Tiêu Dực bỗng nhiên thay đổi giọng nói, đôi mắt sâu thẳm của hắn cũng loé lên 1 ánh sáng kỳ quái nhìn Nguyệt Liên đang bối rối không biết phải làm thế nào. Liên tiếp những đòn công tâm của Tiêu Dực khiến Nguyệt Liên vốn muốn giả ngây không biết chuyện gì đã xảy ra thì cuối cùng không chống lại được sự cắn rứt của lương tâm.Nàng cắn răng nói không chút do dự, trong đôi mắt long lanh của nàng có vẻ rất mịt mờ:
-Đúng vậy! Em biết!
-Được rồi!
Tiêu Dực thở dài, nhìn Nguyệt Liên có vẻ rất mất tự nhiên rồi hỏi tiếp:
-Vậy sao lúc đầu em không nói cho anh biết?Đã biết Nhã Chỉ bị hạ ma chủng mà không nói cho cô ấy biết lại để cô ấy tới tìm anh? Lẽ nào em...? Tiểu Nguyệt, vì sao thế?
-Em... ! Tiểu Dực à! Em thật sự không muốn hại anh đâu! Anh nói thế chẳng lẽ không tin em...Họ Tiêu kia! Có phải không tin việc bà đây không có ý định hại mi không?
Nguyệt Liên quýnh lên khiến bản tính sư tử Hà Đông của nàng được cơ trỗi dậy.
Tiêu Dực xanh mặt.Hắn vội vàng lui lại vài bước sau đó cười làm lành nói:
-Nào dám, nào dám! Anh chẳng lẽ còn không biết Nguyệt Liên muội tử nhà chúng ta là người hiệp nghĩa hào sảng, thiết huyết đan tâm sao? Anh chỉ muốn biết em làm sao lại quen với Nhã Chỉ, hơn nữa còn biết cô ấy bị hạ ma chủng thôi!
-Cái này...Em biết Lâm tỷ rất lâu rồi!Còn chuyện chị ấy bị hạ ma chủng cũng là do người khác nói cho em biết! Em cũng phải để ý rất lâu mới nhận ra chuyện đó!Còn vì sao phải tìm anh là vì.... !
Nguyệt Liên chần chừ 1 lúc sau đó nói 1 cách qua lao và lấp liếm:
-Còn không phải là vì em cho rằng thứ đó cũng không quá lợi hại nên anh chắc có thể đối phó được. Ai dèn tên khốn nhà anh lại vô dụng như vậy... !
-Sao? Ý của em là biết rõ tất cả mọi chuyện sao?
Tiêu Dực sửng sốt hỏi. Hắn cũng chỉ gạt nàng để nàng nói ra sự thật mà thôi. Hắn thực sự không nghĩ ra nàng đã dựng sẵn sân khấu rồi. Kết nối với toà biệt thự cổ quái này,sau đó tiếp tục liên hệ tới nguyên nhân của những chuyện đã từng xảy ra,Tiêu Dực bắt đầu cảm thấy hồ đồ. Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt cũng là yêu quái? Hay nàng là người tu chân? Điều này lật đổ tất cả những gì mà hắn học được trong mấy năm gần đây.Nó tới thực sự quá bất ngờ.
-Anh... Anh dám lừa em sao! Tiểu Dực chết tiệt! Ngay cả bà đây mà mi cũng dám lừa! Có phải chán sống rồi không!
Biết bản thân bị Tiêu Dực chơi xỏ khiến Nguyệt Liên nổi điên chơi chiêu "Hầu Tử Trộm Đào" vồ tới Tiêu Dực.Hắn vội vàng né tránh. Tiêu Dực lúc này mới nhớ lại dù thế nào thì Tiểu Nguyệt luôn là phần tử bảo lực chính cống 100%. Việc thẹn quá hoá giận muốn đánh người cũng là chuyện bình thường.
-Anh dám tránh! Còn tránh nữa là tôi vĩnh viễn sẽ không để ý đến anh nữa!
