Nồi canh của Nguyệt Liên quả thật là quỷ thần đều khiếp sợ, toàn bộ Hoa Yêu sau khi uống xong ngụm đầu tiên, trong đầu chỉ còn ý niệm chạy trốn. Nguyệt Liên giận đen mặt, tay chống vào eo, chỉ vào trán Tiêu Dực, buộc hắn phải uống liền ba bát, đến khi sắc mặt phát xanh, có dấu hiệu run rẩy thì nàng mới thỏa mãn dừng lại, còn Tiêu Dực ba chân bốn cẳng bỏ chạy.
“Trời ạ!”
Tiêu Dực chạy thẳng vào phòng vệ sinh nôn điên cuồng, nếu không nôn nhanh ra thì ruột sẽ xoắn ngay thành một đoàn, bắt buộc phải dung chân khí ép cái món canh nấm còn độc hơn cả Cửu sát đoạn trường thang này. Nôn xong đang nằm sấp trên bồn cầu run rẩy thì một trận gió thơm bay tới, một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, một cái khan lụa hồn nhạt chìa ra trước mặt hắn.
- Lau đi!
Bách Hợp mỉm cười ngọt ngào đứng sau Tiêu Dực. Ngay lúc Tiêu Dực muốn nhận lấy khăn tay, Bách Hợp lại nhấc tay, đem khăn lụa thơm nức lau khóe miệng hắn, ôn nhu săn sóc, vì hắn mà lau đi nước đọng bên khóe miệng, sau đó rụt rè kín đáo đưa khăn tay nhét vào tay hắn, mắt đẹp truyền tới làn thu ba mê người.
“Tiêu đại ca, cảm ơn anh, nhờ anh mà chúng ta mới vui vẻ, cũng có cảm giác an toàn! Anh là anh hùng của chúng ta! Bách Hợp thực cảm tạ anh!”
Bách Hợp cười khẽ một tiếng, hai tay ôm lấy Tiêu Dực, hướng má hắn hôn nhẹ một cái.
Tiêu Dực cầm khăn tay lụa mỏng lau cái trán một chút, từng trận hương thơm u nhã say lòng người còn tràn ngập, nhớ lại nụ cười thanh nhã đoan trang của Bách Hợp như gió mát đang thổi trong lòng mình. Nụ hôn vừa rồi đoan trang mà không mất đi lãng mạn, rụt rè mà không câu nệ tiểu tiết, tự nhiên hài hòa, không hề có kiều diễm dụ hoặc mà vẫn khắc sâu trong lòng Tiêu Dực.
“Hôm nay sao lại thế này? Các nàng cả đám đều kho hiểu vậy?”
Nguyệt Liên vẻ mặt buồn bực đi tới. Tiêu Dực kinh hãi mà thối lui về góc phòng, sợ bà cô này lại lấy ra cực phẩm độc dược nào khác.
- Tiêu Dực…! Tôi nấu canh thật sự khó uống vậy sao?
Nguyệt Liên tức giận cong miệng nhỏ, đôi mắt trong chợt đỏ lên, hơi nước mông lung. Tiêu Dực nhanh chóng lắc đầu, trái với lương tâm nói:
- Tạm được, chỉ là mùi vị hơi đậm một chút..!”
Ha ha!
Nguyệt Liên cười lớn một tiếng, đuổi theo nắm chặt tay Tiêu Dực:
- Tôi biết chỉ cậu mới hiểu tôi! Biết thưởng thức! Hương vị hơi đậm thôi đúng không? Yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ nấu tốt! Khi đó người tôi mời đầu tiên sẽ là cậu!
Nguyệt Liên cười ha hả, sau đó lắc mông rời đi. Tiêu Dực hướng về bộ mông gợi cảm của nàng nguyền rủa mấy câu, lắc đầu, ác độc nghĩ, đợi khi Huyền Thiên đại pháp của lão tử tiến tới Đại Thạch Thiên cảnh, nhất định sẽ thi triển Trản uy thuật, cho sân bay biến thành trái đu đủ siêu lớn, nhìn xem ngươi lúc đó khóc hay không!
