Đô Thị Thần Nhân

CHƯƠNG 131

/171


Vài người đang làm bên trong phòng, còn không có nhiều thời gian trò chuyện, bí thư của Tô Thiến ôm một chồng văn kiện tiến đến.

- " Tô trợ lý, mấy cái này đều là cần cô kí tên, những thứ ở trên này là cần gấp đấy."

- " Tôi biết rồi, xử lý xong rồi tôi sẽ gọi cho cô."

Trước khi bí thư đi ra ngoài còn liếc mắt nhìn thật sâu Lưu Vũ Phi, vừa rồi nàng còn nghe nói có đàn ông đi làm cùng các nàng Tô Thiến, nàng còn có một chút không tin, bây giờ chỉ là xác nhận một chút.

- " Thiến nhi, một ngày em cần xử lý nhiều như vậy?" Lưu Vũ Phi không thể tưởng tượng được mà hỏi, chỉ xem nhiều văn kiện như vậy, hắn đã choáng váng đầu rồi lại còn thêm cái khác nữa.

- " Anh, bây giờ anh biết chúng ta không có lười biếng chứ, không riêng gì em, các chị Băng Tỷ và Sở Phỉ tỷ tỷ đều bận rộn như nhau đấy!"

Tiếp theo Tô Thiến phải bắt đầu làm việc, giống như vậy Triệu Nhược Băng phải về xử lý công việc của mình, bốn người nhóm Sở Phỉ còn lo lắng bộ đầu tư, vì vậy mỗi người các nàng đều vào vị trí của mình, để cho Lưu Vũ Phi một mình tới công ty mua sắm. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Đối với việc sáu người các nàng thích làm việc mà giảm bớt thời gian tu luyện, Lưu Vũ Phi cũng không nói cái gì, chỉ cần không phải là vấn đề có tính nguyên tắc, thông thường hắn sẽ không can thiệp. Sau hơn mười phút đồng hồ, một mình Lưu Vũ Phi rời đi, bởi vì ở bên trong cao ốc không tiện thuấn di, hắn chỉ có thể đi bộ tới xe đỗ trên đường cái. Không có đi quá xa khỏi tòa nhà, tới chỗ rẽ thì thấy một chiếc xe sang trọng phóng nhanh vọt qua, mắt thấy sẽ đụng vào.

Lưu Vũ Phi nhíu mày, thân hình nhẹ nhàng nhoáng lên, hắn lướt qua bên cạnh không tới một li. Một tiếng phanh ô tô chói tai "két" vang lên, lốp xe sau của ôtô bốc lên một luồng khói xanh. Một người tuổi trẻ từ trên chỗ ngồi lái xe nhảy xuống, khẩn trương hỏi như sau:

- " Tiên sinh, ngài không có việc gì chứ, mới vừa rồi không có đụng vào người chứ?"

Trán Diệp Lạc Vũ còn toát mồ hôi lạnh, sốt ruột hỏi, vừa rồi hắn cảm thấy đã đụng ngã người này rồi.

- " Còn kém một chút nữa, từ nay về sau giảm tốc độ lái xe lại một chút đi, tốc độ của ngươi như vậy, nếu đụng vào người có lẽ xảy ra chết người đấy."

Lưu Vũ Phi nhìn người trẻ tuổi này, thái độ vẫn còn rất tốt, cũng không phải nói nhiều. Đổi thành một số người nào đó ỷ vào bản thân có tiền, cho dù đụng vào người, đối mặt người ta còn lộ vẻ hung hăng, chỉ sợ hắn sẽ có khó khăn.

Diệp Lạc Vũ xấu hổ nhận lỗi nhiều lần, trong lòng hắn thật sự xấu hổ, hôm nay tốc độ hắn lái xe quả thật có hơi quá. Lúc này trong xe truyền ra hai tiếng nữ giới.

- "Lạc Vũ (Anh), người kia không có việc gì chứ, nếu nói không có gì thì đi nhanh thôi, máy bay của cha và mẹ đã hạ cánh rồi."

Lưu Vũ Phi cười nói:

- " Ngươi đi trước đi, ta không sao rồi, dù cho chuyện có gấp đi nữa, lái xe cũng phải cẩn thận một chút. Trời ạ! Liên quan đến mạng người đấy."

