Thiên Dưỡng Sinh không hoảng loạn một chút nào, dùng tay trái hóa giải thế tấn công linh hoạt sắc bén của Hoàn Nhan Khang, còn không ngừng lui về phía sau, Hoàn Nhan Khang khẽ cười không tỏ thái độ gì, áp sát tới như hình với bóng, hai nắm đấm giao nhau tấn công hướng tới bộ ngực của y, tiếp tục triển khai tấn công liên tục, Bát Quái, Vịnh Xuân, Thái Cực như xé gió.
Ầm! Quyền trái của ông đánh trúng vào vai phải của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh lùi về phía sau vài mét, khóe miệng lập tức liền chảy ra tia máu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như trước, tay cầm đao vẫn nắm chắc như trước, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàn Nhan Khang, lạnh lùng nói:
- Ông biểu diễn xong rồi, tôi cũng thưởng thức đủ rồi, sau đây là đến lượt của tôi rồi!
Hoàn Nhan Khang hơi sững người, trì trệ đứng thế tấn công về phía trước.
Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt vốn bình tĩnh lập tức như đóng băng, trống rỗng mà vô thần, đồng tử lại như là biến mất vậy, y đã phóng to Hoàn Nhan Khang gấp 10 lần, đã xem ông ta là một trong những người phải chết, khi Hoàn Nhan Khang đang âm thầm sợ hãi chờ đòn của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh đã tung người lên, hắc đao tựa như mũi tên nhọn hướng về phía Hoàn Nhan Khang đâm tới.
Khoảng cách càng gần, ảo ảnh thành bảy đao.
Trong mắt Hoàn Nhan Khang lộ ra sự ngưng đọng, ông nhìn không thấu, cho nên chậm rãi lui bước.
Thiên Dưỡng Sinh lại lần nữa di chuyển, đao ảnh còn chưa biến mất, người mang đao đã xoay tròn đánh tới, càng xoay càng nhanh, đao giống như xuyên thủng khoảng không lại tựa như con quay phát ra những tiếng “ong ong”, tiếng “ong” theo tốc độ xoay tròn, càng lúc càng nhanh, trở nên sắc nét, tiếng vang chói tai, trong cơn mưa gió lại càng có vẻ vô cùng quỷ dị.
Một con chim mệt mỏi đang cuộn tròn ngủ yên ở trên cây, cũng bị âm thanh chói tai này đánh thức, giơ cánh lên vỗ cánh bay trong cơn mưa gió, đôi cánh đột nhiên trở nên mềm, cả người con chim rơi vuông góc xuống mặt đất, con chim mệt mỏi đang nghỉ ngơi này mà lại bị âm thanh chói tai này làm chấn động mà chết, khi mà nó còn chưa rơi xuống đến mặt đất.
Bảy lỗ nhỏ trên khuôn mặt đã chảy ra máu tươi.
Ngoại trừ con chim đổ máu, còn có Hoàn Nhan Khang.
Tiếng đao chói tai phá tan khoảng không, khiến ông ta không ngừng bịt chặt lỗ tai rút lui.
Ngay khi hai tay của ông vừa mới áp lên, Thiên Dưỡng Sinh ra sức nhảy lên, tốc độ nháy mắt đã nhanh hơn mấy lần, hắc đao như là sao băng kéo Thiên Dưỡng Sinh bắn ra, một luồng ánh sáng rực rỡ muốn nổ tung lên. Phập! Hắc đao đã đâm thẳng vào ngực Hoàn Nhan Khang, mãi đến lúc chuôi đao chắn lại mới dừng, máu tươi mãnh liệt tuôn ra.
Hoàn Nhan Khang đột nhiên trừng to mắt, không dám tin, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Đã nói ông không được! Thiên Dưỡng Sinh rút thanh đao về, rồi đặt ngang để cọ rửa trong nước mưa, không đếm xỉa đến Hoàn Nhan Khang đang chậm rãi ngã xuống trước mặt, lau sạch sẽ thanh đao, rồi lập tức xoay người rời đi, y đi rất chậm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ý chí kiên cường của y, vậy là y đi rồi, sẽ đi vĩnh viễn.