Do bắt không được Tiêu Dực nên Nguyệt Liên tức giận đến mức xì khói. Chân nàng dậm liên tục,gương mặt cũng có vẻ oan ức thấy rõ.Nàng mân mê đôi môi nhỏ xinh của mình, nước mắt cũng bắt đầu dâng trào trong đôi mắt và chảy xuống.
Tiêu Dực vô thức đi tới, khuôn mặt hắn nhăn nhúm như quả táo tầu:
-Thật không biết kiếp trước tôi có nợ em gì không nữa! Nhẹ tay 1 chút!
Nguyệt Liên cười đắc ý.Nàng đưa tay véo lấy lỗ tai của Tiêu Dực,nước mắt cũng ngừng rơi.Nàng lúc này cảm thấy vô cùng vui sướng. Cho dù thế nào thì chỉ cần tên chết dẫm này nhìn thấy bộ dạng có vẻ oan ức của mình là lòng hắn sẽ nhũn ra! Đúng là đồ ngốc!
-Nói cho mi biết nhé! Bà đây vì muốn tốt cho mi! Đừng có lợi dụng lòng tốt của bà đây để làm mấy chuyện lòng lang dạ thú! Do mi có 1 thân bản lĩnh bắt trói được yêu tinh nên bà đây mới dắt mối, còn hậu quả ra sao thì bà đây mặc kệ nhé!Để cho sắc lang nhà mi vào nhà của bà đây đã chứng tỏ lòng dạ của bà đây phóng khoáng lắm rồi nhé, thế mà mi còn dám hoài nghi bà đây!Tiểu Dực! Ngày hôm nay bà đây nói cho mi biết chuyện gì đã xảy ra rồi nên mi tự mình xử lý đi nhé!Ai bảo mi là bạn thân của bà đây, là anh trai của bà đây!Còn nữa, cấm mi sờ soạng nữa,còn sờ thì sẽ bị chặt tay!
Tiêu Dực không biết phải trả lời thế nào.Đối mặt với 1 cô gái cuồng bạo có thể xử lý được mình thì hắn còn có thể làm gì. Hắn đàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi! Nhưng đôi mắt của Tiêu Dực đảo láo liên,sau đó hắn cười dâm 1 tiếng rồi nắm bàn tay mềm mại của Nguyệt Liên rồi nuốt nước bọt nói:
-Nhưng Tiểu Nguyệt này! Em nếu thật sự muốn anh cứu Nhã Chỉ thì đừng cản chuyện giữa anh và đám chị em của em có được không?
-Nằm mơ đi cưng! Việc cứu chị Nhã Chỉ do đồ dâm dê anh lo là chuyện đương nhiên rồi! Anh xấu tính thế nào chẳng lẽ em còn không biết? Muốn dùng lời ngon ngọt sao? Không có cửa đâu cưng! Đám chị em này của em khó tính lắm đấy....Xì, nói với anh chuyện này làm gì nhỉ? Tóm lại thì có em ở đây thì anh đừng mơ chạm vào người các chị ấy nhé! Cứ chờ coi đi!
Thái độ của Nguyệt Liên rất cứng rắn. Nàng không chút nể tình gạt phăng ý xấu của Tiêu Dực.Nhưng Tiêu Dực rõ ràng cũng đã đoán được chuyện này nên hắn không chút hoang moang nói:
-Được rồi! Hay là để anh giải thích kiểu khác nhé! Anh chịu không thể đấu lại yêu tinh đó! Nếu liều mạng thì anh chắc chắn phải chết! Trừ phi anh có thể sớm tăng lên tu vi của bản thân, bằng không thì chắc chắn anh sẽ không thể may mắn sống sót đâu!
-Thật sao?
Nguyệt Liên chần chờ 1 chút rồi đưa mắt nhìn vẻ khó dò trong đôi mắt của Tiêu Dực rồi hỏi lại với giọng không tin:
-Thật sao? Anh có bản lĩnh gì khiến tu vi của bản thân anh tăng lên chứ?Anh thực sự cho rằng mình là thần tiên sao?