“Nếu mà thực sự biến thành đu đủ lớn, chỉ sợ lúc đó cũng hù chết cả dâm thú Hổ Tử kia đi!” Tiêu Dực cười dâm tiện, tưởng tượng ra ánh mắt dâm dục của Hổ Tử khi nhìn thấy bộ ngực siêu lớn của Nguyệt Liên, không nhịn được cười ha hả.
Bóng đêm như mực, mây đen che trăng, trong tiểu khu vắng lặng một mảng tĩnh mịnh, Tiêu Dực đem tàn thuốc bóp tắt, tiếc nuối thở ra một tiếng, quả là sấm to mưa nhỏ a, đợi một đêm tiểu đệ cũng chờ tới héo rũ rồi, Mẫu Đơn cùng Thụy Liên đã nói là tối nay sẽ qua đây mà giờ chẳng thấy đâu, lẽ nào hiện tại Hoa Yêu đều lấy việc trêu chọc nam nhân làm niềm vui?!
Nắm trong tay tấm khăn lụa thơm tho kia, Tiêu Dực bỗng nhiên nhớ tới nụ cười đoan trang thanh nhã của Bách Hợp. Từng trận thơm ngát bay vào mũi, vui vè thoải mái, lòng Tiêu Dực chợt nảy lên, phát hiện rằng nữ nhân này bất tri bất giác đã in sâu vào tâm trí mình rồi.
Kìm lòng không được đem khăn thơm đặt ở mũi khẽ ngửi thật sâu, nhất thời một cỗ hương thơm nữ tính khiến huyết mạch người ta bành trướng xộc thẳng vào linh thức, trong nháy mắt đem dục vọng sâu nhất trong lòng nam nhân gợi lên. Phút chốc, Tiêu Dực trong đầu đều là nụ cười thơm mát mê người của Bách Hợp, chậm rãi ảo tưởng ra hình ảnh dâm ô về thân thể trắng trẻo trơn bóng của mỹ nhân thanh mảnh kia đang mấp máy rên rỉ dưới háng mình. Nàng đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt thẹn thùng, lại si ngốc ôm chặt lấy mình, ra sức vặn vẹo eo nhỏ nghênh đón sự trùng kích mãnh liệt của mình.
“Đông, đông, đông!”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ của nhẹ nhàng, lại như gõ thẳng vào tâm linh của Tiêu Dực sinh ra vô vàn chấn động, thức tỉnh Tiêu Dực đang đắm chìm trong ảo tưởng ướt át. Hắn lau cái đầu đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói: “Mời vào!”.
Nhưng mà ngoài cửa không phát ra âm thanh nào. Tiêu Dực liền đem khăn tay thu vào trong lòng, nhảy xuống giường đi qua mở cửa, nhưng hành lang bên ngoài không một bóng người, chỉ còn lại mùi hoa nhè nhẹ chứng minh rằng vừa có người gõ cửa, nhưng mà ai đây? Ai nhàm chán vậy, không việc gì nửa đêm gõ cửa trêu đùa.
“Kẹt kẹt!”
Cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Mẫu Đơn mặc áo dài bằng lụa đen ngáp ngáp đi tới, ánh mắt mơ mơ màng màng không hè chú ý cửa phòng Tiêu Dực mở ra, thiếu chút nữa là đập đầu vào cửa. Tiêu Dực vội vàng đem nàng kéo lại, Mẫu Đơn mới thanh tỉnh, ánh mắt dễ thương lóe lên, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tiêu Dực, thuận thế ngã vào vòng tay hắn.
- Ô…Tiểu Dực, ngươi kéo tỷ tỷ làm gì? Mưu đồ gây rối a!
Vừa nói nàng vừa đem thân thể gợi cảm đẫy đà cọ xát vào lòng nam nhân, khiến cho Tiêu Dực dục hỏa lan tràn, chỉ muốn đem cô nàng này một ngụm nuốt sạch. Rõ rang dâm phụ ngươi gõ của phòng ta, lại còn ra vẻ vô tội, để lão tử cho ngươi biết cái gì gọi là nam nhân.
