- Thụy Liên! Cô... Sao lại vô sỉ như vậy?
Mẫu Đan rốt cục mới tỉnh lại, không nghĩ tới Thụy Liên lại to gan như vậy, trước mặt bao người mà dám câu dẫn nam nhân.
- Làm sao hả? Tôi thích Tiêu ca, tôi muốn làm nữ nhân của anh ấy, lẽ nào thích anh ấy cũng là phạm pháp sao? Cô không vậy chắc?
Thụy Liên cũng căm tức, nhảy đến trước mặt Mẫu Đan, hai người trừng mắt nhìn nhau, hai cơ thể dính sát lại, hai cặp vếu căng mọng đè ép nhau.
- Được rồi!
Tiêu Dực vôi cùng tiêu sái đứng lên, nhưng lại có thái độ như tiểu nhân đắc chí, ho khan một tiếng, vô sỉ nói với hai người:
- Hai người đừng làm "đồ uống" nữa, có chuyện gì thì vào phòng nói.
Hai nàng sửng sốt, đồ uống? Không hiểu cho lắm (), Tiêu Dực cười dâm nói:
- Hai người nãi đối nãi (vếu đối vếu), không phải là đấu nãi*(đậu nãi - đậu nành), đậu nành không phải là đồ uống thì là cái gì?
(*): Tác giả ở đây chơi chữ.
- Xì...!
Hoa Yêu ở chung quanh đang nghe lén cười sặc sụa, Mẫu Đan cùng Thụy Liên xấu hổ vô cùng, nhìn tên gia hỏa vô sỉ này không nói được câu gì.
- Ấy? Mấy người đang cười gì thế?
Trong lúc không khí đang xấu hổ thế này, Nguyệt Liên đúng lúc trở về, hồ nghi nhìn đám Hoa Yêu, một bóng hình từ sau nàng đi ra, mắt đẹp chăm chú nhìn Tiêu Dực, nàng mặc một bộ áo đầm màu xanh nhạt, dáng người cao gầy, gương mặt trái xoan cùng đôi môi hồng nhuận cười duyên, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự khôn khéo, nàng giống như một cây tín tử kiều diễm trong gió.
Ấn tượng đầu tiên của Tín Tử đối với Tiêu Dực chính là gợi cảm mà không lộ ra ngoài, không phải bề ngoài khêu gợi, mà từ khí chất làm cho người ta muốn đem tất cả nói cho nàng, muốn cùng nàng chia sẻ.
Nguyệt Liên kéo tay nàng, nói với Tiêu Dực:
- Tiểu Dực, đây là Tín Tử! Tín Tử, đây là Tiểu Dực tớ hay nói với cậu đó.
Tựa hồ quan hệ của Nguyệt Liên với Tín Tử rất tốt, hai người tay nắm tay kéo.
- Tiêu đại ca, cảm ơn anh đã giải vây giúp mọi người.
Tín Tử hòa nhã đưa tay nắm lấy tay Tiêu Dực, bàn tay nhỏ bé ôn nhu mịn màng.
- Được rồi.
Nguyệt Liên đánh vào tay Tiêu Dực, nói với Tín Tử:
- Cậu cẩn thận tên này một chút, hắn là cầm thú khoác da người đó.
- Tiểu Nguyệt, sao em lại nỡ làm tổn hại hình tượng của anh chứ?
Tiêu Dực kêu ca giống như oán phụ vậy, Nguyệt Liên khinh thường chu miệng, Tín Tử cười cười xoa măt Nguyệt Liên nói :
- Xem cậu kìa, Tiêu đại ca là bạn thân của cậu, cậu nói như vậy làm anh ấy khó xử đó. Mấy năm nay cậu có ngày nào là không nhắc đến anh ấy đâu. Nếu anh ấy không tốt thì cậu dám mang anh ấy tới đây sao?
Lời của Tín Tử làm Tiêu Dực như được uống mật, hảo cảm đối với nàng tăng lên gấp bội, nắm chặt tay Tín Tử, cảm kích nói:
- Tri âm! Đúng là tri âm, Tín Tử, cô không biết đâu, cả ngày tôi đều bị Tiểu Nguyệt khi dễ, nếu có gan làm cầm thú thì, cũng phải đề phòng cái kéo nàng mang bên người a.
- Muốn chết hả, lão nương mang kéo bên người bao giờ?