-Thần tiên là cái thá gì chứ? Ai lại ngu đi làm thần tiên cơ chứ?Làm thần tiên ngày nào cũng bị người ta chửi thì có gì vui chứ?
Tiêu Dực nói với giọng chẳng thèm quan tâm.
-Ồ! Sao lại nói thế?
Nguyệt Liên tò mò hỏi. Nàng có vẻ như khá có hứng thú với chủ đề báng bổ thần tiên thế này.
-Hắc hắc! Chẳng lẽ em chưa được nghe 1 câu chửi của người Tứ Xuyên sao?
Tiêu Dực nháy mắt mấy cái sau đó hắn bắt chước giọng Tứ Xuyên sau đó nhíu mày rồi chửi bằng 1 giọng rất hài hước:
-Đ* m* tiên nhân! ! !
-Ha ha!
Nguyệt Liên bị hắn chọc cười đến đau cả ruột. Nàng phải cố sức đánh cái tên Tiêu Dực đến chết cũng không chừa này:
-Nói lung tung! Đó là tổ tiên chứ không phải tiên nhân! Nhưng nghe thật sự rất vui tai đấy! Ha ha, bà đây quyết định... Thôi quên đi, câu nói tục tĩu như vậy không phù hợp với 1 cô gái ôn nhu hiền thục như em!
-Tiểu Nguyệt này! Sơn nhân khắc có diệu kế! Hay là như vầy đi! Anh không chủ động mồi chài gì đám chị em của em cả,nhưng nếu các cô ấy khiêu khích anh thì anh đây đã chuẩn bị sẵn 1 quả tim hồng và đôi bàn tay này! Anh không những sẽ túm chặt lấy tay của các cô ấy mà còn nhất định sẽ khiến 2 nơi của họ phải cương lên!
Tiêu Dực cười dâm nhìn Nguyệt Liên vẫn không lên tiếng sau đó nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hình trứng mịn màng của nàng:
-Có Quan ca ca ( tức Quan Vũ) làm chứng, anh xin thề sẽ không chủ động trêu chọc các cô ấy,nhưng nếu như các cô ấy gây chuyện với anh thì anh sẽ không khách khí đâu nhé! Em hiểu rõ anh thế nào mà? Anh thề anh sẽ không làm các cô ấy bị thương mà hơn nữa các cô ấy còn thu được lợi ích không nhỏ. Sao nào?
-Tiểu dực! !
Nguyệt Liên siết chặt tay, sau đó nghiêm túc nhìn Tiêu Dực.Nàng hít sâu 1 hơi rồi nói:
-Lâm tỷ thì sao?Em có thể dễ dàng bỏ qua cho việc làm sằng bậy của anh, nhưng chị ấy thì sao? Lẽ nào anh không phát hiện ra chị ấy... Anh dám cả gan làm bậy ngay trước mắt chị ấy như vậy chẳng lẽ anh không sợ chị ấy sẽ đau lòng sao?
Tiêu Dực cười tự trào, sau đó nhướng mày nói 1 cách thoải mái:
-Thế em nghĩ cô ấy không thể sống vui vẻ như trước khi cô ấy theo anh sao?Ha ha, phong hoa tuyết nguyệt có gì không tốt. Cây nhà lá vườn mãi cũng ngán!Chỉ cần mọi người có thể sống vui vẻ bên nhau, tinh thần và thể xác đều cảm thấy thoải mái, anh đi tôi tới là được! Đến khi ly biệt thì chúng ta chia tay,khi gặp lại chúng ta sẽ lại vui vẻ bên nhau! Đời người ngắn ngủi, việc gì phải khiến lòng mình cảm thấy đau buồn!
-Tiểu Dực... Đây là lời nói thật lòng của anh sao?