Hoa đào nở khắp nơi, chiến sự nơi nào cũng có.
Đêm khuya vắng, quán rượu Bông Sen.
Dương Tranh vẫn chọn tiệm bánh mì làm sở chỉ huy như trước, mặc dù nơi này hẻo lánh nhưng tầm nhìn lại rộng rãi, có thể nhìn quét qua tất cả tình hình của quán rượu, gã đưa tay lên nhìn thời gian, nhẹ nhàng đưa ra thủ thế tấn công, mười mấy tên đệ tử Đường Môn đang chống ô che, nhẹ nhàng xách theo xăng tiến gần đến quán rượu, mấy trăm tên đệ tử phía sau thì cầm đao đợi lệnh.
Đám đệ tử phóng hỏa vừa mới xoay mở nắp thùng, còn chưa kịp đổ xuống, một bóng người nhỏ gầy nhảy xuống từ cửa sổ trên lầu, một thanh đao thái thịt lạnh lẽo sáng lấp loáng rạch hướng về phía cổ bọn chúng, hai tên đệ tử gần nhất kêu lên thảm thiết, vứt bỏ thùng xăng chạy về phía sau, những người còn lại thấy thế vô cùng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Tốc độ rút lui của bọn chúng rất nhanh, nhưng so với hàn đinh mà Lão Yêu tung ra lại chậm hơn rất nhiều, còn chưa rời khỏi ba bước, hàn đinh đã đâm vào ngực của bọn chúng, có hai người bởi vì ở cuối nên may mắn tránh khỏi, nhưng còn chưa kịp nhanh chân trốn chạy, đao thái thịt của Lão Yêu đã rạch qua lồng ngực của bọn chúng, miệng vết thương dài gần tấc, vừa vặn có thể chết người.
Trong nháy mắt, mười mấy tên đệ tử phóng hỏa đã ngã xuống.
Dương Tranh đứng ở xa hơi giật mình, kẻ địch quả nhiên dũng mãnh hống hách, chẳng trách bọn Triệu Cương bị diệt toàn quân, lập tức trở nên giận dữ, y muốn Lão Yêu nợ máu phải trả bằng máu, báo thù cho các huynh đệ đã chết, vì thế đứng người dậy, ra lệnh cho đệ tử Đường Môn:
- Giết! Xóa sổ cả cái quán rượu Bông Sen này cho ta.
Mấy trăm tên đệ tử Đường Môn xông về phía Lão Yêu, khi còn cách mười mấy thước, trên lầu quán rượu Bông Sen và ở cửa xuất hiện mấy chục người, trong tay nắm nỏ liên bắn về phía đệ tử Đường Môn đang xông tới, hơn trăm mũi tên nhọn đâm toạc khoảng không mưa gió, nhanh chóng ẩn vào trong bể người, khoảng cách gần như thế, người đông như thế.
Gần như là không có mũi tên nào trượt, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sở Thiên nắm bình rượu Trúc Diệp Thanh vẫn còn ấm, bộ dạng uể oải từ bên trong đi ra, lúc này, tử sĩ Soái quân đang lên nỏ lượt hai, bắn ra với lực rất lớn khiến đệ tử Đường Môn đi đầu phải lùi lại vài bước, sau đó mới giống như là thịt heo đã tráp lông chim ngã xuống đất, sau lượt nỏ thứ hai, Đường Môn thương vong gần hai trăm người.
Đệ tử Đường Môn xung phong vì phải tránh né tên nỏ lợi hại bốn phía, vốn không thể tới gần quán rượu Bông Sen, Dương Tranh phẫn nộ đến cực điểm, đến lúc này mới tin rằng lúc trước hai trăm liên quân Anh Pháp không ngờ lại giết sạch tám ngàn quân Thanh, có thể nói vũ khí không tương xứng dẫn đến không công bằng chút nào nếu cứ xông lên liều chết, vì thế y đá ngã lăn chiếc ghế bên cạnh về phía Sở Thiên.