- " Lạc Vũ, ngươi còn dài dòng cái gì, quả thực không được việc, bồi thường một chút tiền cho người ta là được, thế nhưng máy bay sắp hạ cánh rồi."

Từ trong xe một cô gái nhỏ bước xuống, kiêu căng quát. Lưu Vũ Phi chỉ là nhìn lướt qua, sau khi đã thấy khuôn mặt thật của cô gái này, sắc mặt hơi đổi, rồi rất nhanh khuôn mặt như cơn sóng dữ kia lại khôi phục ra vẻ mặt không sợ hãi.

Trong lòng nói cảm thán: " Hạ Vũ Khiết, thế giới này thật là nhỏ, không nghĩ tới tình huống gặp lại nhau sẽ là như vậy, tính cách kiêu ngạo, cùng với trước đây thật sự là cũng không một chút thay đổi, ôi ôi, bây giờ mới biết được ta vì sao có thể hoàn toàn quên mất ngươi, người như ngươi không xứng để ta hận ngươi."

Đối mặt người từng tổn thương chính mình này, trong lòng Lưu Vũ Phi không có một tia sóng gợn, mối thù của năm đó, trong lòng sớm đã theo gió quên đi, trả thù nàng? Lưu Vũ Phi còn không có vô vị như thế. Nếu không phải lại nhìn thấy Hạ Vũ Khiết, Lưu Vũ Phi còn thật sự sẽ không nhớ tới, ở trong đời hắn sẽ có tồn tại một người như vậy.

Diệp Lạc Vũ thấy Hạ Vũ Khiết không nhịn được rồi, quay đầu đã thấy sắc mặt nàng cũng có phần biến thành màu đen, nhìn về phía người này ánh mắt hình như có một chút không giống trước, vì vậy lập tức đưa ánh mắt bảo nàng lên xe trước. Cầm ra một tấm danh thiếp đưa cho Lưu Vũ Phi, thấp giọng nói:

- " Tiên sinh, cái này là danh thiếp của ta, có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho ta, bây giờ chúng ta cần tranh thủ thời gian, đi trước một bước thôi."

Nói xong cũng mặc kệ Lưu Vũ Phi tiếp nhận hay không tiếp nhận, cầm danh thiếp nhét vào trên tay Lưu Vũ Phi, vội vã lên xe đi.

Trong xe, bộ mặt Hạ Vũ Khiết còn bình tĩnh. Trong lòng Diệp Linh Lị buồn bực, khi Hạ Vũ Khiết mới vừa xuống xe, cũng không có việc gì mà làm sao vừa lên xe vẻ mặt đã có một chút biến dạng. Thấy kì quái, hỏi:

- " Chị, chị không sao chứ, nhìn vẻ mặt chị dường như rất kém, có phải là xảy ra chuyện gì không?"

-

Hạ Vũ Khiết lắc đầu:

- " Linh Lị, đừng nghĩ nữa, không có việc hệ trọng gì."

Diệp Lạc Vũ cũng ở phía trước nói:

- " Vũ Khiết, vừa rồi ngươi nhận biết người kia ư?"

" Anh, người nào cơ?"

" Chính là người vừa rồi thiếu chút nữa anh đâm phải."

" Làm sao chị dâu nhận biết hắn chứ? Được rồi anh không làm bị thương hắn sao."

" Không bị thương đến hắn, ta cho hắn một tấm danh thiếp, nói qua với hắn có chuyện gì có thể tới tìm ta."

Hạ Vũ Khiết vừa nghe giận dữ trầm giọng nói:

- " Lạc Vũ, làm sao anh sẽ đem danh thiếp cho hắn thế? Hắn thật sự muốn tìm tới cửa càng phiền chết đấy, nói thật cùng các ngươi, quả thực ta nhận biết người này, tính ra hắn còn là bạn cùng lớp cùng với ta, nghe nói hắn mất tích vài năm rồi, hôm nay không biết vì sao lại gặp lại gặp hắn ở chỗ này, thật sự là đủ xui xẻo rồi, trước kia tác phong của hắn không tốt, ai lại biết trong thời gian vài năm hắn mất tích, làm chuyện xấu gì, nhóm người cùng lớp của ta không có một người nguyện kết giao cùng hắn."