- Mẫu Đơn tỷ, ta đợi ngươi cả đêm!
Tiêu Dực nhìn da thịt trắng bóc của Mẫu Đơn, dục hỏa không tên hừng hực cháy lên, ôm eo nhỏ không xương của nàng, tuy rằng còn cách một lớp tơ đen, nhưng tay cũng cảm thấy một mảng mềm mại trắng mịn tiêu hồn.
Mẫu Đơn xoay người, thân hình trơn mềm như rắn thoát ra từ trong lòng Tiêu Dực, vẻ mặt hờn dỗi nói:
- Ngươi vì sao phải đợi nhân gia? Ta hình như không đáp ứng nguơi điều gì a?
- Đương nhiên là nghiên cứu nội y của ngươi! Đừng để người ngoài lừa, mua phải hàng giả, gây tổn thương lớn tới mimi (ngực nhé)!
Ta muốn phụ trách cho thân thể ngươi hoàn mỹ!” Tiêu Dực cười vô sỉ, muốn cởi bỏ quần áo Mẫu Đơn.
Tựa hồ phát hiện ra hắn đã sốt ruột rồi, Mẫu Đơn khẽ nhíu cái mũi nhỏ, cười duyên một tiếng, ngón út xanh nhạt điểm vảo đầu mũi hắn, tự sân tự oán cười cười nói: “Còn tưởng ngươi thành thật, nguyên lai ngươi so với người khác còn hư hỏng hơn! Chờ tí, tỷ tỷ đi một chút rồi trở lại!”.
Nói xong lắc lư cái mông mê người chạy tới nhà vệ sinh, Tiêu Dực hắc hắc cười dâm một tiếng, hưng phấn chà xát tay, liếm liếm mép đóng cửa lại, tiện tay bật đèn, chờ tới khi mỹ nhân kia trình diễn nội y.
“Bì bõm!”
Tiêu Dực mới đi đến giường, cửa đã bị mở ra, một trận gió thơm xông vào mũi, còn không đợi Tiêu Dực trêu chọc sao Mẫu Đơn đi WC nhanh về thế, trong lòng đã ôm lấy một khối ôn hương nhuyễn ngọc, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng dán lên khuôn mặt nam nhân hôn mãnh liệt một hồi.
“Trời ạ!”
Tiêu Dực chạy thẳng vào phòng vệ sinh nôn điên cuồng, nếu không nôn nhanh ra thì ruột sẽ xoắn ngay thành một đoàn, bắt buộc phải dung chân khí ép cái món canh nấm còn độc hơn cả Cửu sát đoạn trường thang này. Nôn xong đang nằm sấp trên bồn cầu run rẩy thì một trận gió thơm bay tới, một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, một cái khan lụa hồn nhạt chìa ra trước mặt hắn.
- Lau đi!
Bách Hợp mỉm cười ngọt ngào đứng sau Tiêu Dực. Ngay lúc Tiêu Dực muốn nhận lấy khăn tay, Bách Hợp lại nhấc tay, đem khăn lụa thơm nức lau khóe miệng hắn, ôn nhu săn sóc, vì hắn mà lau đi nước đọng bên khóe miệng, sau đó rụt rè kín đáo đưa khăn tay nhét vào tay hắn, mắt đẹp truyền tới làn thu ba mê người.
“Tiêu đại ca, cảm ơn anh, nhờ anh mà chúng ta mới vui vẻ, cũng có cảm giác an toàn! Anh là anh hùng của chúng ta! Bách Hợp thực cảm tạ anh!”
Bách Hợp cười khẽ một tiếng, hai tay ôm lấy Tiêu Dực, hướng má hắn hôn nhẹ một cái.
Tiêu Dực cầm khăn tay lụa mỏng lau cái trán một chút, từng trận hương thơm u nhã say lòng người còn tràn ngập, nhớ lại nụ cười thanh nhã đoan trang của Bách Hợp như gió mát đang thổi trong lòng mình. Nụ hôn vừa rồi đoan trang mà không mất đi lãng mạn, rụt rè mà không câu nệ tiểu tiết, tự nhiên hài hòa, không hề có kiều diễm dụ hoặc mà vẫn khắc sâu trong lòng Tiêu Dực.