Đôi mắt của Nguyệt Liên trở nên u oán hơn hẳn. Người luôn luôn đao to búa lớn hành xử như đàn ông như nàng có vẻ như có thêm phần yếu ớt đầy nữ tính.
-Thật ra ai biết được cô ấy cảm thấy thế nào với anh?
Tiêu Dực cười gian,miệng hắn lại đảo liến thoắng:
-Có thể cô ấy đang tìm 1 nơi để gửi gắm tình cảm thì sao. Anh cũng không phải là nhà vệ sinh công cộng để ai muốn lên thì lên, để người ta có thể phủi mông bỏ đi khi cần, còn anh lại phải lo xử lý những tờ giấy chùi đ*t!
Nguyệt Liên sửng sốt 1 hồi sau đó bật cười rồi nhìn Tiêu Dực bằng 1 ánh mắt quyến rũ:
-Đúng là miệng chó không mọc ra được ngà voi! Được rồi! Em đồng ý với anh chỉ cần anh không chủ động đi hái hoa bẻ cành chủ động mồi chài đám chị em của em,chỉ cần các chị ấy sẵn lòng thì đó là quyền tự do của các chị ấy! Em sẽ không can thiệp.
-OK!
Tiêu Dực búng tay 1 cái sau đó cười đắc ý.Hắn mà cần phải mồi chài phụ nữ nữa sao? Chỉ cần đến lúc đó hắn phóng ra vương bát chi khí trên người hắn thì còn lo mấy cô gái này không khóc lóc tranh nhau dâng hiến cơ thể trắng bóng của mình cho ông đây sao?Đến lúc đó ông đây kéo hai em gái lên giường, 1 em để "chơi", 1 em cho đứng xem, hắc hắc!
Mỗi lần Tiêu Dực cười dâm, mặt của Nguyệt Liên lại nhăn lại.Trực giác báo cho nàng biết tên đàn ông dâm tiện này chắc chắn lại có suy nghĩ xấu xa gì đó rồi.Thế nhưng nàng đã nói ra lời rồi nên cũng không tiện đổi ý.Chỉ mong hắn không hối hận vì quyết định này vì đám chị em này của nàng không phải là bình hoa di động.Không có ai dễ chọc cả...
-Đúng vậy! Em biết!
-Được rồi!
Tiêu Dực thở dài, nhìn Nguyệt Liên có vẻ rất mất tự nhiên rồi hỏi tiếp:
-Vậy sao lúc đầu em không nói cho anh biết?Đã biết Nhã Chỉ bị hạ ma chủng mà không nói cho cô ấy biết lại để cô ấy tới tìm anh? Lẽ nào em...? Tiểu Nguyệt, vì sao thế?
-Em... ! Tiểu Dực à! Em thật sự không muốn hại anh đâu! Anh nói thế chẳng lẽ không tin em...Họ Tiêu kia! Có phải không tin việc bà đây không có ý định hại mi không?
Nguyệt Liên quýnh lên khiến bản tính sư tử Hà Đông của nàng được cơ trỗi dậy.
Tiêu Dực xanh mặt.Hắn vội vàng lui lại vài bước sau đó cười làm lành nói:
-Nào dám, nào dám! Anh chẳng lẽ còn không biết Nguyệt Liên muội tử nhà chúng ta là người hiệp nghĩa hào sảng, thiết huyết đan tâm sao? Anh chỉ muốn biết em làm sao lại quen với Nhã Chỉ, hơn nữa còn biết cô ấy bị hạ ma chủng thôi!
-Cái này...Em biết Lâm tỷ rất lâu rồi!Còn chuyện chị ấy bị hạ ma chủng cũng là do người khác nói cho em biết! Em cũng phải để ý rất lâu mới nhận ra chuyện đó!Còn vì sao phải tìm anh là vì.... !
Nguyệt Liên chần chừ 1 lúc sau đó nói 1 cách qua lao và lấp liếm:
-Còn không phải là vì em cho rằng thứ đó cũng không quá lợi hại nên anh chắc có thể đối phó được. Ai dèn tên khốn nhà anh lại vô dụng như vậy... !
