến nhà, người chung quanh càng ngày càng ít, trong lòng Trương Đình Đình cầu khẩn vô số lần, chỉ mong, chỉ mong đừng gặp lại Triệu Viện .
Thế nhưng, thường thường cái gì mà mình không mong muốn, càng không hy vọng xảy ra, thì chuyện đó lại càng xảy ra.
“Đình Đình!” Đúng lúc này, một tiếng kêu quen thuộc, ở phía sau lưng Trương Đình Đình vang lên.
/43
|