Khi còn cách gần 50 mét, Dương Tranh dừng lại, khua tay khiến đám đệ tử tạm dừng xông lên, tức giận hét lên:
- Sở Thiên, để ông đây đi ra, các ngươi thật quá hèn hạ vô cùng, hai bang chém giết chú trọng chính là so sánh thực lực, ngươi lại phá vỡ phép tắc giang hồ bắn chết đệ tử Đường Môn, ngươi có còn là người không?
Sở Thiên nhấp hai ngụm rượu Trúc Diệp Thanh, bước vài bước về phía trước nói trực diện với Dương Tranh:
- Phá vỡ phép tắc giang hồ? Ông nói câu này không cảm thấy xấu hổ sao? Nửa đêm canh ba mang mười mấy thùng xăng đến phóng hỏa, chẳng lẽ chính là cái gọi là so sánh thực lực? Nếu như không phải là chúng tôi cảnh giác, bây giờ e rằng đã bị các ngươi đốt thành than đen rồi.
Dương Tranh lập tức á khẩu không nói gì, không ngờ bên mình phóng hỏa lại trở thành lý do để người ta bắn chết, đến lúc này mới hiểu mười mấy đệ tử đi tưới xăng lại không bị tên nỏ bắn chết, hóa ra là Sở Thiên để mình phá vỡ phép tắc trước, sau đó mới quang minh chính đại trả thù, kẻ này tâm kế thật sự hơn hẳn người thường.
Dương Tranh biết nói không lại Sở Thiên, đành chuyển đề tài câu chuyện:
- Ít nói những lời vô ích nữa, có bản lĩnh thì hãy chiến đấu một cách quang minh chính đại, cho dù ta chết cũng cam tâm tình nguyện.
Sở Thiên tựa vào vách tường, thờ ơ trả lời:
- Chém giết thật quá lãng phí thời gian, ông lại là lãnh đạo Đường Môn, ta cũng là Thiếu soái Soái quân, chúng ta không cần phải để thuộc hạ đánh nhau một mất một còn như thế, hai người chúng ta tiến lên quyết chiến sinh tử, ông chết, đệ tử Đường Môn rút đi; tôi chết, Soái quân vĩnh viễn không đặt chân lên Hải Nam.
Động thái này, ngay lập tức buộc Dương Tranh vào trong cảnh khốn cùng.
Sở Thiên trong lòng hiểu rất rõ, nếu như không dùng tên nỏ uy hiếp bọn chúng, mà cùng đám đệ tử Đường Môn chiến đấu quyết tử với đao thương thật, thì các tử sĩ đã qua đại chiến rất khó để chống lại sự tấn công của vài trăm người, nhưng nếu như không chấp nhận đề nghị của Dương Tranh, ông ta cũng có thể nhân dịp này lấy cớ sử dụng các thủ đoạn hèn hạ khác như dùng súng, phóng hỏa.
Cho nên Sở Thiên dứt khoát phản kích Dương Tranh, đẩy vấn đề khó khăn cho y.
Quả nhiên, Dương Tranh vẻ mặt rất mất tự nhiên, nhiều thuộc hạ như vậy để đó không chém giết mà để mình quyết chiến, hơi có vẻ thật quá ngu xuẩn, nhưng nếu không chấp nhận đề nghị của Sở Thiên, đám thuộc hạ sẽ cho rằng ông chỉ quý trọng mạng của mình, hơn nữa Sở Thiên có thể lại vẫn dùng tên nỏ để trấn áp, nghĩ đến đây, ông cảm thấy hơi đau đầu.
