Cảm thấy Tiêu Dực do dự, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, kiều đồn nhẹ nhàng uốn éo, sắc mặt thảm thiết, phì một tiếng, nước mắt như mưa, cho dù ý chí sắt đá đến đâu thì cũng phải mềm lòng.
Tiêu Dực ngừng lại, hắn có cầm thú cũng không cầm thú đến mức "hấp diêm" như thế này, tuy ma sát của kiều đồn với "thằng nhỏ" làm hắn vô cùng xúc động, nhưng hậu quả mình không thể gánh nổi, không nói Nguyệt Liên nha đầu kia biết chuyện sẽ làm gì, mình cũng không thể nào để lại bóng ma trong lòng một cô gái, dù nàng là yêu.
Đương nhiên, Tiêu Dực cũng không phải ăn chay, dù sao mình cũng đã làm tới như thế này, đột nhiên dừng lại thì rất dễ bị nghi, nếu Bách Hợp tố khổ trước mặt mọi người, vậy mình không còn chỗ dung thân.
Phải giả vờ một chút mới được. Tiêu Dực bất đắc dĩ khẽ cắn đầu lưỡi, kêu thảm một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, giống như bị sét đánh trúng bạy ngược vể phía sau, hung hăng va vào thành tường, trong lòng khóc rống, lão tử đúng là tự ngược. Giả vờ như thật a!
- Bách Hợp! Đi mau đi, nhanh lên!
Hai mắt Tiêu Dực đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi gào thét, hai tay đấm trước ngực, lại phun một ngụm máu ngã xuống đất, tên tiện nhân này rõ ràng không dám "hấp diêm" người ta nay lại ở trong mắt Bách Hợp hóa thành hắn bị tâm ma cắn trả, tình nguyện tán công chứ không thể tổn thương tới tấm thân trong trắng của mình, trong phút chốc, Bách Hợp bị hình tượng "anh hùng" của Tiêu Dực làm cho vô cùng cảm động.
- A-----! Không! Tiêu đại ca! Em không cho anh tự làm tổn thương mình đâu, đều tại em, đều tại em cả! Bách Hợp không hối hận, Bách Hợp nguyện ý cho anh mà.
- Bách Hợp! Đi mau đi! Anh không thể làm em thương tổn, đi mau a! Nếu em không đi, anh không duy trì nổi nữa! Á! Thật khó chịu... Chết thì chết! Băng phong tuyết đống ---------- Phong!(Đóng băng thành đống)
Ngón tay Tiêu Dực bấm pháp ấn, kim quang đại thịnh, bàn tay vừa nhất, cố gắng muốn điểm vào đan điền của mình.
- Đừng mà---------!
Bách Hợp mắt thấy Tiêu Dực muốn tán công, lập tức hét một tiếng liều lĩnh nhào lên người Tiêu Dực, cơ thể nóng bỏng ôm chặt lấy Tiêu Dực, Tiêu Dực thuận thế thu hồi pháp ấn, trong lòng thầm than một tiếng, cũng may mi ôm mau, bằng không lão tử mà điểm xuống thì thảm! Nguy hiểm thật!
- Tiêu Dực ca ca... Đều do Bách Hợp... Đều là lỗi của em... ô...! Em... Em cho anh!
Cơ thể trắng mịn giống như con rắn nước của Bách Hợp chui vào lòng Tiêu Dực, dụi khuốn mặt phấn lã chã nước mắt lên mặt hắn, bàn tay trắng như tuyết vuốt ve cơ thể rắn chắc của Tiêu Dực, hai "con thỏ" béo mập trong lớp áo cứ cọ sát lấy, hạt đậu bên trên cương cứng lại, Tiêu tiện nhân vươn tay ra úp lên một bên ngực, đẩy nhẹ một cái làm bộ cự tuyệt, tay kia thì ôm lấy eo thon của nàng, vuốt ve kiều đồn đầy đặn của Bách Hợp, cho dù Bách Hợp muốn thoát cũng không được.
- Không được... Bách Hợp, anh... Anh không chịu được nữa... Đi mau đi, anh không được... Anh không thể làm hại em.
Câu này nửa thật nửa giả, trong lòng có một mỹ nhân tự dâng lên miệng, Tiêu tiện nhân cũng không phải Liễu Hạ Huệ, mà là một tên cầm thú chính tông, hắn không phải không nghĩ đến tình một đêm, nhưng yêu khí của yêu hoa quá nặng, chỉ sợ mình không thể khống chế nổi Huyền Thiên tâm pháp, nếu mạnh mẽ chiếm thân xử nữ của nàng, sợ ăn không tiêu.