-Sao? Ý của em là biết rõ tất cả mọi chuyện sao?
Tiêu Dực sửng sốt hỏi. Hắn cũng chỉ gạt nàng để nàng nói ra sự thật mà thôi. Hắn thực sự không nghĩ ra nàng đã dựng sẵn sân khấu rồi. Kết nối với toà biệt thự cổ quái này,sau đó tiếp tục liên hệ tới nguyên nhân của những chuyện đã từng xảy ra,Tiêu Dực bắt đầu cảm thấy hồ đồ. Chẳng lẽ Tiểu Nguyệt cũng là yêu quái? Hay nàng là người tu chân? Điều này lật đổ tất cả những gì mà hắn học được trong mấy năm gần đây.Nó tới thực sự quá bất ngờ.
-Anh... Anh dám lừa em sao! Tiểu Dực chết tiệt! Ngay cả bà đây mà mi cũng dám lừa! Có phải chán sống rồi không!
Biết bản thân bị Tiêu Dực chơi xỏ khiến Nguyệt Liên nổi điên chơi chiêu "Hầu Tử Trộm Đào" vồ tới Tiêu Dực.Hắn vội vàng né tránh. Tiêu Dực lúc này mới nhớ lại dù thế nào thì Tiểu Nguyệt luôn là phần tử bảo lực chính cống 100%. Việc thẹn quá hoá giận muốn đánh người cũng là chuyện bình thường.
-Anh dám tránh! Còn tránh nữa là tôi vĩnh viễn sẽ không để ý đến anh nữa!
Do bắt không được Tiêu Dực nên Nguyệt Liên tức giận đến mức xì khói. Chân nàng dậm liên tục,gương mặt cũng có vẻ oan ức thấy rõ.Nàng mân mê đôi môi nhỏ xinh của mình, nước mắt cũng bắt đầu dâng trào trong đôi mắt và chảy xuống.
Tiêu Dực vô thức đi tới, khuôn mặt hắn nhăn nhúm như quả táo tầu:
-Thật không biết kiếp trước tôi có nợ em gì không nữa! Nhẹ tay 1 chút!
Nguyệt Liên cười đắc ý.Nàng đưa tay véo lấy lỗ tai của Tiêu Dực,nước mắt cũng ngừng rơi.Nàng lúc này cảm thấy vô cùng vui sướng. Cho dù thế nào thì chỉ cần tên chết dẫm này nhìn thấy bộ dạng có vẻ oan ức của mình là lòng hắn sẽ nhũn ra! Đúng là đồ ngốc!
-Nói cho mi biết nhé! Bà đây vì muốn tốt cho mi! Đừng có lợi dụng lòng tốt của bà đây để làm mấy chuyện lòng lang dạ thú! Do mi có 1 thân bản lĩnh bắt trói được yêu tinh nên bà đây mới dắt mối, còn hậu quả ra sao thì bà đây mặc kệ nhé!Để cho sắc lang nhà mi vào nhà của bà đây đã chứng tỏ lòng dạ của bà đây phóng khoáng lắm rồi nhé, thế mà mi còn dám hoài nghi bà đây!Tiểu Dực! Ngày hôm nay bà đây nói cho mi biết chuyện gì đã xảy ra rồi nên mi tự mình xử lý đi nhé!Ai bảo mi là bạn thân của bà đây, là anh trai của bà đây!Còn nữa, cấm mi sờ soạng nữa,còn sờ thì sẽ bị chặt tay!
Tiêu Dực không biết phải trả lời thế nào.Đối mặt với 1 cô gái cuồng bạo có thể xử lý được mình thì hắn còn có thể làm gì. Hắn đàng phải ngậm bồ hòn làm ngọt thôi! Nhưng đôi mắt của Tiêu Dực đảo láo liên,sau đó hắn cười dâm 1 tiếng rồi nắm bàn tay mềm mại của Nguyệt Liên rồi nuốt nước bọt nói:
-Nhưng Tiểu Nguyệt này! Em nếu thật sự muốn anh cứu Nhã Chỉ thì đừng cản chuyện giữa anh và đám chị em của em có được không?