Hạ Vũ Khiết biết Diệp Lạc Vũ không thích cô gái tâm cơ quá lớn, bởi vậy không muốn làm cho Diệp Lạc Vũ biết, nàng đã từng lợi dụng Lưu Vũ Phi.

- " Vũ Khiết, ta thấy hắn không giống như ngươi nói đến như vậy, hắn cho ta cảm giác tuyệt đối không phải một ngươi có ý bất lương, nói như thế nào nhỉ! Tóm lại đây là một loại trực giác."

Trái lại, Diệp Lạc Vũ không cho là vậy, ngược lại là nói giúp Lưu Vũ Phi.

- " Tốt lắm, Lạc Vũ! Chúng ta không cần phải thảo luận về một người không liên quan gì, tập trung tinh thần một chút lái xe đi, lúc này ba mẹ đã ở phi trường rồi, không biết hai ngươi bọn họ lần này đến Bắc Kinh là muốn làm chuyện gì."

Diệp Lạc Vũ cũng không nói thêm nữa, tập trung tinh thần lái xe hướng tới sân bay.

Lưu Vũ Phi nhìn thấy Diệp Lạc Vũ cho hắn danh thiếp lạnh nhạt cười.

- " Tổng giám đốc tập đoàn Đông Thăng Diệp Lạc Vũ, làm người coi như cũng không tệ, nhưng mà ánh mắt chọn lựa lấy bạn đời kém một chút."

Không thấy hắn làm động tác gì, danh thiếp trong tay đã hóa thành không khí.

Mới vừa trở lại biệt thự, người còn không có đi vào, Lưu Vũ Phi sắc mặt đại biến. Thế nhưng có người đột phá trận pháp hắn bày ra, mạnh mẽ tiến vào biệt thự. Hắn không nghĩ gì, thân hình Lưu Vũ Phi nhoáng lên, người đã xuất hiện tại trong biệt thự. Phát hiện tại bên trong phòng khách dĩ nhiên có ba người đàn ông tới, cái người ngồi ở chỗ này, nhìn Lưu Vũ Phi với vẻ mặt cười, đối với việc hắn đột nhiên xuất hiện không có một chút ngoài ý muốn.

Vẻ mặt Lưu Vũ Phi có ý đề phòng, ba người này đã ngồi ở nơi này như thế, nhưng mà hắn không thể cảm nhận được một chút hơi thở của đối phương, dường như là không tồn tại. Lưu Vũ Phi biết cái này cho thấy bản thân cùng ba người trước mắt, tu vi ở trên không phải một cấp bậc. Có thể nói đối phương muốn mạng sống của hắn mà nói, có thể chỉ cần di chuyển một ngón tay, vẫn khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy vô lực.

Chính lúc này, búa Bàn Cổ trong cơ thể không thể khống chế phá cơ thể mà ra, hưng phấn kêu to ong ong, bay hướng tới người ở giữa trong ba người.

Người nam thanh niên ở cạnh phía bên trái, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt, gương mặt vốn cương quyết, lộ ra sắc mặt nhu hòa, thấp giọng nói:

- " Ôi ông bạn già, không nghĩ tới ngươi và ta còn có ngày gặp mặt."

Nghe thấy những lời này, Lưu Vũ Phi đã biết người đến là ai rồi. Bây giờ đầu của hắn có một chút chóng mặt, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, hắn căn bản không tin Bàn Cổ đại đế trong truyền thuyết, thế mà hiện tại sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.

- " Tiểu tử, biết thân phận của chúng ta rồi ư?"

Tiếng nói quen thuộc, gương mặt lạ lẫm làm Lưu Vũ Phi càng thêm kinh hãi.

Diệt Thế Thiên Tôn dĩ nhiên cũng đến địa cầu!. Mấy người còn lại kia ở bên cạnh hắn khẳng định cũng là nhân vật cấp bậc truyền thuyết rồi. Xoa dịu kinh ngạc trong lòng, Lưu Vũ Phi vô cùng cung kính tiến lên, đi tới chỗ phía ba người bọn họ làm lễ cúi lạy.