“Hôm nay sao lại thế này? Các nàng cả đám đều kho hiểu vậy?”
Nguyệt Liên vẻ mặt buồn bực đi tới. Tiêu Dực kinh hãi mà thối lui về góc phòng, sợ bà cô này lại lấy ra cực phẩm độc dược nào khác.
- Tiêu Dực…! Tôi nấu canh thật sự khó uống vậy sao?
Nguyệt Liên tức giận cong miệng nhỏ, đôi mắt trong chợt đỏ lên, hơi nước mông lung. Tiêu Dực nhanh chóng lắc đầu, trái với lương tâm nói:
- Tạm được, chỉ là mùi vị hơi đậm một chút..!”
Ha ha!
Nguyệt Liên cười lớn một tiếng, đuổi theo nắm chặt tay Tiêu Dực:
- Tôi biết chỉ cậu mới hiểu tôi! Biết thưởng thức! Hương vị hơi đậm thôi đúng không? Yên tâm, ngày mai tôi nhất định sẽ nấu tốt! Khi đó người tôi mời đầu tiên sẽ là cậu!
Nguyệt Liên cười ha hả, sau đó lắc mông rời đi. Tiêu Dực hướng về bộ mông gợi cảm của nàng nguyền rủa mấy câu, lắc đầu, ác độc nghĩ, đợi khi Huyền Thiên đại pháp của lão tử tiến tới Đại Thạch Thiên cảnh, nhất định sẽ thi triển Trản uy thuật, cho sân bay biến thành trái đu đủ siêu lớn, nhìn xem ngươi lúc đó khóc hay không!
“Nếu mà thực sự biến thành đu đủ lớn, chỉ sợ lúc đó cũng hù chết cả dâm thú Hổ Tử kia đi!” Tiêu Dực cười dâm tiện, tưởng tượng ra ánh mắt dâm dục của Hổ Tử khi nhìn thấy bộ ngực siêu lớn của Nguyệt Liên, không nhịn được cười ha hả.
Bóng đêm như mực, mây đen che trăng, trong tiểu khu vắng lặng một mảng tĩnh mịnh, Tiêu Dực đem tàn thuốc bóp tắt, tiếc nuối thở ra một tiếng, quả là sấm to mưa nhỏ a, đợi một đêm tiểu đệ cũng chờ tới héo rũ rồi, Mẫu Đơn cùng Thụy Liên đã nói là tối nay sẽ qua đây mà giờ chẳng thấy đâu, lẽ nào hiện tại Hoa Yêu đều lấy việc trêu chọc nam nhân làm niềm vui?!
Nắm trong tay tấm khăn lụa thơm tho kia, Tiêu Dực bỗng nhiên nhớ tới nụ cười đoan trang thanh nhã của Bách Hợp. Từng trận thơm ngát bay vào mũi, vui vè thoải mái, lòng Tiêu Dực chợt nảy lên, phát hiện rằng nữ nhân này bất tri bất giác đã in sâu vào tâm trí mình rồi.
Kìm lòng không được đem khăn thơm đặt ở mũi khẽ ngửi thật sâu, nhất thời một cỗ hương thơm nữ tính khiến huyết mạch người ta bành trướng xộc thẳng vào linh thức, trong nháy mắt đem dục vọng sâu nhất trong lòng nam nhân gợi lên. Phút chốc, Tiêu Dực trong đầu đều là nụ cười thơm mát mê người của Bách Hợp, chậm rãi ảo tưởng ra hình ảnh dâm ô về thân thể trắng trẻo trơn bóng của mỹ nhân thanh mảnh kia đang mấp máy rên rỉ dưới háng mình. Nàng đổ mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt thẹn thùng, lại si ngốc ôm chặt lấy mình, ra sức vặn vẹo eo nhỏ nghênh đón sự trùng kích mãnh liệt của mình.
“Đông, đông, đông!”