-Nằm mơ đi cưng! Việc cứu chị Nhã Chỉ do đồ dâm dê anh lo là chuyện đương nhiên rồi! Anh xấu tính thế nào chẳng lẽ em còn không biết? Muốn dùng lời ngon ngọt sao? Không có cửa đâu cưng! Đám chị em này của em khó tính lắm đấy....Xì, nói với anh chuyện này làm gì nhỉ? Tóm lại thì có em ở đây thì anh đừng mơ chạm vào người các chị ấy nhé! Cứ chờ coi đi!
Thái độ của Nguyệt Liên rất cứng rắn. Nàng không chút nể tình gạt phăng ý xấu của Tiêu Dực.Nhưng Tiêu Dực rõ ràng cũng đã đoán được chuyện này nên hắn không chút hoang moang nói:
-Được rồi! Hay là để anh giải thích kiểu khác nhé! Anh chịu không thể đấu lại yêu tinh đó! Nếu liều mạng thì anh chắc chắn phải chết! Trừ phi anh có thể sớm tăng lên tu vi của bản thân, bằng không thì chắc chắn anh sẽ không thể may mắn sống sót đâu!
-Thật sao?
Nguyệt Liên chần chờ 1 chút rồi đưa mắt nhìn vẻ khó dò trong đôi mắt của Tiêu Dực rồi hỏi lại với giọng không tin:
-Thật sao? Anh có bản lĩnh gì khiến tu vi của bản thân anh tăng lên chứ?Anh thực sự cho rằng mình là thần tiên sao?
-Thần tiên là cái thá gì chứ? Ai lại ngu đi làm thần tiên cơ chứ?Làm thần tiên ngày nào cũng bị người ta chửi thì có gì vui chứ?
Tiêu Dực nói với giọng chẳng thèm quan tâm.
-Ồ! Sao lại nói thế?
Nguyệt Liên tò mò hỏi. Nàng có vẻ như khá có hứng thú với chủ đề báng bổ thần tiên thế này.
-Hắc hắc! Chẳng lẽ em chưa được nghe 1 câu chửi của người Tứ Xuyên sao?
Tiêu Dực nháy mắt mấy cái sau đó hắn bắt chước giọng Tứ Xuyên sau đó nhíu mày rồi chửi bằng 1 giọng rất hài hước:
-Đ* m* tiên nhân! ! !
-Ha ha!
Nguyệt Liên bị hắn chọc cười đến đau cả ruột. Nàng phải cố sức đánh cái tên Tiêu Dực đến chết cũng không chừa này:
-Nói lung tung! Đó là tổ tiên chứ không phải tiên nhân! Nhưng nghe thật sự rất vui tai đấy! Ha ha, bà đây quyết định... Thôi quên đi, câu nói tục tĩu như vậy không phù hợp với 1 cô gái ôn nhu hiền thục như em!
-Tiểu Nguyệt này! Sơn nhân khắc có diệu kế! Hay là như vầy đi! Anh không chủ động mồi chài gì đám chị em của em cả,nhưng nếu các cô ấy khiêu khích anh thì anh đây đã chuẩn bị sẵn 1 quả tim hồng và đôi bàn tay này! Anh không những sẽ túm chặt lấy tay của các cô ấy mà còn nhất định sẽ khiến 2 nơi của họ phải cương lên!