- " Tiểu tử Lưu Vũ Phi, ở chỗ này bái kiến Thiên tôn, Bàn Cổ đại đế và vị tiền bối này."

Lưu Vũ Phi không biết bản thân, nên xưng hô như thế nào với Diệt Thế Thiên Tôn, đành phải hô thẳng hai chữ đằng sau của danh hiệu.

" Ha ha ha, tiểu tử coi như cũng không tệ, còn có thể nhận ra tiếng của ta, Bàn Cổ thì ta đã không cần nói rồi, một vị này gọi là Vô Hư, Bàn Cổ tạo ra dải Ngân Hà, Vô Hư tạo ra hoành nguyên tinh hệ, tiểu tử trò chuyện thân thiết cùng bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ đưa ngươi một chút chỗ tốt."

" Tiểu tử thật sự xấu hổ, vừa rồi còn nghĩ gây bất lợi đối với ba vị lão nhân gia, ngẫm lại nếu không phải búa Bàn Cổ nhận ra Bàn Cổ đại đế lão nhân gia, tiểu tử cũng thật là phải bị chê cười rồi, cả gan hỏi một câu, chẳng biết Thiên tôn cùng các vị tiền bối lần này đến địa cầu, có chuyện gì muốn làm ư?"

" Không có chuyện gì cả, chỉ là sống vô tích sự ở trong cung quá lâu, muốn đi mua sắm khắp nơi mà thôi, tiểu tử hôm qua ngươi có phải là dùng qua một lần pháp thuật luân hồi trảm, công lực tăng trưởng rất nhanh, thời gian nhanh như vậy đã hiểu được một cái pháp thuật, chỉ là uy lực nhỏ một chút, chỉ phát huy một phần vạn so với cái khác, ừm chúng ta đến địa cầu đã có vài ngày rồi, ngay lập tức sẽ phải rời khỏi đến xem tinh cầu khác rồi, ngươi có chỗ nào không hiểu, bây giờ đưa ra, thuận tiện chỉ rõ cho ngươi một chút."

Một cái pháp thuật đã đem tiêu diệt đồng thời mấy nghìn người, dĩ nhiên Diệt Thế Thiên Tôn còn ngại tu vi của Lưu Vũ Phi quá thấp, nếu như đổi thành hắn thi triển mà nói, vậy hậu quả … Lưu Vũ Phi xấu hổ gãi gãi cái ót, ngượng ngùng nói:

-" Tiểu tử thật không biết nên nói như thế nào, bộ pháp quyết kia thật sự quá thâm ảo."

Không biết Bàn Cổ đại thần nói với búa Bàn Cổ vài câu gì, làm động tác gì, vèo một tiếng, Bàn Cổ trốn trở lại vào trong cơ thể của Lưu Vũ Phi. Lưu Vũ Phi cảm giác được Búa Bàn Cổ dường như cùng trước kia có khác biệt, còn hơn trước kia là dường như thêm một chút gì đó, cụ thể là cái gì, hiện tại hắn còn không biết.

Hắn thấy Bàn Cổ đại thần không thu hồi Búa Bàn Cổ, hồ nghi nói:

- " Bàn Cổ đại đế, ngài không thu hồi búa Bàn Cổ ư?"

" Ha ha, búa Bàn Cổ đối với ta đã không có tác dụng gì, lại nói nó còn có giá trị khác, có phải là ngươi muốn hỏi là lúc trước vì sao ta phải lưu lại búa Bàn Cổ không."

" Tiểu tử vô lễ rồi, đệ tử đúng có ý nghĩ này."

" Nói cho ngươi cái này cũng không có vướng mắc gì, búa Bàn Cổ có thể nói là một thứ chứng cớ, trong đó một chuyện chờ sau này ngươi có tư cách vào Diệt Thế thiên cung, tự nhiên sẽ biết, hoặc là "Vương"! Hắn muốn cho ngươi biết ngay bây giờ."