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ của nhẹ nhàng, lại như gõ thẳng vào tâm linh của Tiêu Dực sinh ra vô vàn chấn động, thức tỉnh Tiêu Dực đang đắm chìm trong ảo tưởng ướt át. Hắn lau cái đầu đầy mồ hôi lạnh, nhanh chóng nói: “Mời vào!”.
Nhưng mà ngoài cửa không phát ra âm thanh nào. Tiêu Dực liền đem khăn tay thu vào trong lòng, nhảy xuống giường đi qua mở cửa, nhưng hành lang bên ngoài không một bóng người, chỉ còn lại mùi hoa nhè nhẹ chứng minh rằng vừa có người gõ cửa, nhưng mà ai đây? Ai nhàm chán vậy, không việc gì nửa đêm gõ cửa trêu đùa.
“Kẹt kẹt!”
Cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Mẫu Đơn mặc áo dài bằng lụa đen ngáp ngáp đi tới, ánh mắt mơ mơ màng màng không hè chú ý cửa phòng Tiêu Dực mở ra, thiếu chút nữa là đập đầu vào cửa. Tiêu Dực vội vàng đem nàng kéo lại, Mẫu Đơn mới thanh tỉnh, ánh mắt dễ thương lóe lên, vẻ mặt kinh hỉ nhìn Tiêu Dực, thuận thế ngã vào vòng tay hắn.
- Ô…Tiểu Dực, ngươi kéo tỷ tỷ làm gì? Mưu đồ gây rối a!
Vừa nói nàng vừa đem thân thể gợi cảm đẫy đà cọ xát vào lòng nam nhân, khiến cho Tiêu Dực dục hỏa lan tràn, chỉ muốn đem cô nàng này một ngụm nuốt sạch. Rõ rang dâm phụ ngươi gõ của phòng ta, lại còn ra vẻ vô tội, để lão tử cho ngươi biết cái gì gọi là nam nhân.
- Mẫu Đơn tỷ, ta đợi ngươi cả đêm!
Tiêu Dực nhìn da thịt trắng bóc của Mẫu Đơn, dục hỏa không tên hừng hực cháy lên, ôm eo nhỏ không xương của nàng, tuy rằng còn cách một lớp tơ đen, nhưng tay cũng cảm thấy một mảng mềm mại trắng mịn tiêu hồn.
Mẫu Đơn xoay người, thân hình trơn mềm như rắn thoát ra từ trong lòng Tiêu Dực, vẻ mặt hờn dỗi nói:
- Ngươi vì sao phải đợi nhân gia? Ta hình như không đáp ứng nguơi điều gì a?
- Đương nhiên là nghiên cứu nội y của ngươi! Đừng để người ngoài lừa, mua phải hàng giả, gây tổn thương lớn tới mimi (ngực nhé)!
Ta muốn phụ trách cho thân thể ngươi hoàn mỹ!” Tiêu Dực cười vô sỉ, muốn cởi bỏ quần áo Mẫu Đơn.
Tựa hồ phát hiện ra hắn đã sốt ruột rồi, Mẫu Đơn khẽ nhíu cái mũi nhỏ, cười duyên một tiếng, ngón út xanh nhạt điểm vảo đầu mũi hắn, tự sân tự oán cười cười nói: “Còn tưởng ngươi thành thật, nguyên lai ngươi so với người khác còn hư hỏng hơn! Chờ tí, tỷ tỷ đi một chút rồi trở lại!”.
Nói xong lắc lư cái mông mê người chạy tới nhà vệ sinh, Tiêu Dực hắc hắc cười dâm một tiếng, hưng phấn chà xát tay, liếm liếm mép đóng cửa lại, tiện tay bật đèn, chờ tới khi mỹ nhân kia trình diễn nội y.
“Bì bõm!”
Tiêu Dực mới đi đến giường, cửa đã bị mở ra, một trận gió thơm xông vào mũi, còn không đợi Tiêu Dực trêu chọc sao Mẫu Đơn đi WC nhanh về thế, trong lòng đã ôm lấy một khối ôn hương nhuyễn ngọc, đôi môi đỏ mọng nóng bỏng dán lên khuôn mặt nam nhân hôn mãnh liệt một hồi.
/113
|