Không biết do vô tình hay cố ý mà em gái mặt học sinh ngực như phụ huynh Long Nha không ngờ lại chỉ vào đũng quần của Tiêu Dực sau đó kêu lên với vẻ sợ hãi và tò mò:
-Chỗ của chú đang phồng lên kìa! Lớn quá!
-Ý ! Em cũng thấy rồi. Quả thực rất lớn đấy.
Đám phụ nữ kêu la rầm trời giống như phát hiện ra tân đại lục vậy. Tiêu Dực quẫn ất đến độ không thể tìm ra được 1 cái lỗ nẻ để chiu xuống. Hắn quả thực rất đáng thương khi bị mùi hương từ đám phụ nữ này "hun" đến mức toàn thân nhũn ra không còn 1 chút sức lực nào.Mắt thấy hắn sắp bị những cô gái này "xâm phạm" thì cứu tinh xuất hiện.
-Mọi người làm gì vậy?
Nguyệt Liên vừa vào cửa thì nhìn thấy đám chị em đang vây lấy Tiêu Dực, hơn nữa còn đang "xâm phạm" hắn nên tức giận hét lên 1 tiếng, sau đó đóng vai "mỹ nhân cứu anh hùng" tới đỡ Tiêu Dực dậy.
-Nguyệt Liên! Anh chàng đẹp trai này là bạn của em sao? Giới thiệu 1 chút coi nào!
Mỹ nhân mặc váy ngủ màu ngủ màu đen lười biếng duỗi người. Đôi mắt ướt át của nàng vô cùng quyến rũ giống như sắp ứa nước ra đến nơi vậy.Nàng hỏi với giọng rất phóng đãng.
-Chị Mẫu Đan! Đây là bạn tốt của em! Anh ấy tới đây ở nhờ 2 ngày! Có gì phải giới thiệu làm gì cho phiền.
Nguyệt Liên chắn trước Tiêu Dực để bảo vệ hắn.Nàng cảnh giác nhìn cô gái mặc váy ngủ màu đen.
-Khách khách, chỉ ở nhờ 2 ngày đã đi rồi sao? Nguyệt Liên này! Lần đầu tiên chúng ta có khách đến chơi nên đương nhiên phải tiếp đón cho tốt chứ.Sao lại làm việc hời hợt như vậy!
-Khụ khụ... !
Tiêu Dực cố ý ho khan một tiếng định chen 1 câu thì hắn phải nuốt lời định nói xuống bụng vì Nguyệt Liên quay ra lườm hắn.Nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng thì hắn dám chắc những cô gái này chắc chắn có vấn đề.Thế nhưng Tiêu Dực không dám ra tay kiểm tra xem có phải các nàng là yêu quái hay không vì thực sự chỗ này có rất nhiều người nên làm vậy cũng không tiện.Tuy trên người họ không có yêu khí nhưng cách nói chuyện cũng như sắc mặt của họ có chút không bình thường.Nói chung hắn có cảm giác họ cứ quái quái thế nào đó! Có lẽ vì họ quá phóng túng chăng?
-Làm quen nhé! Tôi là Mẫu Đơn, là người trọ ở đây sớm nhất!
Mỹ nhân mặc váy ngủ màu đen đi tới sau đó vươn bàn tay búp măng nhỏ nhắn về phía Tiêu Dực. Hắn nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Nguyệt Liên rồi cười khan 1 tiếng rồi đi tới bắt tay.
-Anh chàng đẹp trai này! Người ta tên Hồng Hạnh! Đừng quên nhé!
Lại 1 mỹ nhân khêu gợi đi tới phía trước Tiêu Dực.Tuy nàng nói với giọng rất đứng đắn nhưng câu nói của nàng rất mập mờ.
Tiêu Dực cười hắc hắc. Chẳng lẽ Hồng Hạnh này là hồng hạnh trong " Hồng Hạnh Xuất Tường" ( người con gái lăng loàn)? Cô gái này chắc không phải tiểu mỹ nhân trong phim chỉ mặc độc 1 cái áo yếm mỏng tang đấy chứ?
Cằm của cô gái này khá nhọn, hơn nữa nàng trong khá gầy. Hơn nữa trông nàng có vẻ như đang ốm nên càng khiến đàn ông muốn bảo vệ và chiều chuộng nàng.Nàng mặc 1 chiếc áo sườn xám màu đỏ hạnh đào.Dáng người của nàng rất nỏng bỏng khi ngực tấn công mông phòng thủ, toàn thân còn toả ra 1 mùi thơm cực kỳ mê người.Khi nàng bắt tay của Tiêu Dực, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của hắn. Xuân ý gợi tình trong hành vi của nàng khiến lòng của Tiêu Dực run lên.