Thời điểm Bàn Cổ vừa nói đến Vương, vẻ mặt hắn mang ý sùng bái, dùng ánh mắt cuồng nhiệt nhìn Diệt Thế Thiên Tôn.

"Vương". Trong lòng Lưu Vũ Phi tự nói: " Diệt Thế Thiên Tôn! Rốt cuộc ngươi tồn tại là ở dạng gì, dĩ nhiên ngay cả nhân vậy như Bàn Cổ Đại thần, đều phải tôn trọng gọi ngươi là "vương"."

Diệp Thế Thiên Tôn vỗ nhẹ bả vai của Lưu Vũ Phi.

- " Tiểu tử có một số việc biết quá sớm, đối với ngươi mà nói cũng không phải một chuyện tốt, ta còn có một câu, đợi ngươi chừng nào đã hiểu Diệt Thế Luân Hồi Trảm, khi đó lão tử sẽ tiếp ngươi, đến lúc đó tất cả mọi thứ, đều sẽ rõ ràng, ngươi cũng sẽ biết chính thức thân phận của ta, tốt lắm, ngươi có nhu cầu gì cần ta tương trợ, thì nói đi, trước khi ta không rời đi sẽ hết sức làm ngươi hài lòng."

Đây chính là một cơ hội tốt, hắn nghĩ đến đám nữ tu sĩ bổ thiên cung, khổ nổi tâm pháp không trọn vẹn, vẫn không thể phi thăng, ngay cả tu vi cũng bị dừng ở tại cấp bậc kim tiên. Hơn nữa hơn hai mươi người Bổ Thiên Cung này, vẫn còn cố gắng trợ giúp lớn đối với bản thân hắn. Như thế tất nhiên Diệt Thế Thiên Tôn nhận lời, tại sao mình không giúp các nàng một lần, đem bổ xung toàn bộ cho Thiên Tâm Quyết.

Vì vậy hắn hướng Diệp Thế Thiên Tôn đưa ra yêu cầu của bản thân, xin trợ giúp cho bọn họ. Diệt Thế Thiên Tôn nghe xong chỉ cả cười, vốn hắn còn tưởng rằng Lưu Vũ Phi sẽ hỏi phương pháp tu luyện của Diệt Thế Luân Hồi Trảm.

Nói đáng tiếc:

- " Tiểu tử, vốn ta còn tưởng rằng ngươi sẽ muốnvài món pháp khí, hoặc là xin chỉ bảo rõ ràng khẩu quyết tu luyện luân hồi trảm, làm một Thần nhân, ngươi còn chưa đủ tư cách, thần nhân theo đuổi chính là lực lượng tối cao, ngươi quan tâm quá nhiều chuyện tình cảm, nhưng mà cái này cũng là chỗ ta xem trọng ngươi, ít nhất tại trong đầu của ngươi, ta còn có thể tìm được một chút chỗ bất đồng cùng người khác, ta bổ xung cho ngươi toàn bộ bộ pháp môn Nữ Oa kia, chúng ta phải đi rồi, sau này ngươi tự giác đi, mong ngươi sớm có ngày hiểu luân hồi trảm, Hư Vô, ngươi cũng cho hắn một chút chỗ tốt đi, không tính Bàn Cổ ngươi rồi, hắn đã cầm thứ bảo bối cao nhất của ngươi."

Nói xong Diệp Thế Thiên Tôn vỗ nhẹ nhẹ một chút, trong đầu của Lưu Vũ Phi, thêm một bộ hoàn toàn mới Thiên Tâm quyết rồi.

Thấy bộ pháp môn kia còn tinh thuần hơn của Bổ Thiên Cung, rất nhiều chỗ ngay cả hiện tại hắn cũng không thể hiểu. Trong một câu Bổ Thiên quyết cuối cùng, là Diệp Thế Thiên Tôn lưu lại nói rằng:

- " Tiểu tử từ nay về sau nếu không có việc gì, thì phóng ra nhiều hơn vài lần Diệt Thế Thiên Hỏa, cũng làm cho ta họat động gân cốt, nếu không thì ta sẽ buồn phiền đến chết đấy."

