Khi Sở Thiên đi tới quán rượu Vô Ưu thì nghe giọng chị Mị đang tức giận nói:
- Ta đã nói quán rượu Vô Ưu hôm nay không bán, mời mấy vị trở về.
Một giọng nói vịt đực vang lên:
- Bà chủ, cô không bán vậy mở cửa làm gì? Câu dẫn đàn ông sao?
Sở Thiên dựa vào ánh sáng yếu ớt của quán rượu nhìn thấy trong đại sảnh có năm nam tử đang ngồi xổm, cười dâm đãng nhìn chị Mị. Mị Nương tuy đã trải qua vô số sóng gió, tình cảnh giống thế này cũng đã gặp, nhưng nhóm người này tỏa ra một cỗ lệ khí khiến cô rùng mình. Cô biết mình không thể trêu chọc đám người này, vì vậy luôn nhẹ nhàng nói chuyện. Nhưng bất kể nói như thế nào thì chúng cũng nhất định đòi ăn uống ở đây, còn muốn cô tiếp khách. Mị Nương đương nhiên không đồng ý yêu cầu vô lý này, vì vậy mới mở miệng mắng mỏ.
Một cánh tay xăm rồng xăm hổ đứng lên, nói:
- Mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn hầu hạ mấy ông. Bằng không thì mấy ông lập tức cưỡng gian cô. Dù sao cũng mới ra tù, giờ vào cũng chỉ như về nhà mà thôi.
Trong lòng Mị Nương cả kinh, không ngờ đám người này là phạm nhân, không rõ là vượt ngục hay là được thả ra? Không ngờ đêm 30 tết mà gặp đám tội phạm này đúng là quá đen đủi. Càng khó hơn là làm sao để đối phó với bọn chúng, làm không tốt khiến bọn chúng nổi điên, không chỉ có tửu quán bị đập mà e rằng mình cũng có thể bị xâm phạm.
Đúng lúc này một người đứng lên, chặn trước nam tử xăm rồng hổ, nói:
- Bà chủ, chúng ta nghe nói tay nghề ủ rượu của cô rất tốt, rượu ngon thức ăn thơm mới tới. Quán rượu khác mời chúng ta cũng không tới. Bà chủ hãy thỏa mãn yêu cầu của chúng ta đi.
Sở Thiên đột ngột lên tiếng:
- Không biết Thường ca có thỏa mãn với nắm đấm của ta hay không?
Sở Thiên lập tức nhận ra người vừa nói chuyện chính là Thường ca. Khi ấy mình chỉ khôi phục chưa đầy hai thành công lực, chỉ có thể mượn rừng cây để cho chúng một bài học nhớ đời. Hắn cho rằng từ đó Thường ca đã rời khỏi giang hồ, không ngờ vẫn tiếp tục đi gây sóng gió.
Thường ca quay lại nhìn, cũng lập tức nhận ra Sở Thiên, vội vàng cười nói:
- Hóa ra là Sở huynh đệ. Lão ca có mắt không thấy Thái Sơn, hóa ra bà chủ là bạn của Sở lão đệ nha. Chúng ta đi thôi.
Thường ca biết nhóm người của mình không phải đối thủ của Sở Thiên, hơn nữa trải qua một khoảng thời gian, Sở Thiên càng trở nên siêu phàm thoát tục, khí thế trên người tỏa ra khiến người khác thêm sợ hãi.
Lúc này, mấy nam tử kia đều đứng hết lên, tất cả đều cho rằng người Thường ca sợ hãi vô cùng cao to lực lưỡng, nhưng khi nhìn hóa ra chỉ là một tên học sinh tầm mười tám tuổi, cơ thể gầy gò, vì vậy nhao nhao chế giễu Thường ca:
- Thường ca, có phải ngồi ở bên trong lâu quá nên lá gan cũng nhỏ đi. Một tên học sinh liền khiến anh sợ hãi như vậy, không hiểu Trâu béo lôi anh ra làm gì nữa!
Thường ca tức giận, nói:
- Mẹ kiếp, lão tử muốn tốt cho chúng mày nhưng chúng mày không nghe vậy thì lão tử mặc kệ.
Nói xong Thường ca liền đi ra ngoài.
Sở Thiên sờ sờ mũi, cười nói:
- Thường ca xin dừng bước, trợ giúp ta lôi chúng ra ngoài.
