Gần 12 giờ, Vịnh nước cạn!
Đám người Sở Thiên vừa mới tiến đến đại sảnh liền gặp tiểu Alexander ngồi xổm ở một góc nghiên cứu một thứ đen đen, vẻ mặt cực kì chăm chú và hưng phấn, Sở Thiên tò mò đi đến nhìn kĩ, hít một hơi thật sâu, thằng đần Tiểu Alexander! Không ngờ tháo gỡ được tên lửa xe tăng hạng nhẹ m-72.
Sau khi lùi lại phía sau vài bước, Sở Thiên thận trọng nói:
- Tiểu Alexander, có thể cho ta biết hai vấn đề không? Anh từ đâu mà đem thứ này đến Hồng Kông được vậy? Càng quan trọng hơn là anh muốn dùng nó để làm gì? Hồng Kông nhỏ bé chật hẹp này có chuyện gì mà phải dùng đến tên lửa giải quyết chứ?
Tiểu Alexander vẫn nghiên cứu vài cái rồi liền cầm tên lửa lên, sau đó thoải mái cười đáp:
- Chiến tích lớn nhất của tôi chính là chuyển năm xe tăng đến Trung Đông đó, tên lửa này tính sai số quá lớn, khách hàng yêu cầu điều chỉnh lại cho nên tự tôi cầm đến tháo ra xem thế nào.
Khách hàng? Hồng Kông còn loại khách hàng này sao? Sở Thiên không cho điều này là đúng, cũng cảm giác đầu bị tê dại, xem ra con đường ngầm của mình nhất định nhiều màu nhiều sắc rồi đây, xem ra cũng có nhiều khó khăn, bản thân phải cẩn thận mới được, tránh đánh giết hắc băng đơn thuần để biến thành tổ chức khủng bố quốc tế
Tiểu Alexander lấy khăn ra lau tay xong liền vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, tối nay chúng ta tiếp tục thương lượng chuyện hợp tác, nếu như không phải đại ca của tôi gần đây phải đi Tây Ban Nha thì anh ấy muốn đích thân bay đến để gặp ngài, Mafia chúng tôi khá coi trọng chuyện hợp tác lần này.
Sở Thiên lơ đãng gật đầu.
Đêm đó hai người ở trong phòng trao đổi, Sở Thiên đem từng chi tiết xác thực hiện tại chỗ chuyển fax cho Phương Tinh và Sa Cầm Tú, người đầu giám sát tính khả thi, người sau lại đề xuất giá, cứ như thế, tất cả mọi thứ được giải quyết một cách nhanh chóng, chân trời vừa mới sáng thì việc trao đổi mọi thứ cũng kết thúc.
Giải quyết xong chuyện lớn này Sở Thiên trở lại phòng đi ngủ, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hai ngày này cực kì không bình thường vì vậy ngủ vừa mệt vừa say. Khả Nhi đưa điện thoại từ kinh thành đến cho hắn nhưng hắn không muốn mở mắt ra, nhận thức mơ hồ nói:
- Alo, ai thế? Có việc gì vậy?
Điện thoại là do Phàm Gian gọi đến, nghe thấy giọng điệu lười biếng của Sở Thiên thì biết mình đang quấy rầy giấc ngủ của hắn vì thế trả lời xin lỗi:
- Thiếu soái, tôi là Phàm Gian, thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của anh, sự việc là như thế này, hai trận chiến Thành Đô đều giành thắng lợi, bang chúng Đường Môn còn sót lại hơn nghìn người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Đó là một tin tuyệt vời, nếu như có thể nắm được Thành Đô thì Đường Môn ở phía Nam giống như bị một con dao đâm vào bụng vậy, vì thế cơn buồn ngủ của Sở Thiên tiêu tan trong nháy mắt, ngồi dậy hưng phấn hỏi:
- Đường Môn bên Trùng Khánh và Vũ Hán có động tĩnh gì không? Đường Vinh có từ các nơi khác điều động tinh nhuệ của Đường Môn không?
Phàm Gian giọng cũng vui mừng đáp lại:
- Đúng như dự kiến của Thiếu soái, Trùng Khánh và Vũ Hán cùng hai trăm Soái quân đang giằng co nhau, hoàn toàn không có dấu hiệu trợ giúp Thành Đô. Đường Môn đúng là có tinh nhuệ ở Thành Đô, hiện bị chúng ta bức bách nên liên tục đi ra đối chiến, thiệt hại lớn, Đường Vinh dường như hết quân có thể gọi rồi.