Lưu Vũ Phi cảm thấy dở khóc dở cười, hắn nghĩ bằng vào năng lực của ngươi, làm sao sẽ muốn thông qua ta đi hoạt động chân tay. Hư Vô từ trong pháp khí của hắn chọn ra một cái chiến giáp.

- " Vũ Phi, ta thấy ngươi còn không có chiến giáp, cái này là chiến giáp trước kia ta dùng, ta gọi nó là thần nguyên chiến giáp, bằng tu vi hiện tại của ngươi vừa vặn có thể xử dụng, mặc dù so ra kém búa Bàn Cổ mà Bàn Cổ đưa cho ngươi, càng kém hơn pháp quyết "vương" dạy ngươi, ngươi hãy chấp nhận dùng đi."

Quan sát từ bên ngoài của Thần Nguyên chiến giáp, không có chỗ gì đặc biệt, Lưu Vũ Phi tin tưởng rằng, như cấp bậc của bọn họ, thứ tặng đi khẳng định không phải bình thường, vào buổi sáng, hắn đem THất Thải chiến giáp trên người tặng cho Tô Thiến, vốn hắn còn muốn có thêm một thời gian nữa chế luyện ra một món đồ. Hiện tại tốt rồi, chẳng những không cần chế luyện, còn được Thần Nguyên chiến giáp tốt hơn so với Thất Thải chiến giáp.

Diệp Thế Thiên Tôn giơ tay lên:

- " Hư Vô, Bàn Cổ! Chúng ta đi thôi."

Còn đang nói chuyện, ba người đã đồng thời biến mất tại trước mặt Lưu Vũ Phi. Bằng tu vi hiện nay của Lưu Vũ Phi, thế nhưng ngay cả phương thức rời đi của bọn họ cũng không thấy rõ. Bàn Cổ lại truyền đến một câu cho Lưu Vũ Phi:

-" Vũ Phi, từ lâu rồi đến nay, ngươi là người thủ lĩnh "Vương" nhìn trúng, hy vọng đừng cho chúng ta thất vọng, để cho Vương thất vọng, chúng ta sẽ vẫn chú ý ngươi, muốn làm chuyện gì thì làm thoải mái đi, rụt đầu rụt đuôi sẽ không trở thành một thành viên của Thiên Cung."

Trong lúc nhất thời Lưu Vũ Phi cũng bị làm cho hồ đồ rồi, câu nói cuối cùng kia của Bàn Cổ đại thần rốt cuộc là có ý tứ gì, để cho hắn thoải mái đi giết chóc? Cái này cũng không phải. Không nghĩ ra chuyện này, Lưu Vũ Phi sẽ không nghĩ tiếp. Mặc dù trận pháp bên ngoài bị phá hủy, một lần nữa bố trí một chút cũng rất nhanh, nói tóm lại là hôm nay hắn kiếm được nhiều rồi, một món đồ cực phẩm chiến giáp, còn là xin sửa chữa cho các nàng Sở Uyển TĨnh bộ hoàn chỉnh Thiên Tâm quyết.

Cho nên búa Bàn Cổ có cái gì thay đổi, trước mắt hắn còn không biết, tin tưởng rằng Bàn Cổ đại thần khẳng định sẽ không keo kiệt. Tại thời điểm Tại Lưu Vũ Phi bố trí trận pháp một lần nữa, sáu nàng nhóm Tô Thiến đã trở lại. Các nàng thấy hình dáng Lưu Vũ Phi bận rộn, kỳ quái hỏi:

- " Anh, anh đang làm cái gì hả, trận pháp chẳng lẻ bị phá hủy?"

- " Ha ha, cũng không có, chỉ là ta muốn bố trí lại lần nữa một chút, các ngươi đi vào trước đi."

Sau khi chờ Lưu Vũ Phi bố trí tất cả hoàn hảo, bầu trời đã chuyển hoàn toàn sang đen. Bên trong phòng khách, Tô thiến thấy Lưu Vũ Phi tiến đến, lập tức nhẹ nhàng đi tới dựa vào trong lòng hắn, dịu dàng nói:

- " Anh, trận pháp bố trí tốt chưa?"

- " Ừm, đã tốt rồi, các em đi làm mệt không?"