Sở Thiên dốc toàn bộ rượu Trúc Diệp Thanh trong bình vào miệng, tung người phóng vụt ra, nhân lúc dòng nước ấm đang chảy trong cổ họng, quát:
- Lề mề, còn coi gì là Thống soái nữa? Bổn Thiếu soái thân là bá chủ phương bắc cũng không sợ sinh tử, ngươi lãnh đạo một phần nhỏ Đường Môn lại thân kiều nhục quý, chẳng trách Chu Bách Ôn đến bây giờ cũng không nên trò trống.
Dương Tranh sắc mặt không ngừng biến đổi, lại nhìn thấy đệ tử Đường Môn đang nhìn mình chằm chằm, biết rằng bất luận như thế nào cũng phải đích thân ứng chiến, vì thế cao giọng trả lời:
- Tên tiểu tử ngu ngốc, đừng ở đó mà làm loạn, đợi ông đây tiến lên cắt bỏ đầu ngươi xuống, ngươi sẽ biết được hậu quả của thói ngang ngược càn rỡ, Trương Hồng, mang đao đến đây.
Người thân tín bên cạnh tiến lên trước vài bước, đưa thanh khảm đao lạnh như băng cho Dương Tranh.
Dương Tranh giơ tay nắm chặt lấy khảm đao, tung người vài cái đã đến trước mặt Sở Thiên, tốc độ cực nhanh cùng khí thế to lớn cho thấy thân thủ tuyệt vời của ông, Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên khen:
- Không ngờ bên cạnh Chu Bách Ôn có nhiều tinh binh tướng tài như vậy, chẳng trách có ý tự lập môn hộ, đáng tiếc, ông ta lại gặp tôi.
Lời nói của Sở Thiên, khiến Dương Tranh càng nắm chặt đao hơn, lập tức quát:
- Ít nói những lời vô ích, muốn chiến thì chiến, đêm nay nhất định phải chặt được đầu của ngươi, để dâng lên tưởng niệm các huynh đệ đã chết của chúng ta.
Sở Thiên đang nắm chiến đao Minh Hồng, không tỏ thái độ gì mà nói:
- Đêm nay không chỉ là ngày chết của ngươi, mà cũng là ác mộng của Chu Bách Ôn
Ầm! Quyền trái của ông đánh trúng vào vai phải của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh lùi về phía sau vài mét, khóe miệng lập tức liền chảy ra tia máu, nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như trước, tay cầm đao vẫn nắm chắc như trước, nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàn Nhan Khang, lạnh lùng nói:
- Ông biểu diễn xong rồi, tôi cũng thưởng thức đủ rồi, sau đây là đến lượt của tôi rồi!
Hoàn Nhan Khang hơi sững người, trì trệ đứng thế tấn công về phía trước.
Thiên Dưỡng Sinh ánh mắt vốn bình tĩnh lập tức như đóng băng, trống rỗng mà vô thần, đồng tử lại như là biến mất vậy, y đã phóng to Hoàn Nhan Khang gấp 10 lần, đã xem ông ta là một trong những người phải chết, khi Hoàn Nhan Khang đang âm thầm sợ hãi chờ đòn của Thiên Dưỡng Sinh, Thiên Dưỡng Sinh đã tung người lên, hắc đao tựa như mũi tên nhọn hướng về phía Hoàn Nhan Khang đâm tới.
Khoảng cách càng gần, ảo ảnh thành bảy đao.
Trong mắt Hoàn Nhan Khang lộ ra sự ngưng đọng, ông nhìn không thấu, cho nên chậm rãi lui bước.
Thiên Dưỡng Sinh lại lần nữa di chuyển, đao ảnh còn chưa biến mất, người mang đao đã xoay tròn đánh tới, càng xoay càng nhanh, đao giống như xuyên thủng khoảng không lại tựa như con quay phát ra những tiếng “ong ong”, tiếng “ong” theo tốc độ xoay tròn, càng lúc càng nhanh, trở nên sắc nét, tiếng vang chói tai, trong cơn mưa gió lại càng có vẻ vô cùng quỷ dị.