Không nghĩ tới Tiêu Dực vào lúc này còn nghĩ tới mình, động tác động tác đình trệ một chút, trên mặt hiện lên vẻ do dự, nhưng lại cắn răng, hạ quyết tâm cở áo ngủ ra, lộ ra thân hình hoàn mỹ khêu gợi, hương phấn tản ra từ người nàng thơm ngát, phối hợp với điệu bộ thẹn thùng kia, thật sự có thể giết chết người a. Cơ thể tuyết trắng bò lên người hắn, cặp đùi nhẵn bóng nâng lên, kẹp lấy hông hắn, kiều đồn hạ xuống, cả người bám lấy trên người hắn.
- Ô... Tiêu đại ca, em không trách anh, em thích anh!(DG: ở chỗ này không phải "wo ái nỉ" nên dịch là thích nha!)
Cái lưỡi đinh hương như con rắn chủ động chen vào miệng hắn, rất thơm, cơ thể nhỏ xinh gắt gao dán chặt trên người, da thịt nóng bỏng như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt dục vọng hắn. Tà tu giả đúng là có lực hấp dẫn chí mạng với nữ yêu, tiểu Hoa yêu này chưa gì đã "râm" đến mức này rồi, cực kỳ chủ động.
Tiêu Dực cũng bị tiểu Hoa yêu khơi mào dục vọng, điên cuồng hôn hít cơ thể nàng, Bách Hợp không ngừng rên rỉ, cái lưỡi đinh hương tùy ý để tên lưu manh kia liếm láp.
Tiêu Dực ôm mông nàng đặt lên thành bồn tắm, nhìn thấy đóa "bách hợp" tinh khiết giữa hai chân nàng, nhị hoa trùng điệp, cánh hoa màu hồng phấn xinh dẹp, nhị hoa còn liên tục trào ra mật hoa màu vàng, dính lên cặp đùi tuyết trắng, mùi thơm xông vào mũi, thơm vô cùng.
- Con mẹ nó...
Lần đầu tiên nhìn thấy nơi này của Hoa yêu, thật sự là đóa hoa, ướt át vô cùng, Tiêu Dực lè lưỡi liếm một cái, đầu lưỡi truyền đến vị ngọt ngọt.
- Đừng nhìn...!
Bách Hợp không chịu nổi khiêu khích như vậy, eo thon uốn éo, ôm lấy Tiêu Dực, chủ động hiến thân, vốn "đóa hoa" kia tới được "thằng em" của Tiêu Dực, bỗng cánh hoa như dài da cuốn lấy, ma sát trêu trọc.
So với mình còn vội hơi, Tiêu Dực vui mừng, lão tử không khách khí nữa, "thằng em" à, hôm nay mày được tưới trong mật nhé, sặc, đây không phải là chân giò tưới mật sao?
Tiêu Dực ngừng lại, hắn có cầm thú cũng không cầm thú đến mức "hấp diêm" như thế này, tuy ma sát của kiều đồn với "thằng nhỏ" làm hắn vô cùng xúc động, nhưng hậu quả mình không thể gánh nổi, không nói Nguyệt Liên nha đầu kia biết chuyện sẽ làm gì, mình cũng không thể nào để lại bóng ma trong lòng một cô gái, dù nàng là yêu.
Đương nhiên, Tiêu Dực cũng không phải ăn chay, dù sao mình cũng đã làm tới như thế này, đột nhiên dừng lại thì rất dễ bị nghi, nếu Bách Hợp tố khổ trước mặt mọi người, vậy mình không còn chỗ dung thân.
Phải giả vờ một chút mới được. Tiêu Dực bất đắc dĩ khẽ cắn đầu lưỡi, kêu thảm một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi, giống như bị sét đánh trúng bạy ngược vể phía sau, hung hăng va vào thành tường, trong lòng khóc rống, lão tử đúng là tự ngược. Giả vờ như thật a!
- Bách Hợp! Đi mau đi, nhanh lên!
Hai mắt Tiêu Dực đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi gào thét, hai tay đấm trước ngực, lại phun một ngụm máu ngã xuống đất, tên tiện nhân này rõ ràng không dám "hấp diêm" người ta nay lại ở trong mắt Bách Hợp hóa thành hắn bị tâm ma cắn trả, tình nguyện tán công chứ không thể tổn thương tới tấm thân trong trắng của mình, trong phút chốc, Bách Hợp bị hình tượng "anh hùng" của Tiêu Dực làm cho vô cùng cảm động.
- A-----! Không! Tiêu đại ca! Em không cho anh tự làm tổn thương mình đâu, đều tại em, đều tại em cả! Bách Hợp không hối hận, Bách Hợp nguyện ý cho anh mà.
- Bách Hợp! Đi mau đi! Anh không thể làm em thương tổn, đi mau a! Nếu em không đi, anh không duy trì nổi nữa! Á! Thật khó chịu... Chết thì chết! Băng phong tuyết đống ---------- Phong!(Đóng băng thành đống)
Ngón tay Tiêu Dực bấm pháp ấn, kim quang đại thịnh, bàn tay vừa nhất, cố gắng muốn điểm vào đan điền của mình.