Ôm Tôn Thiến, Lưu Vũ Phi ngồi ở trên sô pha.

- " Sở Phỉ, cung chủ các ngươi còn không có tỉnh dậy sao?"

" Không có, tiên sinh ngài có việc gì?"

- " Ừm, là có chuyện nhưng mà là chuyện tốt, ngươi đi đánh thức toàn bộ các nàng đi, để rồi các ngươi sẽ biết."

Vài phút sau, đoàn người Sở Uyển Tĩnh tỉnh lại từ trong ngồi thiền, các nàng kinh ngạc phát hiện, mới vài năm thời gian tu vi bản thân tăng trưởng thật nhiều.. (Mười người bọn Sở uyển tĩnh mới tới, còn không biết tỷ lệ thời gian trong giang sơn xã tắc đồ."

Vui mừng qua đi, Sở Uyển Tĩnh đột nhiên kinh hãi nói:

- " À, chúng ta vừa nhập định, cũng đã qua nhiều năm rồi, Sở Phỉ, tiên sinh hắn đi phương Tây chưa, có trở về hay không?"

Ngoại trừ bốn người Sở Phỉ, vẻ mặt của những người khác đều đều là một bộ lo lắng, các nàng nghĩ đến bản thân chỉ là tu luyện một hồi, đem việc Lưu Vũ Phi muốn đi phương Tây, quên tới không còn một mảnh.

Đối với cái này, trái lại Sở Phỉ thấy cũng không một chút kì quái, nhớ lúc trước bản thân nàng cũng giống vậy, cười trả lời:

- " Cung chủ, người không cần lo lắng như vậy nữa, thật ra các ngươi mới nhập định hai ngày mà thôi, tiên sinh hắn còn không có đi phương Tây đâu, được rồi tiên sinh muốn tất cả mọi người chúng ta đi ra ngoài, hắn có việc muốn nói với chúng ta."

" Mới hai ngày? Không đúng đâu,chúng ta rõ ràng là đã trải qua nhiều năm, Sở Phỉ rốt cuộc đây là xảy ra chuyện gì."

- " Cung chủ, chẳng lẽ người đã quên, đây chỉ là ở trong một thứ thần khí của tiên sinh, thời gian này cùng thời gian bên ngoài chênh lệch rất lớn mà."

Lúc này Sở Uyển Tĩnh mới khom người tới, kinh ngạc than thở:

- " Tiên sinh thật lợi hại, dĩ nhiên sẽ có pháp pháp khí như vậy, Bổ Thiên Cung chúng ta thật đúng là gặp được quý nhân rồi, đi thôi, chúng ta cũng nên ra ngoài, cũng không làm cho tiên sinh đợi lâu."

Từ trong giang sơn xã tắc đồ đi ra, Sở Uyển Tĩnh không đợi Lưu Vũ Phi mở miệng, đầu tiên là nói lời cảm ơn tới Lưu Vũ Phi.

-" Ha ha, hiện tại Sở cung chủ đừng vội nói lời cảm ơn, đợi sau này còn sẽ có vui mừng lớn hơn nữa đấy."

Lưu Vũ Phi vừa cười vừa nói.

Tô Thiến và Triệu Nhược Băng, chưa thật sự từng cùng các nàng bắt chuyện. Lúc này, các nàng đồng thời đi tới hỏi thăm tới Sở Uyển Tĩnh và những người khác, khen ngợi khuôn mặt các nàng. Sở Uyển Tĩnh và môn hạ đệ tử các nàng, đương nhiên trong lúc này vẫn còn khen ngợi nhau không ít.

Sở Uyển Tĩnh còn không hỏi Lưu Vũ Phi rốt cuộc là vui mừng gì, Tô Thiến đã đến trợ giúp hỏi:

- " Anh, anh nói có vui mừng gì vậy, có phần của em hay không."

-" Thế nhưng lần này không có chỗ tốt nào cho em, mới vừa rồi cho em một cái chiến giáp còn chưa đủ ư? Em chỉ biết muốn có chỗ tốt nào đó, lần này nên tới lượt các nàng Sở Phỉ rồi."

Lưu Vũ Phi cười mắng.


/171

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status