Nguyệt Liên hờn dỗi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không biết là nghe được lời "mỗi ngày nhắc tới Tiêu Dực" của Tín Tử, hay là lời của Tiêu Dực, lầm bầm một tiếng, đá Tiêu Dực một cước rồi phóng nhanh về phòng.
Hai người cười cười, tính nết của Nguyệt Liên hai người đều hiểu rõ, Tín Tử sâu kín nhìn Tiêu Dực một cái, thanh nhã cười nói:
- Ma chủng của Lâm tiểu thư có phải càng ngày càng lớn nhanh đúng không? Lần này tôi đặc biệt tới Ngưu Bỉ Lợi Tư sơn mạch thu thập Cam Lộ Thảo cùng Manh Ma Đậu, anh dùng tam vị chân hỏa luyện hóa hai giờ rồi rót Tiên Thiên chân nguyên cùng Yến mạch linh nê ngưng kết thành đan, tạm thời có thể khác chế dục vọng của nàng.
Tiêu Dực sửng sốt, nhanh chóng tiếp nhận bọc vải của Tín Tử, mở ra nhìn nhìn, Cam lộ thảo màu đỏ thẫm giống như hòn đá, cùng với Manh ma đậu tản ra từng trận khí tức tà ác, trong lòng vô cùng trấn động, cảm kích nói:
- Tín Tử... cảm ơn em.
- Không có gì, Linh nê* thì anh lấy từ trong chậu hoa ở phòng khác ấy, chỗ này hội tụ thiên địa tà khí, hiệu quả hơn nhiều so với Yến Mạch linh nê. Thừa dịp buổi chiều dương khí sung túc thì làm luôn đi, anh sẽ đỡ bị tổn hại hơn.
(*): Bùn, đất để trồng cây.
Nụ cười của Tín Tử như làm người ta được tắm trong gió xuân, mỗi một câu của nàng đều làm cho Tiêu Dực vô cùng cảm động, Manh ma đậu hiện tại rất ít, nơi nó sinh trưởng thường đều có yêu tinh hoặc tà thú thủ hộ, ở quốc nội, những chỗ có linh vậy như thế này đều là địa bàn của các Đại môn phái tu chân, mình không phải chưa từng nghĩ đến luyện đan áp chế ma chủng, mà chỉ là không thể ứng phó nổi những môn phái kia, hơn nữa mình không thể rời xa nàng được.
Nhưng Tín Tử lại chu đáo như vậy, hái những linh vật này quả thực không dễ, mà nàng lại cười nhẹ nhàng như vậy. Trước mặt nàng, Tiêu Dực không có hứng trêu trọc, nhưng đôi mắt như làn thu thủy kia làm cho dục vọng của nam nhân không ngừng khơi dậy.
- Tín Tử tỷ tỷ.
Long Nha từ trong phòng chạy đến, nhào vào lòng Tín tử, các nữ yêu khác biết Tín Tử trở về, đều chạy ra khỏi phòng. Tín Tử cười vui vẻ, từ trong hành lý lấy ra bao nhiêu quà, dù chúng không đắt đỏ gì, nhưng đều khiến cho các Hoa Yêu khác vui vẻ.
- Được rồi, hôm nay tôi mời mọi người ra ngoài ăn cơm.
Tín Tử khẽ cười nói, giọng nói rất lãnh đạm, nhưng lại làm cho người ta vô cùng thoải mái.
- Chẳng qua, hôm nay đều là nữ hài tụ họp nên không tránh khỏi đề tài về phụ nữ, chỉ đành phải để Tiêu đại ca ở nhà tự nấu cơm, hoặc là chúng em mang về cho anh, được không?
Tín Tử dịu dàng nói, Tiêu Dực tiếc nuối gật đầu, hắn biết Tín Tử đang tìm cơ hội cho mình để chế linh hoàn, cảm kích nhìn nàng.
- Các chị em có đồng ý không?
Tín Tử cười nói:
- Chị Mẫu Đan, chị Thụy Liên, không thể thiếu hai chị được.
Thấy mọi người đều vui vẻ đi trước, Mẫu Đan cùng Thụy Liên nhìn về phía Tiêu Dực, rồi lại gật đầu, hai người nhìn nhau một cái rồi hừ một tiếng, trong lòng đều tính sau khi ra ngoài sẽ kiếm cớ để về, rèn sắt khi còn nóng, nhất định phải bắt Tiêu Dực vào trong tay.
- Tôi không đi.
Ngay khi đám Hoa Yêu ra khỏi cửa, một thanh âm vang lên.
