Không bị Lí Kiếm quấy rối, Sở Thiên bình yên trải qua ba tuần. Hắn thừa dịp này đi tìm một số sách đọc. Đây dường như đã trở thành thú vui lớn nhất của hắn rồi. Hắn không biết dùng máy tính, điện thoại nên chỉ có thể tìm vàng tìm ngọc trong sách! Sở Thiên đọc nhanh như gió, ‘Nguồn gốc các loài’, ‘Lịch sử thế giới’, ‘Binh pháp Tôn Tử’, ‘Cô giáo Thảo’, ‘Chú Kim”... đọc qua một lượt, cảm thán trước sự tiến bộ lớn lao của nhân loại, đồng thời cũng khiến hắn có thể an tâm làm những chuyện cần thiết.
Đối với Sở Thiên mà nói, sau khoảng thời gian này hắn đã bắt đầu thích ứng, dần quên đi ân oán tình thù, tuy còn chút lo lắng nhưng trải qua thời gian yên ổn, trong lòng hắn bắt đầu dấy lên hi vọng.
- Bạn cao hứng gì vậy?
Lâm Ngọc Đình từng hỏi.
- Ít nhất hiện giờ tôi còn sống!
Đúng vậy, trong bất cứ thời điểm nào Sở Thiên cũng lạc quan hi vọng. Chính vì vậy hắn sống vui vẻ hơn, khiến cho những người xung quanh cũng vui vẻ hơn.
Trước kỳ thi học kỳ, Sở Thiên đang ngồi đọc ‘Tề gia trị quốc’ thì đột nhiên nghe thấy Lâm Ngọc Đình gọi, vì vậy chạy ra cửa sổ hỏi:
- Sao phải khổ như vậy, gõ cửa chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Ngọc Đình ngẩng đầu nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, hôm nay đẹp trời, nắng ấm dễ chịu, chúng ta nên đi ra ngoại ô chơi, thư giản tinh thần để chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ.
Sở Thiên cười khổ nói:
- Đi học hàng ngày đã mệt muốn chết rồi, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, cải thiện một bữa chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Ngọc Đình kiên quyết nói:
- Không được, chỉ có đồ ngốc mới ở trong phòng cho khó chịu. Mau thu dọn đồ đạc, cùng ta đi tới nơi nguyên thủy nhất Nghi hưng: vườn bách thảo Thiên Hồ.
Sở Thiên càng thêm hoảng sợ, cô nàng này đùa thật hay sao? Sở Thiên vẻ mặt đau khổ, lần nữa năn nỉ:
- Có thể để hôm khác hay không? Hôm nay cho ta nghỉ ngơi một chút?!!
Lâm Ngọc Đình chống nạnh, Sở Thiên lập tức im bặt, vội vàng đi thay quần áo. Nữ nhân không thể trêu, nữ nhân ngang ngược càng không thể chọc.
Mười lăm phút sau, cuối cùng Sở Thiên cũng chậm rãi đi xuống. Ở tầng dưới, Sở Thiên không chỉ thấy một Lâm Ngọc Đình thần thái thong dong, linh hoạt mà còn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, thân hình thon thả, tóc dài vắt trên vai, dùng một sợi ruy băng màu hồng cột lại, mặc áo màu trắng, tuổi chỉ tầm mười tám, da trắng hơn tuyết, sắc đẹp tuyệt trần. Chỉ có điều trên người tỏa ra một cỗ khí thế cao ngạo khó tiếp cận.
Sở Thiên đột nhiên nhớ tới một từ: lãnh diễm.
Thiếu nữ lãnh diễm thấy Sở Thiên đi xuống, đảo mắt nhìn vài lần, giọng oán trách nói với Lâm Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, chúng ta mau khởi hành, không thì không kịp mất.
Lâm Ngọc Đình cười cười, ôm lấy thiếu nữ lãnh diễm, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Trước tiên ta giới thiệu cho hai người làm quen với nhau. Sở Thiên, ngôi sao mới nổi của trung học Thiên Đô.
Sau đó lại chỉ vào thiếu nữ đứng cạnh:
- Đây là chị em tốt của ta, Triệu Khánh Ngọc, là tài nữ nổi danh trung học Thiên Kinh. Hôm qua cô ấy tới Thiên Đô có chút việc, bị ta cưỡng ép lưu lại hai ngày.
Sở Thiên cười cười, vươn tay ra, thân thiện nói:
- Xin chào, rất hân hạnh được làm quen với bạn.