Tiêu Dực cười dâm nhìn Nguyệt Liên vẫn không lên tiếng sau đó nhẹ nhàng vỗ về gương mặt hình trứng mịn màng của nàng:
-Có Quan ca ca ( tức Quan Vũ) làm chứng, anh xin thề sẽ không chủ động trêu chọc các cô ấy,nhưng nếu như các cô ấy gây chuyện với anh thì anh sẽ không khách khí đâu nhé! Em hiểu rõ anh thế nào mà? Anh thề anh sẽ không làm các cô ấy bị thương mà hơn nữa các cô ấy còn thu được lợi ích không nhỏ. Sao nào?
-Tiểu dực! !
Nguyệt Liên siết chặt tay, sau đó nghiêm túc nhìn Tiêu Dực.Nàng hít sâu 1 hơi rồi nói:
-Lâm tỷ thì sao?Em có thể dễ dàng bỏ qua cho việc làm sằng bậy của anh, nhưng chị ấy thì sao? Lẽ nào anh không phát hiện ra chị ấy... Anh dám cả gan làm bậy ngay trước mắt chị ấy như vậy chẳng lẽ anh không sợ chị ấy sẽ đau lòng sao?
Tiêu Dực cười tự trào, sau đó nhướng mày nói 1 cách thoải mái:
-Thế em nghĩ cô ấy không thể sống vui vẻ như trước khi cô ấy theo anh sao?Ha ha, phong hoa tuyết nguyệt có gì không tốt. Cây nhà lá vườn mãi cũng ngán!Chỉ cần mọi người có thể sống vui vẻ bên nhau, tinh thần và thể xác đều cảm thấy thoải mái, anh đi tôi tới là được! Đến khi ly biệt thì chúng ta chia tay,khi gặp lại chúng ta sẽ lại vui vẻ bên nhau! Đời người ngắn ngủi, việc gì phải khiến lòng mình cảm thấy đau buồn!
-Tiểu Dực... Đây là lời nói thật lòng của anh sao?
Đôi mắt của Nguyệt Liên trở nên u oán hơn hẳn. Người luôn luôn đao to búa lớn hành xử như đàn ông như nàng có vẻ như có thêm phần yếu ớt đầy nữ tính.
-Thật ra ai biết được cô ấy cảm thấy thế nào với anh?
Tiêu Dực cười gian,miệng hắn lại đảo liến thoắng:
-Có thể cô ấy đang tìm 1 nơi để gửi gắm tình cảm thì sao. Anh cũng không phải là nhà vệ sinh công cộng để ai muốn lên thì lên, để người ta có thể phủi mông bỏ đi khi cần, còn anh lại phải lo xử lý những tờ giấy chùi đ*t!
Nguyệt Liên sửng sốt 1 hồi sau đó bật cười rồi nhìn Tiêu Dực bằng 1 ánh mắt quyến rũ:
-Đúng là miệng chó không mọc ra được ngà voi! Được rồi! Em đồng ý với anh chỉ cần anh không chủ động đi hái hoa bẻ cành chủ động mồi chài đám chị em của em,chỉ cần các chị ấy sẵn lòng thì đó là quyền tự do của các chị ấy! Em sẽ không can thiệp.
-OK!
Tiêu Dực búng tay 1 cái sau đó cười đắc ý.Hắn mà cần phải mồi chài phụ nữ nữa sao? Chỉ cần đến lúc đó hắn phóng ra vương bát chi khí trên người hắn thì còn lo mấy cô gái này không khóc lóc tranh nhau dâng hiến cơ thể trắng bóng của mình cho ông đây sao?Đến lúc đó ông đây kéo hai em gái lên giường, 1 em để "chơi", 1 em cho đứng xem, hắc hắc!
Mỗi lần Tiêu Dực cười dâm, mặt của Nguyệt Liên lại nhăn lại.Trực giác báo cho nàng biết tên đàn ông dâm tiện này chắc chắn lại có suy nghĩ xấu xa gì đó rồi.Thế nhưng nàng đã nói ra lời rồi nên cũng không tiện đổi ý.Chỉ mong hắn không hối hận vì quyết định này vì đám chị em này của nàng không phải là bình hoa di động.Không có ai dễ chọc cả...
/113
|