Sở Thiên kinh ngạc hỏi:
- Không có bất kì động tĩnh khác?
Phàm Gian gật đầu, không chút do dự nói:
- Căn cứ vào hồi báo của nhóm Tinh Nguyệt, không có bất kì động tĩnh khác, Đường Vinh dường như sẵn sàng chấp nhận thất bại rồi, bây giờ Thành Đô chỉ còn lại hai cứ điểm vẫn chưa đánh hạ, các huynh đệ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị năm ngày sau lại tấn công hai cứ điểm đó, tin rằng có thể lấy được Thành Đô.
Trong lòng Sở Thiên luôn bất an khôn kể, mặc dù mình có thể làm cho ba bên Đường Môn nghi kỵ lẫn nhau nhưng Đường Vinh lại không có bất kì động tĩnh gì thì cũng không đúng lắm, tên đó không phải là người dễ dàng nhận thất bại, suy nghĩ tới đây hắn mới nói:
- Phàm Gian, bảo hơn hai ngàn anh em ở Thành Đô ẩn nấp, không tái tham chiến nữa
Phàm Gian hơi ngẩn người, có phần không hiểu ý của Sở Thiên, kinh ngạc đáp lại:
- Thiếu soái, gần hai ngàn binh phối hợp xung phong, tấn công hai cứ điểm rõ ràng yếu thế rồi, cơ bản tấn công sẽ nắm được hai cứ điểm, bây giờ e rằng phải cần ba hoặc bốn lần tấn công nữa, thế này không phải là cho Đường Môn cơ hội nghỉ ngơi sao?
Sở Thiên khó chịu thở ra, nhẹ thở dài nói:
- Đường Vinh không phải là người cam tâm thất bại, anh ta không hề có động tĩnh gì không chứng tỏ anh ta nhận thua, rất có thể đang có âm mưu nào đó, chúng ta không thể không đề phòng, tuy rằng hai ngàn huynh đệ ẩn núp thì đối với công kích cứ điểm sẽ trở nên gian nan, nhưng lại có thể giữ cho mình một đường lui.
Phàm Gian bừng tỉnh, gật đầu đáp:
- Đúng, tôi lập tức đi xử lý.
Sở Thiên nghĩ một chút, suy nghĩ cặn kẽ nói:
- Phàm Gian, ta có cảm giác không được ổn, như thế này đi, anh dẫn theo hai mươi tử sĩ đi đến Thành Đô, có anh trấn thủ Thành Đô ta mới yên tâm được, nếu không huynh đệ trên tiền tuyến lại hành động theo cảm tính, không thực hiện các lệnh đưa ra có thể là điều rất không thuận lợi.
Phàm Gian lại gật đầu đáp:
- Buổi chiều tôi sẽ bay đến Thành Đô.
Cúp điện thoại, Sở Thiên rửa mặt xong, sau khi ăn sáng xong mới phát hiện không thấy tiểu Alexander đâu nữa, tò mò hướng tới phía Liệt Dực hỏi, Liệt Dực lau sạch Đường đao, vẻ mặt cười khổ đáp:
- Tên đó, sáng dậy tập bao cát ba mươi phút, sau đó nhận được điện thoại liền ra ngoài rồi, nói là đi gặp khách hàng.
Sở Thiên lắc đầu cười khổ, nhưng cũng không để bụng, cho rằng với bản lĩnh của tiểu Alexander và lực lượng của Mafia, nếu như không bị cảnh sát bắt thì đoán chừng cũng không có ai làm gì được anh ta, huống chi nhìn anh chàng này tứ chi phát triển, đầu óc cũng rất đơn giản nếu không thì cũng không thể sống đến bây giờ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Sở Thiên vừa duỗi lưng một cái thì điện thoại lại vang lên, vẫn là số của kinh thành, vừa ấn nút nghe liền vang lên tiếng của Hoắc Vô Túy:
- Tên khốn, vừa mới tỉnh ngủ đúng không? Tối qua lại cùng Khả Nhi mây mưa hả? Hay là làm hỏng những cô con gái nhà lành rồi?