Thường ca căng thẳng trong lòng. Gã biết đám huynh đệ hôm nay e rằng không có kết quả tốt đẹp gì rồi. Nhưng gã đã cảnh cáo rồi, bọn chúng không nghe thì cho chết, cho bỏ đi cái suy nghĩ là trọng phạm trong ngục giam thì rất uy phong. Một lũ trâu bò, để cho bọn họ biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Sở Thiên đặt bánh hoa quế lên một chiếc ghế, cười với Mị Nương nói:
- Chị Mị, xem ra hôm nay một số đồ đạc sẽ bị hỏng.
Chị Mị thấy Sở Thiên xuất hiện, trong lòng an tâm hơn không ít, nhưng khi thấy Sở Thiên mở miệng mỉa mai thì lại sợ đám người này tức giận đánh Sở Thiên bị thương. Khi thấy Thường ca cúp đuôi đi ra, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Sở Thiên có thứ ma lực gì mà có thể khiến một tên trọng phạm ỉu xìu rời khỏi như vậy? Rốt cục Sở Thiên có tài cán gì để chống lại đám cao to lực lưỡng, hung thần ác sát này đây?
Lúc này nghe Sở Thiên nói vậy, cô vẫn mỉm cười nói:
- Những đồ này đều không đáng giá, sau tết đổi lại là được.
Ngón tay cô đã lén lút ấn 110, nếu xảy ra chuyện gì thì lập tức gọi cảnh sát.
Sở Thiên gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với bốn người kia, nói:
- Thức thời thì cút, nếu không thì nhanh xông lên đánh một trận.
Ngữ khí của Sở Thiên chọc giận bọn chúng. Một tên học sinh miệng còn hôi sữa dám khoa tay múa chân trước mặt trọng phạm mà ngay cả cảnh sát cũng sợ hãi như chúng sao? Gã nam tử cánh tay xăm rồng hổ hô lớn:
- Con bà nó, nhỏ tuổi không chăm lo học hành lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Sở Thiên mỉm cười, bước tới nghênh tiếp, áp sát, tay trái quấn lên tay phải nam tử kia, tay phải hóa quyền, nện mạnh vào nách trái, tay trái nam từ kia mềm nhũn ra. Tay trái Sở Thiên dùng sức, giật mạnh tay phải nam tử kia xuống, sau đó nâng gối, thúc vào eo, dùng khuỷu tay mạnh mẽ đẩy nam tử kia ra. Nam tử tay xăm rồng hổ lui về phía sau, ngồi lên một cái ghế, thân thể cao lớn đè lên khiến cái ghế lập tức sập xuống, lực phản chấn khiến hắn nằm sóng soài trên mặt đất, kêu rên, không có sức đứng dậy.
Ba gã đàn ông còn lại lộ ra vẻ hoảng sợ. Người trẻ tuổi này vô cùng mạnh, hơn nữa rất tàn nhẫn, vừa ra tay đã đánh ngã đồng bạn của mình, sớm biết vậy nghe lời của Thường ca thì tốt rồi, giờ muốn đi cũng không còn cơ hội. Dù thế nào cũng phải liều mạng đánh một trận, đòi lại công bằng cho huynh đệ bị thương. Hơn nữa ba người cùng tấn công cũng không phải không có hy vọng thắng lợi. Bởi vậy trong nháy mắt ba người cầm ghế trong quán, xông về phía Sở Thiên.
Sở Thiên không chờ bọn hắn vây quanh đã di động, thân thể như một cơn gió, xông về phía gã bên trái. Tên đó vội vàng cầm ghế đập xuống nhưng lại phát hiện đánh vào khoảng không. Bỗng gã cảm thấy người mình nặng hơn, quay đầu lại thì thấy Sở Thiên đang đứng sát lưng của mình. Thấy ánh mắt thản nhiên của Sở Thiên, trong lòng gã hoảng hốt. Bên trái lóe lên, khuỷu tay Sở Thiên mang uy thế nghìn cân đập xuống lưng. Gã ta không chịu đựng nổi, thân hình cao lớn lao về phía trước, trong miệng nhổ một ngụm máu tươi, không còn sức tái chiến, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Gã là phạm nhân, đánh nhau vô số, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, nhưng không đỡ được một chiêu của một học sinh miệng còn hôi sữa, từ đó có thể thấy tên học sinh này mạnh mẽ tới mức nào.
Gã ở giữa và bên phải thấy đồng bọn bị đánh thảm hại, trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn lớn mật lao đến. Thường ca đứng gần đó nhắm mắt lại, hai người này đúng là không biết sống chết, biết không đánh lại mà vẫn muốn tự mình thử xem. Đúng là một đám ngu ngốc, cơm không muốn ăn lại thích húp cháo!