Một con chim mệt mỏi đang cuộn tròn ngủ yên ở trên cây, cũng bị âm thanh chói tai này đánh thức, giơ cánh lên vỗ cánh bay trong cơn mưa gió, đôi cánh đột nhiên trở nên mềm, cả người con chim rơi vuông góc xuống mặt đất, con chim mệt mỏi đang nghỉ ngơi này mà lại bị âm thanh chói tai này làm chấn động mà chết, khi mà nó còn chưa rơi xuống đến mặt đất.
Bảy lỗ nhỏ trên khuôn mặt đã chảy ra máu tươi.
Ngoại trừ con chim đổ máu, còn có Hoàn Nhan Khang.
Tiếng đao chói tai phá tan khoảng không, khiến ông ta không ngừng bịt chặt lỗ tai rút lui.
Ngay khi hai tay của ông vừa mới áp lên, Thiên Dưỡng Sinh ra sức nhảy lên, tốc độ nháy mắt đã nhanh hơn mấy lần, hắc đao như là sao băng kéo Thiên Dưỡng Sinh bắn ra, một luồng ánh sáng rực rỡ muốn nổ tung lên. Phập! Hắc đao đã đâm thẳng vào ngực Hoàn Nhan Khang, mãi đến lúc chuôi đao chắn lại mới dừng, máu tươi mãnh liệt tuôn ra.
Hoàn Nhan Khang đột nhiên trừng to mắt, không dám tin, trong ánh mắt tràn đầy sự tuyệt vọng và sợ hãi.
Đã nói ông không được! Thiên Dưỡng Sinh rút thanh đao về, rồi đặt ngang để cọ rửa trong nước mưa, không đếm xỉa đến Hoàn Nhan Khang đang chậm rãi ngã xuống trước mặt, lau sạch sẽ thanh đao, rồi lập tức xoay người rời đi, y đi rất chậm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ý chí kiên cường của y, vậy là y đi rồi, sẽ đi vĩnh viễn.
Hoa đào nở khắp nơi, chiến sự nơi nào cũng có.
Đêm khuya vắng, quán rượu Bông Sen.
Dương Tranh vẫn chọn tiệm bánh mì làm sở chỉ huy như trước, mặc dù nơi này hẻo lánh nhưng tầm nhìn lại rộng rãi, có thể nhìn quét qua tất cả tình hình của quán rượu, gã đưa tay lên nhìn thời gian, nhẹ nhàng đưa ra thủ thế tấn công, mười mấy tên đệ tử Đường Môn đang chống ô che, nhẹ nhàng xách theo xăng tiến gần đến quán rượu, mấy trăm tên đệ tử phía sau thì cầm đao đợi lệnh.
Đám đệ tử phóng hỏa vừa mới xoay mở nắp thùng, còn chưa kịp đổ xuống, một bóng người nhỏ gầy nhảy xuống từ cửa sổ trên lầu, một thanh đao thái thịt lạnh lẽo sáng lấp loáng rạch hướng về phía cổ bọn chúng, hai tên đệ tử gần nhất kêu lên thảm thiết, vứt bỏ thùng xăng chạy về phía sau, những người còn lại thấy thế vô cùng kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Tốc độ rút lui của bọn chúng rất nhanh, nhưng so với hàn đinh mà Lão Yêu tung ra lại chậm hơn rất nhiều, còn chưa rời khỏi ba bước, hàn đinh đã đâm vào ngực của bọn chúng, có hai người bởi vì ở cuối nên may mắn tránh khỏi, nhưng còn chưa kịp nhanh chân trốn chạy, đao thái thịt của Lão Yêu đã rạch qua lồng ngực của bọn chúng, miệng vết thương dài gần tấc, vừa vặn có thể chết người.
Trong nháy mắt, mười mấy tên đệ tử phóng hỏa đã ngã xuống.