Sở Thiên cảm thấy đầu tê dại, cười khổ đáp:
- Anh bây giờ làm gì có thời gian mà làm hỏng con gái nhà lành chứ? Bận đến muốn chết đây, mà mấy ngày gần đây em có nghe lời thầy thuốc dưỡng thai không? Lần trước bác sĩ cứ trách móc anh, không ngờ em lại trèo lên cây hái quả, có phải em muốn dọa chết anh không?
Bỗng Hoắc Vô Túy cười khanh khách, dùng giọng chọc tức nói:
- Sợ rồi sao? Nói cho anh biết, đứa nhỏ trong bụng em, nếu như anh không theo ý em thì ngày ngày em sẽ chơi trò tàu lượn siêu tốc, đến lúc đó xem ai sợ ai? Được rồi, không nói nhiều lời nữa, anh ở Hồng Kông, đúng lúc giúp em đi Hoắc Gia.
Sở Thiên choáng váng, thốt ra:
- Đi Hoắc Gia?
Bỗng nhiên Hoắc Vô Túy đắc ý lè lưỡi, trịnh trọng nói:
- Đúng vậy, phòng trước kia em ở có hai cái rương đồ trang điểm chưa mở, anh giúp em mang chúng ra, sau đó gửi đến kinh thành, chúng đều là đồ trang điểm số lượng có hạn của Pháp, sử dụng chúng mới giúp cho thai nhi không có di chứng gì.
Cô gái nhỏ này còn chặn hết đường, Sở Thiên buồn bực không thôi, vốn muốn cô mua lại nhưng lại nói là số lượng có hạn, còn nói là vô hại với thai nhi nữa, thật là thành tinh rồi, tuy nhiên Sở Thiên vẫn lẩm bẩm nói:
- Em có biết kết quả anh đến Hoắc Gia không? Rất dễ bị bố mẹ em đánh đuổi ra cửa.
Bỗng Hoắc Vô Túy nhún vai, cười nói:
- Vậy phải xem bản lĩnh của anh thế nào rồi!
Đây rõ ràng là muốn mình phải vào hang hổ rồi, nhưng Hoắc Vô Túy là người việc gì cũng có thể làm được, nếu như không giúp cô ta lấy hai cái rương trang điểm kia, đoán chừng thực sự mỗi ngày sẽ chơi trò tàu lượn siêu tốc, suy nghĩ đến đây, Sở Thiên hít sâu mấy hơi, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Được rồi, lúc nữa anh sẽ đi Hoắc Gia.
Sở Thiên vẫn còn muốn thám thính chuyện Hoắc Gia khủng hoảng tài chính nữa, có lẽ đây là cơ hội của mình, nếu như có thể đem thế lực Hoắc Gia ra bức bách Hồng Kông thì toàn bộ Hồng Kông mới hoàn toàn thuộc về mình, bởi vì quan hệ với Hoắc Vô Túy, hắn bây giờ mới đối chọi gay gắt với Đường Hoàng Thiếu, hơn nữa là muốn giải quyết ân oán một cách ôn hòa.
Mười phút sau, hai chiếc xe hơi chạy nhanh ra vịnh nước cạn.
Đường thành thị bận rộn mà chật chội, Sở Thiên tựa người vào cửa kính xe đón gió ban trưa, đi chậm rãi theo làn xe phía trước, tựa như suối nước nhẹ nhàng chảy xuôi. Ôm Khả Nhi cười nói:
- Gần đây tuy rằng rất khó có nửa ngày được rảnh rỗi, nhưng được dựa vào xe thưởng thức cảnh quan thế này có gì đó không thể không dễ chịu, huống hồ bên cạnh còn có em nữa.
Khả Nhi rúc vào trong lồng ngực của Sở Thiên, dung nhan khát khao say lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
- Cổ ngữ có nói: Xe như nước chảy ngựa như rồng, người xe tấp nập qua lại cũng là cảnh phồn hoa. Đợi đến ngày nào đó anh chán ghét giang hồ, Khả Nhi có thể vì anh mà mài nghiên mực, áo hồng thêm hương, hoặc là sinh cho anh một đứa bé.
Sở Thiên hạnh phúc khẽ cười, ánh mắt nhìn chăm chú hai người ngoài xe.