Sở Thiên nhìn hai người hùng hổ lao tới, trong lòng xoay chuyển, ném hai chiếc ghế về phía họ. Hai tên này vội vàng dùng ghế trong tay đánh bay chiếc ghế đang bay tới, đồng thời mở rộng hai chân. Sở Thiên chỉ chờ cơ hội này, thân thể nhanh như tia chớp, hai tay chém lên hai tay cầm ghế. Hai tên tù phạm cổ tay đau nhức, ghế trong tay rơi xuống. Sở Thiên tiếp lấy hai chiếc ghế, vung tay đập mạnh lên chân. Hai tên này tương đối khỏe mạnh, khi đang gục xuống vẫn đấm về phía Sở Thiên. Sở Thiên dùng ghế nghênh tiếp, gõ mạnh lên các khớp ngón tay, sau đó buông ghế ra, hai tay khống chế cổ họng hai người. Sở Thiên khẽ dùng sức, hai tên nọ ho khan, ra sức giãy dụa, nhưng lực tay của Sở Thiên rất lớn, bọn họ căn bản không thể phản kháng, ánh mắt dần nhòa đi.
Sở Thiên gật đầu với Thường ca. Thường ca là cáo thành tinh, thấy Sở Thiên gật đầu với mình thì chỉ hơi sững sờ liền lập tức phản ứng, biết Sở Thiên là đang cố ý ban ơn cho mình, cũng là cho gã một con đường lui. Nếu không thì trên giang hồ sẽ không nhớ tới gã đã cảnh cáo trước mà chỉ nói Thường ca mắt thấy huynh đệ bị đánh mà không cứu giúp, chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Thường ca chạy tới, hô to:
- Sở huynh đệ, hạ thủ lưu tình. Mấy anh em của lão Thường đã có nhiều mạo phạm, đây là bọn họ không đúng. Nhưng nếu muốn giết họ hả giận thì cậu giết lão Thường đi, hãy buông tha cho mấy người bọn họ.
Sở Thiên buông tay ra, hai gã tù phạm quỳ trên mặt đất ho khan, nhìn Thường ca với ánh mắt cảm kích. Hai tên nằm trên mặt đất cũng kính nể nhìn Thường ca. Thường ca đúng là có nghĩa khí, trong thời khắc nguy nan vẫn dám xông ra, đúng là một nam tử hán, đại trượng phu!
- Ta đã nói quán rượu Vô Ưu hôm nay không bán, mời mấy vị trở về.
Một giọng nói vịt đực vang lên:
- Bà chủ, cô không bán vậy mở cửa làm gì? Câu dẫn đàn ông sao?
Sở Thiên dựa vào ánh sáng yếu ớt của quán rượu nhìn thấy trong đại sảnh có năm nam tử đang ngồi xổm, cười dâm đãng nhìn chị Mị. Mị Nương tuy đã trải qua vô số sóng gió, tình cảnh giống thế này cũng đã gặp, nhưng nhóm người này tỏa ra một cỗ lệ khí khiến cô rùng mình. Cô biết mình không thể trêu chọc đám người này, vì vậy luôn nhẹ nhàng nói chuyện. Nhưng bất kể nói như thế nào thì chúng cũng nhất định đòi ăn uống ở đây, còn muốn cô tiếp khách. Mị Nương đương nhiên không đồng ý yêu cầu vô lý này, vì vậy mới mở miệng mắng mỏ.
Một cánh tay xăm rồng xăm hổ đứng lên, nói:
- Mau đi chuẩn bị rượu và thức ăn hầu hạ mấy ông. Bằng không thì mấy ông lập tức cưỡng gian cô. Dù sao cũng mới ra tù, giờ vào cũng chỉ như về nhà mà thôi.
Trong lòng Mị Nương cả kinh, không ngờ đám người này là phạm nhân, không rõ là vượt ngục hay là được thả ra? Không ngờ đêm 30 tết mà gặp đám tội phạm này đúng là quá đen đủi. Càng khó hơn là làm sao để đối phó với bọn chúng, làm không tốt khiến bọn chúng nổi điên, không chỉ có tửu quán bị đập mà e rằng mình cũng có thể bị xâm phạm.
Đúng lúc này một người đứng lên, chặn trước nam tử xăm rồng hổ, nói:
- Bà chủ, chúng ta nghe nói tay nghề ủ rượu của cô rất tốt, rượu ngon thức ăn thơm mới tới. Quán rượu khác mời chúng ta cũng không tới. Bà chủ hãy thỏa mãn yêu cầu của chúng ta đi.
Sở Thiên đột ngột lên tiếng:
- Không biết Thường ca có thỏa mãn với nắm đấm của ta hay không?