-Ừm! Em là Thủy Tiên! Rất vui được làm quen với anh!
Lại thêm 1 mỹ nhân khác. Thân hình nàng rất cao,hơn nữa trên người nàng mặc 1 bộ váy dài bằng lụa màu trắng tinh.Dưới đôi vành mắt được đánh phấn là đôi mắt hoa đào lúng liếng rất gợi tình.Làn thu ba trong vắt ướt át đó khiến không 1 người đàn ông nào có thể chống cự được.Tiêu Dực cảm thấy hồn vía của hắn giống như bị hút đi khi nàng đưa mắt nhìn hắn.Lửa dục trong lòng hắn không thể nào áp chế được.Sau khi nàng cười 1 tiếng, nàng ngồi xuống. Khi đó vạt áo trắng tinh bay lên để lộ ra phần da thịt trắng tinh nõn nà, khiến cho cây cột chống trời của bất cứ người đàn ông nào cũng phải ngóc đầu dậy.Cô gái này trời sinh đã được ban sẵn 1 phong thái quyến rũ.
Các cô gái lần lượt tự giới thiệu về mình. Cô gái chỉ độc quần áo lót tên là Hồng Mai, « em gái »mỡ màng những không kém phần quyến rũ tên là Bách Hợp... Tiêu Dực cảm thấy mình như đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.Mỗi một lần bắt tay với 1 mỹ nhân là họ sẽ tìm cách đủ cách để khiêu khích hắn. Đôi mắt câu hồn của họ luôn đưa tình 1 cách kín đáo.
Cô gái cuối cùng cũng bước tới.Tiêu Dực nhớ kỹ nàng và Long Nha là hai cô gái duy nhất còn chưa động tay động chân lên người hắn.Vóc người của cô gái này rất tinh tế, hơn nữa nàng còn ăn mặc kiểu áo đầm màu xanh lá rất bảo thủ.Cô gái này có vẻ xấu hổ. Sau khi do dự 1 hồi lâu,dưới sự đưa đẩy của Thuỷ Tiên,nàng mới ngượng ngùng bắt tay hắn. Hơn nữa sau khi bắt tay xong, nàng còn vội vàng giật tay ra giống như bị điện giật.
-Em tên Hàm Tu... !
Một âm thanh mềm mại và ngọt ngào giống như 1 ly mật ong tưới vào lòng Tiêu Dực.Vẻ nhu mì yếu đuối của Hàm Tu khiến là hương vị tinh khiết và thơm ngọt mà không có bất cứ 1 cô gái nào khác có được. Nhất là đôi tai nàng còn đỏ bừng lên khiến cho bất cứ người đàn ông nào chỉ cần nhìn qua là đã cảm thấy đau lòng,khiến họ có nguyện vọng được bảo vệ nàng và không để nàng chịu bất cứ 1 thương tổn nào.
Hắn cúi đầu cùng Nguyệt Liên lúc này đang có vẻ cau có đi vào trong khuê phòng của nàng.Vừa bước vào cửa thì Nguyệt Liên đã không thể kiềm chế được sự giận dữ mà quát lớn.
-Bảo anh đừng thò mặt ra rồi mà sao anh lại không nghe tôi! Giờ thì hay rồi! Sau này anh sẽ không thể nào sống yên đâu! Tiêu Dực chết tiệt,Tiêu Dực ngu ngốc! Anh là đồ không có lương tâm ! Sau anh không chịu nghe tôi nói!
Nguyệt Liên có vẻ rất ai oán.Nàng hung hắng cấu véo lên người của Tiêu Dực.
-Tiểu Nguyệt muội muội của tôi ơi! Chẳng lẽ tôi phải nhịn cả đi tiểu để ở lì trong phòng sao?Hơn nữa tôi cũng phải ở đây một ngày hai ngày,giấy không thể gói được lửa nên chuyện bị người ta thấy cũng là chuyện đương nhiên thôi.Không bằng trực tiếp công bố thì hay hơn! Ha ha, chẳng qua là ...mấy chị em này của em thực sự quá vồn vã rồi... Vồn vã đến độ không chịu nổi!
Tiêu Dực vừa có vẻ còn chưa hết sợ hãi, vừa có vẻ như đang hồi tưởng lại chuyện vừa nãy mà liếm môi, khiến Nguyệt Liên trừng mắt nhìn hắn với vẻ hung hăng.Nàng khẽ nói:
-Thôi bỏ đi! Nếu lời tôi nói anh không bỏ vào tai thì cứ chờ xem.. .