Đám người Sở Thiên vừa mới tiến đến đại sảnh liền gặp tiểu Alexander ngồi xổm ở một góc nghiên cứu một thứ đen đen, vẻ mặt cực kì chăm chú và hưng phấn, Sở Thiên tò mò đi đến nhìn kĩ, hít một hơi thật sâu, thằng đần Tiểu Alexander! Không ngờ tháo gỡ được tên lửa xe tăng hạng nhẹ m-72.
Sau khi lùi lại phía sau vài bước, Sở Thiên thận trọng nói:
- Tiểu Alexander, có thể cho ta biết hai vấn đề không? Anh từ đâu mà đem thứ này đến Hồng Kông được vậy? Càng quan trọng hơn là anh muốn dùng nó để làm gì? Hồng Kông nhỏ bé chật hẹp này có chuyện gì mà phải dùng đến tên lửa giải quyết chứ?
Tiểu Alexander vẫn nghiên cứu vài cái rồi liền cầm tên lửa lên, sau đó thoải mái cười đáp:
- Chiến tích lớn nhất của tôi chính là chuyển năm xe tăng đến Trung Đông đó, tên lửa này tính sai số quá lớn, khách hàng yêu cầu điều chỉnh lại cho nên tự tôi cầm đến tháo ra xem thế nào.
Khách hàng? Hồng Kông còn loại khách hàng này sao? Sở Thiên không cho điều này là đúng, cũng cảm giác đầu bị tê dại, xem ra con đường ngầm của mình nhất định nhiều màu nhiều sắc rồi đây, xem ra cũng có nhiều khó khăn, bản thân phải cẩn thận mới được, tránh đánh giết hắc băng đơn thuần để biến thành tổ chức khủng bố quốc tế
Tiểu Alexander lấy khăn ra lau tay xong liền vỗ vai Sở Thiên nói:
- Thiếu soái, tối nay chúng ta tiếp tục thương lượng chuyện hợp tác, nếu như không phải đại ca của tôi gần đây phải đi Tây Ban Nha thì anh ấy muốn đích thân bay đến để gặp ngài, Mafia chúng tôi khá coi trọng chuyện hợp tác lần này.
Sở Thiên lơ đãng gật đầu.
Đêm đó hai người ở trong phòng trao đổi, Sở Thiên đem từng chi tiết xác thực hiện tại chỗ chuyển fax cho Phương Tinh và Sa Cầm Tú, người đầu giám sát tính khả thi, người sau lại đề xuất giá, cứ như thế, tất cả mọi thứ được giải quyết một cách nhanh chóng, chân trời vừa mới sáng thì việc trao đổi mọi thứ cũng kết thúc.
Giải quyết xong chuyện lớn này Sở Thiên trở lại phòng đi ngủ, thời gian nghỉ ngơi và làm việc của hai ngày này cực kì không bình thường vì vậy ngủ vừa mệt vừa say. Khả Nhi đưa điện thoại từ kinh thành đến cho hắn nhưng hắn không muốn mở mắt ra, nhận thức mơ hồ nói:
- Alo, ai thế? Có việc gì vậy?
Điện thoại là do Phàm Gian gọi đến, nghe thấy giọng điệu lười biếng của Sở Thiên thì biết mình đang quấy rầy giấc ngủ của hắn vì thế trả lời xin lỗi:
- Thiếu soái, tôi là Phàm Gian, thành thật xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của anh, sự việc là như thế này, hai trận chiến Thành Đô đều giành thắng lợi, bang chúng Đường Môn còn sót lại hơn nghìn người dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.
Đó là một tin tuyệt vời, nếu như có thể nắm được Thành Đô thì Đường Môn ở phía Nam giống như bị một con dao đâm vào bụng vậy, vì thế cơn buồn ngủ của Sở Thiên tiêu tan trong nháy mắt, ngồi dậy hưng phấn hỏi:
- Đường Môn bên Trùng Khánh và Vũ Hán có động tĩnh gì không? Đường Vinh có từ các nơi khác điều động tinh nhuệ của Đường Môn không?
Phàm Gian giọng cũng vui mừng đáp lại:
- Đúng như dự kiến của Thiếu soái, Trùng Khánh và Vũ Hán cùng hai trăm Soái quân đang giằng co nhau, hoàn toàn không có dấu hiệu trợ giúp Thành Đô. Đường Môn đúng là có tinh nhuệ ở Thành Đô, hiện bị chúng ta bức bách nên liên tục đi ra đối chiến, thiệt hại lớn, Đường Vinh dường như hết quân có thể gọi rồi.