Dương Tranh đứng ở xa hơi giật mình, kẻ địch quả nhiên dũng mãnh hống hách, chẳng trách bọn Triệu Cương bị diệt toàn quân, lập tức trở nên giận dữ, y muốn Lão Yêu nợ máu phải trả bằng máu, báo thù cho các huynh đệ đã chết, vì thế đứng người dậy, ra lệnh cho đệ tử Đường Môn:
- Giết! Xóa sổ cả cái quán rượu Bông Sen này cho ta.
Mấy trăm tên đệ tử Đường Môn xông về phía Lão Yêu, khi còn cách mười mấy thước, trên lầu quán rượu Bông Sen và ở cửa xuất hiện mấy chục người, trong tay nắm nỏ liên bắn về phía đệ tử Đường Môn đang xông tới, hơn trăm mũi tên nhọn đâm toạc khoảng không mưa gió, nhanh chóng ẩn vào trong bể người, khoảng cách gần như thế, người đông như thế.
Gần như là không có mũi tên nào trượt, vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Sở Thiên nắm bình rượu Trúc Diệp Thanh vẫn còn ấm, bộ dạng uể oải từ bên trong đi ra, lúc này, tử sĩ Soái quân đang lên nỏ lượt hai, bắn ra với lực rất lớn khiến đệ tử Đường Môn đi đầu phải lùi lại vài bước, sau đó mới giống như là thịt heo đã tráp lông chim ngã xuống đất, sau lượt nỏ thứ hai, Đường Môn thương vong gần hai trăm người.
Đệ tử Đường Môn xung phong vì phải tránh né tên nỏ lợi hại bốn phía, vốn không thể tới gần quán rượu Bông Sen, Dương Tranh phẫn nộ đến cực điểm, đến lúc này mới tin rằng lúc trước hai trăm liên quân Anh Pháp không ngờ lại giết sạch tám ngàn quân Thanh, có thể nói vũ khí không tương xứng dẫn đến không công bằng chút nào nếu cứ xông lên liều chết, vì thế y đá ngã lăn chiếc ghế bên cạnh về phía Sở Thiên.
Khi còn cách gần 50 mét, Dương Tranh dừng lại, khua tay khiến đám đệ tử tạm dừng xông lên, tức giận hét lên:
- Sở Thiên, để ông đây đi ra, các ngươi thật quá hèn hạ vô cùng, hai bang chém giết chú trọng chính là so sánh thực lực, ngươi lại phá vỡ phép tắc giang hồ bắn chết đệ tử Đường Môn, ngươi có còn là người không?
Sở Thiên nhấp hai ngụm rượu Trúc Diệp Thanh, bước vài bước về phía trước nói trực diện với Dương Tranh:
- Phá vỡ phép tắc giang hồ? Ông nói câu này không cảm thấy xấu hổ sao? Nửa đêm canh ba mang mười mấy thùng xăng đến phóng hỏa, chẳng lẽ chính là cái gọi là so sánh thực lực? Nếu như không phải là chúng tôi cảnh giác, bây giờ e rằng đã bị các ngươi đốt thành than đen rồi.
Dương Tranh lập tức á khẩu không nói gì, không ngờ bên mình phóng hỏa lại trở thành lý do để người ta bắn chết, đến lúc này mới hiểu mười mấy đệ tử đi tưới xăng lại không bị tên nỏ bắn chết, hóa ra là Sở Thiên để mình phá vỡ phép tắc trước, sau đó mới quang minh chính đại trả thù, kẻ này tâm kế thật sự hơn hẳn người thường.
Dương Tranh biết nói không lại Sở Thiên, đành chuyển đề tài câu chuyện:
- Ít nói những lời vô ích nữa, có bản lĩnh thì hãy chiến đấu một cách quang minh chính đại, cho dù ta chết cũng cam tâm tình nguyện.