Tài nữ đều là ngạo nữ, Triệu Khánh Ngọc cũng không ngoại lệ. Sở Thiên bắt cô đợi hơn 10 phút đã khiến cô không kiên nhẫn được nữa. Từ trước đến giờ chỉ có người khác đợi cô chứ có bao giờ cô phải đợi người khác. Vốn cô còn tưởng người Lâm Ngọc Đình muốn mời đi chơi cùng là một tài tử tài hoa hơn người, danh chấn Thiên Đô. Ai ngờ đâu là một tiểu tử xấu trai, vì vậy trong lòng càng thêm khó chịu. Chẳng qua là có Lâm Ngọc Đình ở đây nên không làm khó Sở Thiên. Tuy vậy khi thấy Sở Thiên đưa tay tới thì cô đưa ra bắt tay hờ, sau đó lập tức buông ra, giễu cợt nói:
- Xin chào, rất bất hạnh được làm quen với bạn.
Lâm Ngọc Đình bật cười, nói:
- Ngọc Khánh, đừng vừa gặp mặt đã đả kích người khác như vậy chứ. Mọi người cứ tiếp xúc sẽ hiểu rõ về nhau.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường quay người. Nếu không phải là có mặt Lâm Ngọc Đình thì e rằng cô chẳng buồn đáp lại nam sinh như Sở Thiên.
Lâm Ngọc Đình xoay người, nói:
- Sở Thiên, chắc bạn vẫn chưa ăn sáng? Đây là sữa và bánh mỳ tôi mua cho bạn, bạn mau ăn đi.
Nói xong cô từ trong túi ra một chiếc bánh mỳ cùng một hộp sữa đưa cho Sở Thiên, trên mặt hiện rõ thần sắc ôn nhu.
Triệu Khánh Ngọc lại đánh giá Sở Thiên một lần, trong lòng vẫn âm thầm lắc đầu. Không hiểu tiểu tử này có chỗ gì tốt mà có thể khiến Lâm Ngọc Đình đối với hắn như vậy. Cho hắn chỗ ở, còn giúp hắn học bài. Với dung mạo xinh đẹp, khí chất đáng yêu, lại thêm danh tiếng của bác Lâm thì Lâm Ngọc Đình muốn kiếm vài thanh niên tài tuấn đều không có chút vấn đề gì, cớ sao lại cứ bám lấy khúc gỗ mục này? Xem ra mình nhất định phải tìm cách giúp Lâm Ngọc Đình thoát khỏi biển khổ, miễn cho tên tiểu tử kia hủy đi tiền đồ và hạnh phúc của Lâm Ngọc Đình.
Triệu Ngọc Khánh vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt căm thù nhìn Sở Thiên. Nếu ánh mắt hóa thành dao thì giờ Sở Thiên đã thương tích đầy mình rồi.
Sở Thiên có vài phần xấu hổ sừ sừ mũi, không hiểu mình đã đắc tội thiếu nữ lãnh diễm này từ khi nào. Nhưng Sở Thiên cũng lười suy nghĩ, muốn hiểu tâm tư của nữ nhân khác khỉ gì mò kim đáy bể.
Khi Lâm Ngọc Đình kéo Sở Thiên tới xe khách đi ngoại ô thì Sở Thiên choáng váng. Mùi xăng trong xe khiến người yêu thích sạch sẽ như hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng nhìn thần sắc hưng phấn của Lâm Ngọc Đình nên hắn cũng không đành làm cô mất hứng. Vì vậy đành vận nội công ngăn chặn cảm giác buồn nôn, vỗ ngực một cái, sau đó ngả lưng ngủ.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn Sở Thiên. Tiểu tử này thể chất quá yếu ớt rồi, ngay cả đi xe cũng say. Triệu Ngọc Khánh lắc đầu, sau đó nói chuyện với Lâm Ngọc Đình.
Đại khái sau nửa giờ, sau khi rời khỏi nội thành không lâu thì xe đột nhiên phanh gấp, khiến toàn bộ hành khách sợ hãi một phen. Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh cũng dừng trò chuyện, Sở Thiên mở mắt ra. Lúc này lái xe đang chui đầu qua cửa sổ, chỉ vào một chiếc xe tải to mắng:
- Con bà nó, mày có biết lái xe không đó hả, muốn chết hay sao...
Lái xe đang mắng thì đột nhiên cửa xe tải mở ra, sáu người nhảy xuống, trong tay cầm hung khí, xông lên xe, đánh tên lái xe mấy gậy. Một tên béo hung dữ nói:
- Đm, còn mắng nữa lão tử cho mày đi chầu ông bà.