Sở Thiên kinh ngạc hỏi:
- Không có bất kì động tĩnh khác?
Phàm Gian gật đầu, không chút do dự nói:
- Căn cứ vào hồi báo của nhóm Tinh Nguyệt, không có bất kì động tĩnh khác, Đường Vinh dường như sẵn sàng chấp nhận thất bại rồi, bây giờ Thành Đô chỉ còn lại hai cứ điểm vẫn chưa đánh hạ, các huynh đệ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị năm ngày sau lại tấn công hai cứ điểm đó, tin rằng có thể lấy được Thành Đô.
Trong lòng Sở Thiên luôn bất an khôn kể, mặc dù mình có thể làm cho ba bên Đường Môn nghi kỵ lẫn nhau nhưng Đường Vinh lại không có bất kì động tĩnh gì thì cũng không đúng lắm, tên đó không phải là người dễ dàng nhận thất bại, suy nghĩ tới đây hắn mới nói:
- Phàm Gian, bảo hơn hai ngàn anh em ở Thành Đô ẩn nấp, không tái tham chiến nữa
Phàm Gian hơi ngẩn người, có phần không hiểu ý của Sở Thiên, kinh ngạc đáp lại:
- Thiếu soái, gần hai ngàn binh phối hợp xung phong, tấn công hai cứ điểm rõ ràng yếu thế rồi, cơ bản tấn công sẽ nắm được hai cứ điểm, bây giờ e rằng phải cần ba hoặc bốn lần tấn công nữa, thế này không phải là cho Đường Môn cơ hội nghỉ ngơi sao?
Sở Thiên khó chịu thở ra, nhẹ thở dài nói:
- Đường Vinh không phải là người cam tâm thất bại, anh ta không hề có động tĩnh gì không chứng tỏ anh ta nhận thua, rất có thể đang có âm mưu nào đó, chúng ta không thể không đề phòng, tuy rằng hai ngàn huynh đệ ẩn núp thì đối với công kích cứ điểm sẽ trở nên gian nan, nhưng lại có thể giữ cho mình một đường lui.
Phàm Gian bừng tỉnh, gật đầu đáp:
- Đúng, tôi lập tức đi xử lý.
Sở Thiên nghĩ một chút, suy nghĩ cặn kẽ nói:
- Phàm Gian, ta có cảm giác không được ổn, như thế này đi, anh dẫn theo hai mươi tử sĩ đi đến Thành Đô, có anh trấn thủ Thành Đô ta mới yên tâm được, nếu không huynh đệ trên tiền tuyến lại hành động theo cảm tính, không thực hiện các lệnh đưa ra có thể là điều rất không thuận lợi.
Phàm Gian lại gật đầu đáp:
- Buổi chiều tôi sẽ bay đến Thành Đô.
Cúp điện thoại, Sở Thiên rửa mặt xong, sau khi ăn sáng xong mới phát hiện không thấy tiểu Alexander đâu nữa, tò mò hướng tới phía Liệt Dực hỏi, Liệt Dực lau sạch Đường đao, vẻ mặt cười khổ đáp:
- Tên đó, sáng dậy tập bao cát ba mươi phút, sau đó nhận được điện thoại liền ra ngoài rồi, nói là đi gặp khách hàng.
Sở Thiên lắc đầu cười khổ, nhưng cũng không để bụng, cho rằng với bản lĩnh của tiểu Alexander và lực lượng của Mafia, nếu như không bị cảnh sát bắt thì đoán chừng cũng không có ai làm gì được anh ta, huống chi nhìn anh chàng này tứ chi phát triển, đầu óc cũng rất đơn giản nếu không thì cũng không thể sống đến bây giờ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Sở Thiên vừa duỗi lưng một cái thì điện thoại lại vang lên, vẫn là số của kinh thành, vừa ấn nút nghe liền vang lên tiếng của Hoắc Vô Túy:
- Tên khốn, vừa mới tỉnh ngủ đúng không? Tối qua lại cùng Khả Nhi mây mưa hả? Hay là làm hỏng những cô con gái nhà lành rồi?