Tiêu Dực vểnh tai lên nghe, sao đó lòng hắn cũng rúng động.Hắn không nói gì thêm.Nguyệt Liên ngưng lại 1 lúc rồi dặn dò:
-Anh ở đây cho tôi! Tôi ra ngoài 1 chút ! Nếu tôi không gọi thì anh không được ló mặt ra!
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tiêu Dực thành thật gật đầu.Hắn quả thực cần có thời gian để tiêu hoá mọi chuyện đã xảy ra.
Nguyệt Liên đưa tay đóng cửa.Bên ngoài rất nhanh truyền đến những tiếng thét chói tai và những âm thanh ríu ra ríu rít của đám phụ nữ.Tiêu Dực bình tĩnh lại:
-Thủy Tiên, Mẫu Đơn, Bách Hợp, Hồng Hạnh... Còn có cô gái tên là cái gì Tín Tử, chỉ e là Phong Tín Tử rồi ( còn gọi là ngũ sắc thủy tiên, tiếng Việt là hoa dạ lan hương ), tất cả đều là tên của hoa. Cũng may còn chưa có cô gái tên Phù Dung... .
Mồ hôi lạnh trên người của Tiêu Dực chảy ra như mưa.Nếu Phù Dung tỷ tỷ đáng sợ kia cũng ở đây thì phong cảnh sẽ bị phá hỏng mất. Nữ nhân như thế chỉ e sẽ khiến bất cứ ai cũng bị liệt dương khi nhìn thấy....
Nhưng những cô gái này sao đều lấy những cái tên như vậy. Chẳng lẽ họ trời sinh đã mang âm mạch trên người? Hơn nữa tất cả đều tập trung sống trong 1 căn biệt thự đóng vai trò là mắt trận của tuyệt hậu trận ( trận pháp khiến người ta tuyệt đường con cái)? Xác suất của chuyện này gần như bằng 0.Cổ quái, cổ quái thật! Đáng tiếc là Luyện Yêu Hồ có độ chuẩn xác đến từng chữ số sau dấu phẩy khi sử dụng để tìm kiếm yêu tinh.Nhưng nơi này yêu khí rất vượng nên hắn phải phong ấn nó để tránh tạo nên những phiền phức không cần thiết.
Tiêu Dực móc ra bản " Huyền Thiên Bảo Tiên" mà hắn vẫn cất kỹ trong người để đọc lại 1 cách cẩn thận.Nhưng trong sách cũng không ghi chép gì về chuyện này.Hắn chưa từ bỏ ý định tiếp tục đọc tiếp.Hắn rốt cục phải hít 1 hơi lạnh, sau đó nhìn căn phòng của Nguyệt Liên với vẻ mờ mịt rồi lắc đầu, đi tới chiếc giường ngủ lớn màu trắng của nàng.
-Chỗ của chú đang phồng lên kìa! Lớn quá!
-Ý ! Em cũng thấy rồi. Quả thực rất lớn đấy.
Đám phụ nữ kêu la rầm trời giống như phát hiện ra tân đại lục vậy. Tiêu Dực quẫn ất đến độ không thể tìm ra được 1 cái lỗ nẻ để chiu xuống. Hắn quả thực rất đáng thương khi bị mùi hương từ đám phụ nữ này "hun" đến mức toàn thân nhũn ra không còn 1 chút sức lực nào.Mắt thấy hắn sắp bị những cô gái này "xâm phạm" thì cứu tinh xuất hiện.
-Mọi người làm gì vậy?
Nguyệt Liên vừa vào cửa thì nhìn thấy đám chị em đang vây lấy Tiêu Dực, hơn nữa còn đang "xâm phạm" hắn nên tức giận hét lên 1 tiếng, sau đó đóng vai "mỹ nhân cứu anh hùng" tới đỡ Tiêu Dực dậy.
-Nguyệt Liên! Anh chàng đẹp trai này là bạn của em sao? Giới thiệu 1 chút coi nào!
Mỹ nhân mặc váy ngủ màu ngủ màu đen lười biếng duỗi người. Đôi mắt ướt át của nàng vô cùng quyến rũ giống như sắp ứa nước ra đến nơi vậy.Nàng hỏi với giọng rất phóng đãng.
-Chị Mẫu Đan! Đây là bạn tốt của em! Anh ấy tới đây ở nhờ 2 ngày! Có gì phải giới thiệu làm gì cho phiền.
Nguyệt Liên chắn trước Tiêu Dực để bảo vệ hắn.Nàng cảnh giác nhìn cô gái mặc váy ngủ màu đen.