Mẫu Đan rốt cục mới tỉnh lại, không nghĩ tới Thụy Liên lại to gan như vậy, trước mặt bao người mà dám câu dẫn nam nhân.
- Làm sao hả? Tôi thích Tiêu ca, tôi muốn làm nữ nhân của anh ấy, lẽ nào thích anh ấy cũng là phạm pháp sao? Cô không vậy chắc?
Thụy Liên cũng căm tức, nhảy đến trước mặt Mẫu Đan, hai người trừng mắt nhìn nhau, hai cơ thể dính sát lại, hai cặp vếu căng mọng đè ép nhau.
- Được rồi!
Tiêu Dực vôi cùng tiêu sái đứng lên, nhưng lại có thái độ như tiểu nhân đắc chí, ho khan một tiếng, vô sỉ nói với hai người:
- Hai người đừng làm "đồ uống" nữa, có chuyện gì thì vào phòng nói.
Hai nàng sửng sốt, đồ uống? Không hiểu cho lắm (), Tiêu Dực cười dâm nói:
- Hai người nãi đối nãi (vếu đối vếu), không phải là đấu nãi*(đậu nãi - đậu nành), đậu nành không phải là đồ uống thì là cái gì?
(*): Tác giả ở đây chơi chữ.
- Xì...!
Hoa Yêu ở chung quanh đang nghe lén cười sặc sụa, Mẫu Đan cùng Thụy Liên xấu hổ vô cùng, nhìn tên gia hỏa vô sỉ này không nói được câu gì.
- Ấy? Mấy người đang cười gì thế?
Trong lúc không khí đang xấu hổ thế này, Nguyệt Liên đúng lúc trở về, hồ nghi nhìn đám Hoa Yêu, một bóng hình từ sau nàng đi ra, mắt đẹp chăm chú nhìn Tiêu Dực, nàng mặc một bộ áo đầm màu xanh nhạt, dáng người cao gầy, gương mặt trái xoan cùng đôi môi hồng nhuận cười duyên, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự khôn khéo, nàng giống như một cây tín tử kiều diễm trong gió.
Ấn tượng đầu tiên của Tín Tử đối với Tiêu Dực chính là gợi cảm mà không lộ ra ngoài, không phải bề ngoài khêu gợi, mà từ khí chất làm cho người ta muốn đem tất cả nói cho nàng, muốn cùng nàng chia sẻ.
Nguyệt Liên kéo tay nàng, nói với Tiêu Dực:
- Tiểu Dực, đây là Tín Tử! Tín Tử, đây là Tiểu Dực tớ hay nói với cậu đó.
Tựa hồ quan hệ của Nguyệt Liên với Tín Tử rất tốt, hai người tay nắm tay kéo.
- Tiêu đại ca, cảm ơn anh đã giải vây giúp mọi người.
Tín Tử hòa nhã đưa tay nắm lấy tay Tiêu Dực, bàn tay nhỏ bé ôn nhu mịn màng.
- Được rồi.
Nguyệt Liên đánh vào tay Tiêu Dực, nói với Tín Tử:
- Cậu cẩn thận tên này một chút, hắn là cầm thú khoác da người đó.
- Tiểu Nguyệt, sao em lại nỡ làm tổn hại hình tượng của anh chứ?
Tiêu Dực kêu ca giống như oán phụ vậy, Nguyệt Liên khinh thường chu miệng, Tín Tử cười cười xoa măt Nguyệt Liên nói :
- Xem cậu kìa, Tiêu đại ca là bạn thân của cậu, cậu nói như vậy làm anh ấy khó xử đó. Mấy năm nay cậu có ngày nào là không nhắc đến anh ấy đâu. Nếu anh ấy không tốt thì cậu dám mang anh ấy tới đây sao?
Lời của Tín Tử làm Tiêu Dực như được uống mật, hảo cảm đối với nàng tăng lên gấp bội, nắm chặt tay Tín Tử, cảm kích nói:
- Tri âm! Đúng là tri âm, Tín Tử, cô không biết đâu, cả ngày tôi đều bị Tiểu Nguyệt khi dễ, nếu có gan làm cầm thú thì, cũng phải đề phòng cái kéo nàng mang bên người a.
- Muốn chết hả, lão nương mang kéo bên người bao giờ?