Sở Thiên cảm thấy đầu tê dại, cười khổ đáp:
- Anh bây giờ làm gì có thời gian mà làm hỏng con gái nhà lành chứ? Bận đến muốn chết đây, mà mấy ngày gần đây em có nghe lời thầy thuốc dưỡng thai không? Lần trước bác sĩ cứ trách móc anh, không ngờ em lại trèo lên cây hái quả, có phải em muốn dọa chết anh không?
Bỗng Hoắc Vô Túy cười khanh khách, dùng giọng chọc tức nói:
- Sợ rồi sao? Nói cho anh biết, đứa nhỏ trong bụng em, nếu như anh không theo ý em thì ngày ngày em sẽ chơi trò tàu lượn siêu tốc, đến lúc đó xem ai sợ ai? Được rồi, không nói nhiều lời nữa, anh ở Hồng Kông, đúng lúc giúp em đi Hoắc Gia.
Sở Thiên choáng váng, thốt ra:
- Đi Hoắc Gia?
Bỗng nhiên Hoắc Vô Túy đắc ý lè lưỡi, trịnh trọng nói:
- Đúng vậy, phòng trước kia em ở có hai cái rương đồ trang điểm chưa mở, anh giúp em mang chúng ra, sau đó gửi đến kinh thành, chúng đều là đồ trang điểm số lượng có hạn của Pháp, sử dụng chúng mới giúp cho thai nhi không có di chứng gì.
Cô gái nhỏ này còn chặn hết đường, Sở Thiên buồn bực không thôi, vốn muốn cô mua lại nhưng lại nói là số lượng có hạn, còn nói là vô hại với thai nhi nữa, thật là thành tinh rồi, tuy nhiên Sở Thiên vẫn lẩm bẩm nói:
- Em có biết kết quả anh đến Hoắc Gia không? Rất dễ bị bố mẹ em đánh đuổi ra cửa.
Bỗng Hoắc Vô Túy nhún vai, cười nói:
- Vậy phải xem bản lĩnh của anh thế nào rồi!
Đây rõ ràng là muốn mình phải vào hang hổ rồi, nhưng Hoắc Vô Túy là người việc gì cũng có thể làm được, nếu như không giúp cô ta lấy hai cái rương trang điểm kia, đoán chừng thực sự mỗi ngày sẽ chơi trò tàu lượn siêu tốc, suy nghĩ đến đây, Sở Thiên hít sâu mấy hơi, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Được rồi, lúc nữa anh sẽ đi Hoắc Gia.
Sở Thiên vẫn còn muốn thám thính chuyện Hoắc Gia khủng hoảng tài chính nữa, có lẽ đây là cơ hội của mình, nếu như có thể đem thế lực Hoắc Gia ra bức bách Hồng Kông thì toàn bộ Hồng Kông mới hoàn toàn thuộc về mình, bởi vì quan hệ với Hoắc Vô Túy, hắn bây giờ mới đối chọi gay gắt với Đường Hoàng Thiếu, hơn nữa là muốn giải quyết ân oán một cách ôn hòa.
Mười phút sau, hai chiếc xe hơi chạy nhanh ra vịnh nước cạn.
Đường thành thị bận rộn mà chật chội, Sở Thiên tựa người vào cửa kính xe đón gió ban trưa, đi chậm rãi theo làn xe phía trước, tựa như suối nước nhẹ nhàng chảy xuôi. Ôm Khả Nhi cười nói:
- Gần đây tuy rằng rất khó có nửa ngày được rảnh rỗi, nhưng được dựa vào xe thưởng thức cảnh quan thế này có gì đó không thể không dễ chịu, huống hồ bên cạnh còn có em nữa.
Khả Nhi rúc vào trong lồng ngực của Sở Thiên, dung nhan khát khao say lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ nói:
- Cổ ngữ có nói: Xe như nước chảy ngựa như rồng, người xe tấp nập qua lại cũng là cảnh phồn hoa. Đợi đến ngày nào đó anh chán ghét giang hồ, Khả Nhi có thể vì anh mà mài nghiên mực, áo hồng thêm hương, hoặc là sinh cho anh một đứa bé.
Sở Thiên hạnh phúc khẽ cười, ánh mắt nhìn chăm chú hai người ngoài xe.
/781
|