Sở Thiên lập tức nhận ra người vừa nói chuyện chính là Thường ca. Khi ấy mình chỉ khôi phục chưa đầy hai thành công lực, chỉ có thể mượn rừng cây để cho chúng một bài học nhớ đời. Hắn cho rằng từ đó Thường ca đã rời khỏi giang hồ, không ngờ vẫn tiếp tục đi gây sóng gió.
Thường ca quay lại nhìn, cũng lập tức nhận ra Sở Thiên, vội vàng cười nói:
- Hóa ra là Sở huynh đệ. Lão ca có mắt không thấy Thái Sơn, hóa ra bà chủ là bạn của Sở lão đệ nha. Chúng ta đi thôi.
Thường ca biết nhóm người của mình không phải đối thủ của Sở Thiên, hơn nữa trải qua một khoảng thời gian, Sở Thiên càng trở nên siêu phàm thoát tục, khí thế trên người tỏa ra khiến người khác thêm sợ hãi.
Lúc này, mấy nam tử kia đều đứng hết lên, tất cả đều cho rằng người Thường ca sợ hãi vô cùng cao to lực lưỡng, nhưng khi nhìn hóa ra chỉ là một tên học sinh tầm mười tám tuổi, cơ thể gầy gò, vì vậy nhao nhao chế giễu Thường ca:
- Thường ca, có phải ngồi ở bên trong lâu quá nên lá gan cũng nhỏ đi. Một tên học sinh liền khiến anh sợ hãi như vậy, không hiểu Trâu béo lôi anh ra làm gì nữa!
Thường ca tức giận, nói:
- Mẹ kiếp, lão tử muốn tốt cho chúng mày nhưng chúng mày không nghe vậy thì lão tử mặc kệ.
Nói xong Thường ca liền đi ra ngoài.
Sở Thiên sờ sờ mũi, cười nói:
- Thường ca xin dừng bước, trợ giúp ta lôi chúng ra ngoài.
Thường ca căng thẳng trong lòng. Gã biết đám huynh đệ hôm nay e rằng không có kết quả tốt đẹp gì rồi. Nhưng gã đã cảnh cáo rồi, bọn chúng không nghe thì cho chết, cho bỏ đi cái suy nghĩ là trọng phạm trong ngục giam thì rất uy phong. Một lũ trâu bò, để cho bọn họ biết cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.
Sở Thiên đặt bánh hoa quế lên một chiếc ghế, cười với Mị Nương nói:
- Chị Mị, xem ra hôm nay một số đồ đạc sẽ bị hỏng.
Chị Mị thấy Sở Thiên xuất hiện, trong lòng an tâm hơn không ít, nhưng khi thấy Sở Thiên mở miệng mỉa mai thì lại sợ đám người này tức giận đánh Sở Thiên bị thương. Khi thấy Thường ca cúp đuôi đi ra, trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Sở Thiên có thứ ma lực gì mà có thể khiến một tên trọng phạm ỉu xìu rời khỏi như vậy? Rốt cục Sở Thiên có tài cán gì để chống lại đám cao to lực lưỡng, hung thần ác sát này đây?
Lúc này nghe Sở Thiên nói vậy, cô vẫn mỉm cười nói:
- Những đồ này đều không đáng giá, sau tết đổi lại là được.
Ngón tay cô đã lén lút ấn 110, nếu xảy ra chuyện gì thì lập tức gọi cảnh sát.
Sở Thiên gật đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với bốn người kia, nói:
- Thức thời thì cút, nếu không thì nhanh xông lên đánh một trận.
Ngữ khí của Sở Thiên chọc giận bọn chúng. Một tên học sinh miệng còn hôi sữa dám khoa tay múa chân trước mặt trọng phạm mà ngay cả cảnh sát cũng sợ hãi như chúng sao? Gã nam tử cánh tay xăm rồng hổ hô lớn:
- Con bà nó, nhỏ tuổi không chăm lo học hành lại muốn anh hùng cứu mỹ nhân.
Sở Thiên mỉm cười, bước tới nghênh tiếp, áp sát, tay trái quấn lên tay phải nam tử kia, tay phải hóa quyền, nện mạnh vào nách trái, tay trái nam từ kia mềm nhũn ra. Tay trái Sở Thiên dùng sức, giật mạnh tay phải nam tử kia xuống, sau đó nâng gối, thúc vào eo, dùng khuỷu tay mạnh mẽ đẩy nam tử kia ra. Nam tử tay xăm rồng hổ lui về phía sau, ngồi lên một cái ghế, thân thể cao lớn đè lên khiến cái ghế lập tức sập xuống, lực phản chấn khiến hắn nằm sóng soài trên mặt đất, kêu rên, không có sức đứng dậy.