Nguyệt Liên hờn dỗi một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, không biết là nghe được lời "mỗi ngày nhắc tới Tiêu Dực" của Tín Tử, hay là lời của Tiêu Dực, lầm bầm một tiếng, đá Tiêu Dực một cước rồi phóng nhanh về phòng.
Hai người cười cười, tính nết của Nguyệt Liên hai người đều hiểu rõ, Tín Tử sâu kín nhìn Tiêu Dực một cái, thanh nhã cười nói:
- Ma chủng của Lâm tiểu thư có phải càng ngày càng lớn nhanh đúng không? Lần này tôi đặc biệt tới Ngưu Bỉ Lợi Tư sơn mạch thu thập Cam Lộ Thảo cùng Manh Ma Đậu, anh dùng tam vị chân hỏa luyện hóa hai giờ rồi rót Tiên Thiên chân nguyên cùng Yến mạch linh nê ngưng kết thành đan, tạm thời có thể khác chế dục vọng của nàng.
Tiêu Dực sửng sốt, nhanh chóng tiếp nhận bọc vải của Tín Tử, mở ra nhìn nhìn, Cam lộ thảo màu đỏ thẫm giống như hòn đá, cùng với Manh ma đậu tản ra từng trận khí tức tà ác, trong lòng vô cùng trấn động, cảm kích nói:
- Tín Tử... cảm ơn em.
- Không có gì, Linh nê* thì anh lấy từ trong chậu hoa ở phòng khác ấy, chỗ này hội tụ thiên địa tà khí, hiệu quả hơn nhiều so với Yến Mạch linh nê. Thừa dịp buổi chiều dương khí sung túc thì làm luôn đi, anh sẽ đỡ bị tổn hại hơn.
(*): Bùn, đất để trồng cây.
Nụ cười của Tín Tử như làm người ta được tắm trong gió xuân, mỗi một câu của nàng đều làm cho Tiêu Dực vô cùng cảm động, Manh ma đậu hiện tại rất ít, nơi nó sinh trưởng thường đều có yêu tinh hoặc tà thú thủ hộ, ở quốc nội, những chỗ có linh vậy như thế này đều là địa bàn của các Đại môn phái tu chân, mình không phải chưa từng nghĩ đến luyện đan áp chế ma chủng, mà chỉ là không thể ứng phó nổi những môn phái kia, hơn nữa mình không thể rời xa nàng được.
Nhưng Tín Tử lại chu đáo như vậy, hái những linh vật này quả thực không dễ, mà nàng lại cười nhẹ nhàng như vậy. Trước mặt nàng, Tiêu Dực không có hứng trêu trọc, nhưng đôi mắt như làn thu thủy kia làm cho dục vọng của nam nhân không ngừng khơi dậy.
- Tín Tử tỷ tỷ.
Long Nha từ trong phòng chạy đến, nhào vào lòng Tín tử, các nữ yêu khác biết Tín Tử trở về, đều chạy ra khỏi phòng. Tín Tử cười vui vẻ, từ trong hành lý lấy ra bao nhiêu quà, dù chúng không đắt đỏ gì, nhưng đều khiến cho các Hoa Yêu khác vui vẻ.
- Được rồi, hôm nay tôi mời mọi người ra ngoài ăn cơm.
Tín Tử khẽ cười nói, giọng nói rất lãnh đạm, nhưng lại làm cho người ta vô cùng thoải mái.
- Chẳng qua, hôm nay đều là nữ hài tụ họp nên không tránh khỏi đề tài về phụ nữ, chỉ đành phải để Tiêu đại ca ở nhà tự nấu cơm, hoặc là chúng em mang về cho anh, được không?
Tín Tử dịu dàng nói, Tiêu Dực tiếc nuối gật đầu, hắn biết Tín Tử đang tìm cơ hội cho mình để chế linh hoàn, cảm kích nhìn nàng.
- Các chị em có đồng ý không?
Tín Tử cười nói:
- Chị Mẫu Đan, chị Thụy Liên, không thể thiếu hai chị được.
Thấy mọi người đều vui vẻ đi trước, Mẫu Đan cùng Thụy Liên nhìn về phía Tiêu Dực, rồi lại gật đầu, hai người nhìn nhau một cái rồi hừ một tiếng, trong lòng đều tính sau khi ra ngoài sẽ kiếm cớ để về, rèn sắt khi còn nóng, nhất định phải bắt Tiêu Dực vào trong tay.
- Tôi không đi.
Ngay khi đám Hoa Yêu ra khỏi cửa, một thanh âm vang lên.
/113
|