Lái xe ôm lấy vết thương, không dám nói gì nữa.
Đối với Sở Thiên mà nói, sau khoảng thời gian này hắn đã bắt đầu thích ứng, dần quên đi ân oán tình thù, tuy còn chút lo lắng nhưng trải qua thời gian yên ổn, trong lòng hắn bắt đầu dấy lên hi vọng.
- Bạn cao hứng gì vậy?
Lâm Ngọc Đình từng hỏi.
- Ít nhất hiện giờ tôi còn sống!
Đúng vậy, trong bất cứ thời điểm nào Sở Thiên cũng lạc quan hi vọng. Chính vì vậy hắn sống vui vẻ hơn, khiến cho những người xung quanh cũng vui vẻ hơn.
Trước kỳ thi học kỳ, Sở Thiên đang ngồi đọc ‘Tề gia trị quốc’ thì đột nhiên nghe thấy Lâm Ngọc Đình gọi, vì vậy chạy ra cửa sổ hỏi:
- Sao phải khổ như vậy, gõ cửa chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Ngọc Đình ngẩng đầu nói với Sở Thiên:
- Sở Thiên, hôm nay đẹp trời, nắng ấm dễ chịu, chúng ta nên đi ra ngoại ô chơi, thư giản tinh thần để chuẩn bị kỳ thi cuối kỳ.
Sở Thiên cười khổ nói:
- Đi học hàng ngày đã mệt muốn chết rồi, cuối tuần ở nhà nghỉ ngơi, cải thiện một bữa chẳng phải tốt hơn sao?
Lâm Ngọc Đình kiên quyết nói:
- Không được, chỉ có đồ ngốc mới ở trong phòng cho khó chịu. Mau thu dọn đồ đạc, cùng ta đi tới nơi nguyên thủy nhất Nghi hưng: vườn bách thảo Thiên Hồ.
Sở Thiên càng thêm hoảng sợ, cô nàng này đùa thật hay sao? Sở Thiên vẻ mặt đau khổ, lần nữa năn nỉ:
- Có thể để hôm khác hay không? Hôm nay cho ta nghỉ ngơi một chút?!!
Lâm Ngọc Đình chống nạnh, Sở Thiên lập tức im bặt, vội vàng đi thay quần áo. Nữ nhân không thể trêu, nữ nhân ngang ngược càng không thể chọc.
Mười lăm phút sau, cuối cùng Sở Thiên cũng chậm rãi đi xuống. Ở tầng dưới, Sở Thiên không chỉ thấy một Lâm Ngọc Đình thần thái thong dong, linh hoạt mà còn thấy một thiếu nữ xinh đẹp, thân hình thon thả, tóc dài vắt trên vai, dùng một sợi ruy băng màu hồng cột lại, mặc áo màu trắng, tuổi chỉ tầm mười tám, da trắng hơn tuyết, sắc đẹp tuyệt trần. Chỉ có điều trên người tỏa ra một cỗ khí thế cao ngạo khó tiếp cận.
Sở Thiên đột nhiên nhớ tới một từ: lãnh diễm.
Thiếu nữ lãnh diễm thấy Sở Thiên đi xuống, đảo mắt nhìn vài lần, giọng oán trách nói với Lâm Ngọc Đình:
- Ngọc Đình, chúng ta mau khởi hành, không thì không kịp mất.
Lâm Ngọc Đình cười cười, ôm lấy thiếu nữ lãnh diễm, chỉ vào Sở Thiên nói:
- Trước tiên ta giới thiệu cho hai người làm quen với nhau. Sở Thiên, ngôi sao mới nổi của trung học Thiên Đô.
Sau đó lại chỉ vào thiếu nữ đứng cạnh:
- Đây là chị em tốt của ta, Triệu Khánh Ngọc, là tài nữ nổi danh trung học Thiên Kinh. Hôm qua cô ấy tới Thiên Đô có chút việc, bị ta cưỡng ép lưu lại hai ngày.
Sở Thiên cười cười, vươn tay ra, thân thiện nói:
- Xin chào, rất hân hạnh được làm quen với bạn.