- Đừng mà---------!
Bách Hợp mắt thấy Tiêu Dực muốn tán công, lập tức hét một tiếng liều lĩnh nhào lên người Tiêu Dực, cơ thể nóng bỏng ôm chặt lấy Tiêu Dực, Tiêu Dực thuận thế thu hồi pháp ấn, trong lòng thầm than một tiếng, cũng may mi ôm mau, bằng không lão tử mà điểm xuống thì thảm! Nguy hiểm thật!
- Tiêu Dực ca ca... Đều do Bách Hợp... Đều là lỗi của em... ô...! Em... Em cho anh!
Cơ thể trắng mịn giống như con rắn nước của Bách Hợp chui vào lòng Tiêu Dực, dụi khuốn mặt phấn lã chã nước mắt lên mặt hắn, bàn tay trắng như tuyết vuốt ve cơ thể rắn chắc của Tiêu Dực, hai "con thỏ" béo mập trong lớp áo cứ cọ sát lấy, hạt đậu bên trên cương cứng lại, Tiêu tiện nhân vươn tay ra úp lên một bên ngực, đẩy nhẹ một cái làm bộ cự tuyệt, tay kia thì ôm lấy eo thon của nàng, vuốt ve kiều đồn đầy đặn của Bách Hợp, cho dù Bách Hợp muốn thoát cũng không được.
- Không được... Bách Hợp, anh... Anh không chịu được nữa... Đi mau đi, anh không được... Anh không thể làm hại em.
Câu này nửa thật nửa giả, trong lòng có một mỹ nhân tự dâng lên miệng, Tiêu tiện nhân cũng không phải Liễu Hạ Huệ, mà là một tên cầm thú chính tông, hắn không phải không nghĩ đến tình một đêm, nhưng yêu khí của yêu hoa quá nặng, chỉ sợ mình không thể khống chế nổi Huyền Thiên tâm pháp, nếu mạnh mẽ chiếm thân xử nữ của nàng, sợ ăn không tiêu.
Không nghĩ tới Tiêu Dực vào lúc này còn nghĩ tới mình, động tác động tác đình trệ một chút, trên mặt hiện lên vẻ do dự, nhưng lại cắn răng, hạ quyết tâm cở áo ngủ ra, lộ ra thân hình hoàn mỹ khêu gợi, hương phấn tản ra từ người nàng thơm ngát, phối hợp với điệu bộ thẹn thùng kia, thật sự có thể giết chết người a. Cơ thể tuyết trắng bò lên người hắn, cặp đùi nhẵn bóng nâng lên, kẹp lấy hông hắn, kiều đồn hạ xuống, cả người bám lấy trên người hắn.
- Ô... Tiêu đại ca, em không trách anh, em thích anh!(DG: ở chỗ này không phải "wo ái nỉ" nên dịch là thích nha!)
Cái lưỡi đinh hương như con rắn chủ động chen vào miệng hắn, rất thơm, cơ thể nhỏ xinh gắt gao dán chặt trên người, da thịt nóng bỏng như một đoàn hỏa diễm thiêu đốt dục vọng hắn. Tà tu giả đúng là có lực hấp dẫn chí mạng với nữ yêu, tiểu Hoa yêu này chưa gì đã "râm" đến mức này rồi, cực kỳ chủ động.
Tiêu Dực cũng bị tiểu Hoa yêu khơi mào dục vọng, điên cuồng hôn hít cơ thể nàng, Bách Hợp không ngừng rên rỉ, cái lưỡi đinh hương tùy ý để tên lưu manh kia liếm láp.
Tiêu Dực ôm mông nàng đặt lên thành bồn tắm, nhìn thấy đóa "bách hợp" tinh khiết giữa hai chân nàng, nhị hoa trùng điệp, cánh hoa màu hồng phấn xinh dẹp, nhị hoa còn liên tục trào ra mật hoa màu vàng, dính lên cặp đùi tuyết trắng, mùi thơm xông vào mũi, thơm vô cùng.
- Con mẹ nó...
Lần đầu tiên nhìn thấy nơi này của Hoa yêu, thật sự là đóa hoa, ướt át vô cùng, Tiêu Dực lè lưỡi liếm một cái, đầu lưỡi truyền đến vị ngọt ngọt.
- Đừng nhìn...!
Bách Hợp không chịu nổi khiêu khích như vậy, eo thon uốn éo, ôm lấy Tiêu Dực, chủ động hiến thân, vốn "đóa hoa" kia tới được "thằng em" của Tiêu Dực, bỗng cánh hoa như dài da cuốn lấy, ma sát trêu trọc.
So với mình còn vội hơi, Tiêu Dực vui mừng, lão tử không khách khí nữa, "thằng em" à, hôm nay mày được tưới trong mật nhé, sặc, đây không phải là chân giò tưới mật sao?
/113
|