Sở Thiên tựa vào vách tường, thờ ơ trả lời:
- Chém giết thật quá lãng phí thời gian, ông lại là lãnh đạo Đường Môn, ta cũng là Thiếu soái Soái quân, chúng ta không cần phải để thuộc hạ đánh nhau một mất một còn như thế, hai người chúng ta tiến lên quyết chiến sinh tử, ông chết, đệ tử Đường Môn rút đi; tôi chết, Soái quân vĩnh viễn không đặt chân lên Hải Nam.
Động thái này, ngay lập tức buộc Dương Tranh vào trong cảnh khốn cùng.
Sở Thiên trong lòng hiểu rất rõ, nếu như không dùng tên nỏ uy hiếp bọn chúng, mà cùng đám đệ tử Đường Môn chiến đấu quyết tử với đao thương thật, thì các tử sĩ đã qua đại chiến rất khó để chống lại sự tấn công của vài trăm người, nhưng nếu như không chấp nhận đề nghị của Dương Tranh, ông ta cũng có thể nhân dịp này lấy cớ sử dụng các thủ đoạn hèn hạ khác như dùng súng, phóng hỏa.
Cho nên Sở Thiên dứt khoát phản kích Dương Tranh, đẩy vấn đề khó khăn cho y.
Quả nhiên, Dương Tranh vẻ mặt rất mất tự nhiên, nhiều thuộc hạ như vậy để đó không chém giết mà để mình quyết chiến, hơi có vẻ thật quá ngu xuẩn, nhưng nếu không chấp nhận đề nghị của Sở Thiên, đám thuộc hạ sẽ cho rằng ông chỉ quý trọng mạng của mình, hơn nữa Sở Thiên có thể lại vẫn dùng tên nỏ để trấn áp, nghĩ đến đây, ông cảm thấy hơi đau đầu.
Sở Thiên dốc toàn bộ rượu Trúc Diệp Thanh trong bình vào miệng, tung người phóng vụt ra, nhân lúc dòng nước ấm đang chảy trong cổ họng, quát:
- Lề mề, còn coi gì là Thống soái nữa? Bổn Thiếu soái thân là bá chủ phương bắc cũng không sợ sinh tử, ngươi lãnh đạo một phần nhỏ Đường Môn lại thân kiều nhục quý, chẳng trách Chu Bách Ôn đến bây giờ cũng không nên trò trống.
Dương Tranh sắc mặt không ngừng biến đổi, lại nhìn thấy đệ tử Đường Môn đang nhìn mình chằm chằm, biết rằng bất luận như thế nào cũng phải đích thân ứng chiến, vì thế cao giọng trả lời:
- Tên tiểu tử ngu ngốc, đừng ở đó mà làm loạn, đợi ông đây tiến lên cắt bỏ đầu ngươi xuống, ngươi sẽ biết được hậu quả của thói ngang ngược càn rỡ, Trương Hồng, mang đao đến đây.
Người thân tín bên cạnh tiến lên trước vài bước, đưa thanh khảm đao lạnh như băng cho Dương Tranh.
Dương Tranh giơ tay nắm chặt lấy khảm đao, tung người vài cái đã đến trước mặt Sở Thiên, tốc độ cực nhanh cùng khí thế to lớn cho thấy thân thủ tuyệt vời của ông, Sở Thiên khẽ mỉm cười, thản nhiên khen:
- Không ngờ bên cạnh Chu Bách Ôn có nhiều tinh binh tướng tài như vậy, chẳng trách có ý tự lập môn hộ, đáng tiếc, ông ta lại gặp tôi.
Lời nói của Sở Thiên, khiến Dương Tranh càng nắm chặt đao hơn, lập tức quát:
- Ít nói những lời vô ích, muốn chiến thì chiến, đêm nay nhất định phải chặt được đầu của ngươi, để dâng lên tưởng niệm các huynh đệ đã chết của chúng ta.
Sở Thiên đang nắm chiến đao Minh Hồng, không tỏ thái độ gì mà nói:
- Đêm nay không chỉ là ngày chết của ngươi, mà cũng là ác mộng của Chu Bách Ôn
/781
|