Tài nữ đều là ngạo nữ, Triệu Khánh Ngọc cũng không ngoại lệ. Sở Thiên bắt cô đợi hơn 10 phút đã khiến cô không kiên nhẫn được nữa. Từ trước đến giờ chỉ có người khác đợi cô chứ có bao giờ cô phải đợi người khác. Vốn cô còn tưởng người Lâm Ngọc Đình muốn mời đi chơi cùng là một tài tử tài hoa hơn người, danh chấn Thiên Đô. Ai ngờ đâu là một tiểu tử xấu trai, vì vậy trong lòng càng thêm khó chịu. Chẳng qua là có Lâm Ngọc Đình ở đây nên không làm khó Sở Thiên. Tuy vậy khi thấy Sở Thiên đưa tay tới thì cô đưa ra bắt tay hờ, sau đó lập tức buông ra, giễu cợt nói:
- Xin chào, rất bất hạnh được làm quen với bạn.
Lâm Ngọc Đình bật cười, nói:
- Ngọc Khánh, đừng vừa gặp mặt đã đả kích người khác như vậy chứ. Mọi người cứ tiếp xúc sẽ hiểu rõ về nhau.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường quay người. Nếu không phải là có mặt Lâm Ngọc Đình thì e rằng cô chẳng buồn đáp lại nam sinh như Sở Thiên.
Lâm Ngọc Đình xoay người, nói:
- Sở Thiên, chắc bạn vẫn chưa ăn sáng? Đây là sữa và bánh mỳ tôi mua cho bạn, bạn mau ăn đi.
Nói xong cô từ trong túi ra một chiếc bánh mỳ cùng một hộp sữa đưa cho Sở Thiên, trên mặt hiện rõ thần sắc ôn nhu.
Triệu Khánh Ngọc lại đánh giá Sở Thiên một lần, trong lòng vẫn âm thầm lắc đầu. Không hiểu tiểu tử này có chỗ gì tốt mà có thể khiến Lâm Ngọc Đình đối với hắn như vậy. Cho hắn chỗ ở, còn giúp hắn học bài. Với dung mạo xinh đẹp, khí chất đáng yêu, lại thêm danh tiếng của bác Lâm thì Lâm Ngọc Đình muốn kiếm vài thanh niên tài tuấn đều không có chút vấn đề gì, cớ sao lại cứ bám lấy khúc gỗ mục này? Xem ra mình nhất định phải tìm cách giúp Lâm Ngọc Đình thoát khỏi biển khổ, miễn cho tên tiểu tử kia hủy đi tiền đồ và hạnh phúc của Lâm Ngọc Đình.
Triệu Ngọc Khánh vừa nghĩ vừa dùng ánh mắt căm thù nhìn Sở Thiên. Nếu ánh mắt hóa thành dao thì giờ Sở Thiên đã thương tích đầy mình rồi.
Sở Thiên có vài phần xấu hổ sừ sừ mũi, không hiểu mình đã đắc tội thiếu nữ lãnh diễm này từ khi nào. Nhưng Sở Thiên cũng lười suy nghĩ, muốn hiểu tâm tư của nữ nhân khác khỉ gì mò kim đáy bể.
Khi Lâm Ngọc Đình kéo Sở Thiên tới xe khách đi ngoại ô thì Sở Thiên choáng váng. Mùi xăng trong xe khiến người yêu thích sạch sẽ như hắn cảm thấy không thoải mái, nhưng nhìn thần sắc hưng phấn của Lâm Ngọc Đình nên hắn cũng không đành làm cô mất hứng. Vì vậy đành vận nội công ngăn chặn cảm giác buồn nôn, vỗ ngực một cái, sau đó ngả lưng ngủ.
Triệu Ngọc Khánh khinh thường nhìn Sở Thiên. Tiểu tử này thể chất quá yếu ớt rồi, ngay cả đi xe cũng say. Triệu Ngọc Khánh lắc đầu, sau đó nói chuyện với Lâm Ngọc Đình.
Đại khái sau nửa giờ, sau khi rời khỏi nội thành không lâu thì xe đột nhiên phanh gấp, khiến toàn bộ hành khách sợ hãi một phen. Lâm Ngọc Đình và Triệu Ngọc Khánh cũng dừng trò chuyện, Sở Thiên mở mắt ra. Lúc này lái xe đang chui đầu qua cửa sổ, chỉ vào một chiếc xe tải to mắng:
- Con bà nó, mày có biết lái xe không đó hả, muốn chết hay sao...
Lái xe đang mắng thì đột nhiên cửa xe tải mở ra, sáu người nhảy xuống, trong tay cầm hung khí, xông lên xe, đánh tên lái xe mấy gậy. Một tên béo hung dữ nói:
- Đm, còn mắng nữa lão tử cho mày đi chầu ông bà.
Lái xe ôm lấy vết thương, không dám nói gì nữa.
/781
|