Ba gã đàn ông còn lại lộ ra vẻ hoảng sợ. Người trẻ tuổi này vô cùng mạnh, hơn nữa rất tàn nhẫn, vừa ra tay đã đánh ngã đồng bạn của mình, sớm biết vậy nghe lời của Thường ca thì tốt rồi, giờ muốn đi cũng không còn cơ hội. Dù thế nào cũng phải liều mạng đánh một trận, đòi lại công bằng cho huynh đệ bị thương. Hơn nữa ba người cùng tấn công cũng không phải không có hy vọng thắng lợi. Bởi vậy trong nháy mắt ba người cầm ghế trong quán, xông về phía Sở Thiên.
Sở Thiên không chờ bọn hắn vây quanh đã di động, thân thể như một cơn gió, xông về phía gã bên trái. Tên đó vội vàng cầm ghế đập xuống nhưng lại phát hiện đánh vào khoảng không. Bỗng gã cảm thấy người mình nặng hơn, quay đầu lại thì thấy Sở Thiên đang đứng sát lưng của mình. Thấy ánh mắt thản nhiên của Sở Thiên, trong lòng gã hoảng hốt. Bên trái lóe lên, khuỷu tay Sở Thiên mang uy thế nghìn cân đập xuống lưng. Gã ta không chịu đựng nổi, thân hình cao lớn lao về phía trước, trong miệng nhổ một ngụm máu tươi, không còn sức tái chiến, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Gã là phạm nhân, đánh nhau vô số, kinh nghiệm thực chiến rất phong phú, nhưng không đỡ được một chiêu của một học sinh miệng còn hôi sữa, từ đó có thể thấy tên học sinh này mạnh mẽ tới mức nào.
Gã ở giữa và bên phải thấy đồng bọn bị đánh thảm hại, trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn lớn mật lao đến. Thường ca đứng gần đó nhắm mắt lại, hai người này đúng là không biết sống chết, biết không đánh lại mà vẫn muốn tự mình thử xem. Đúng là một đám ngu ngốc, cơm không muốn ăn lại thích húp cháo!
Sở Thiên nhìn hai người hùng hổ lao tới, trong lòng xoay chuyển, ném hai chiếc ghế về phía họ. Hai tên này vội vàng dùng ghế trong tay đánh bay chiếc ghế đang bay tới, đồng thời mở rộng hai chân. Sở Thiên chỉ chờ cơ hội này, thân thể nhanh như tia chớp, hai tay chém lên hai tay cầm ghế. Hai tên tù phạm cổ tay đau nhức, ghế trong tay rơi xuống. Sở Thiên tiếp lấy hai chiếc ghế, vung tay đập mạnh lên chân. Hai tên này tương đối khỏe mạnh, khi đang gục xuống vẫn đấm về phía Sở Thiên. Sở Thiên dùng ghế nghênh tiếp, gõ mạnh lên các khớp ngón tay, sau đó buông ghế ra, hai tay khống chế cổ họng hai người. Sở Thiên khẽ dùng sức, hai tên nọ ho khan, ra sức giãy dụa, nhưng lực tay của Sở Thiên rất lớn, bọn họ căn bản không thể phản kháng, ánh mắt dần nhòa đi.
Sở Thiên gật đầu với Thường ca. Thường ca là cáo thành tinh, thấy Sở Thiên gật đầu với mình thì chỉ hơi sững sờ liền lập tức phản ứng, biết Sở Thiên là đang cố ý ban ơn cho mình, cũng là cho gã một con đường lui. Nếu không thì trên giang hồ sẽ không nhớ tới gã đã cảnh cáo trước mà chỉ nói Thường ca mắt thấy huynh đệ bị đánh mà không cứu giúp, chỉ khoanh tay đứng nhìn.
Thường ca chạy tới, hô to:
- Sở huynh đệ, hạ thủ lưu tình. Mấy anh em của lão Thường đã có nhiều mạo phạm, đây là bọn họ không đúng. Nhưng nếu muốn giết họ hả giận thì cậu giết lão Thường đi, hãy buông tha cho mấy người bọn họ.
Sở Thiên buông tay ra, hai gã tù phạm quỳ trên mặt đất ho khan, nhìn Thường ca với ánh mắt cảm kích. Hai tên nằm trên mặt đất cũng kính nể nhìn Thường ca. Thường ca đúng là có nghĩa khí, trong thời khắc nguy nan vẫn dám xông ra, đúng là một nam tử hán, đại trượng phu!
/781
|