-Khách khách, chỉ ở nhờ 2 ngày đã đi rồi sao? Nguyệt Liên này! Lần đầu tiên chúng ta có khách đến chơi nên đương nhiên phải tiếp đón cho tốt chứ.Sao lại làm việc hời hợt như vậy!
-Khụ khụ... !
Tiêu Dực cố ý ho khan một tiếng định chen 1 câu thì hắn phải nuốt lời định nói xuống bụng vì Nguyệt Liên quay ra lườm hắn.Nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng thì hắn dám chắc những cô gái này chắc chắn có vấn đề.Thế nhưng Tiêu Dực không dám ra tay kiểm tra xem có phải các nàng là yêu quái hay không vì thực sự chỗ này có rất nhiều người nên làm vậy cũng không tiện.Tuy trên người họ không có yêu khí nhưng cách nói chuyện cũng như sắc mặt của họ có chút không bình thường.Nói chung hắn có cảm giác họ cứ quái quái thế nào đó! Có lẽ vì họ quá phóng túng chăng?
-Làm quen nhé! Tôi là Mẫu Đơn, là người trọ ở đây sớm nhất!
Mỹ nhân mặc váy ngủ màu đen đi tới sau đó vươn bàn tay búp măng nhỏ nhắn về phía Tiêu Dực. Hắn nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của Nguyệt Liên rồi cười khan 1 tiếng rồi đi tới bắt tay.
-Anh chàng đẹp trai này! Người ta tên Hồng Hạnh! Đừng quên nhé!
Lại 1 mỹ nhân khêu gợi đi tới phía trước Tiêu Dực.Tuy nàng nói với giọng rất đứng đắn nhưng câu nói của nàng rất mập mờ.
Tiêu Dực cười hắc hắc. Chẳng lẽ Hồng Hạnh này là hồng hạnh trong " Hồng Hạnh Xuất Tường" ( người con gái lăng loàn)? Cô gái này chắc không phải tiểu mỹ nhân trong phim chỉ mặc độc 1 cái áo yếm mỏng tang đấy chứ?
Cằm của cô gái này khá nhọn, hơn nữa nàng trong khá gầy. Hơn nữa trông nàng có vẻ như đang ốm nên càng khiến đàn ông muốn bảo vệ và chiều chuộng nàng.Nàng mặc 1 chiếc áo sườn xám màu đỏ hạnh đào.Dáng người của nàng rất nỏng bỏng khi ngực tấn công mông phòng thủ, toàn thân còn toả ra 1 mùi thơm cực kỳ mê người.Khi nàng bắt tay của Tiêu Dực, đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay của hắn. Xuân ý gợi tình trong hành vi của nàng khiến lòng của Tiêu Dực run lên.
-Ừm! Em là Thủy Tiên! Rất vui được làm quen với anh!
Lại thêm 1 mỹ nhân khác. Thân hình nàng rất cao,hơn nữa trên người nàng mặc 1 bộ váy dài bằng lụa màu trắng tinh.Dưới đôi vành mắt được đánh phấn là đôi mắt hoa đào lúng liếng rất gợi tình.Làn thu ba trong vắt ướt át đó khiến không 1 người đàn ông nào có thể chống cự được.Tiêu Dực cảm thấy hồn vía của hắn giống như bị hút đi khi nàng đưa mắt nhìn hắn.Lửa dục trong lòng hắn không thể nào áp chế được.Sau khi nàng cười 1 tiếng, nàng ngồi xuống. Khi đó vạt áo trắng tinh bay lên để lộ ra phần da thịt trắng tinh nõn nà, khiến cho cây cột chống trời của bất cứ người đàn ông nào cũng phải ngóc đầu dậy.Cô gái này trời sinh đã được ban sẵn 1 phong thái quyến rũ.
Các cô gái lần lượt tự giới thiệu về mình. Cô gái chỉ độc quần áo lót tên là Hồng Mai, « em gái »mỡ màng những không kém phần quyến rũ tên là Bách Hợp... Tiêu Dực cảm thấy mình như đang trong hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng.Mỗi một lần bắt tay với 1 mỹ nhân là họ sẽ tìm cách đủ cách để khiêu khích hắn. Đôi mắt câu hồn của họ luôn đưa tình 1 cách kín đáo.
Cô gái cuối cùng cũng bước tới.Tiêu Dực nhớ kỹ nàng và Long Nha là hai cô gái duy nhất còn chưa động tay động chân lên người hắn.Vóc người của cô gái này rất tinh tế, hơn nữa nàng còn ăn mặc kiểu áo đầm màu xanh lá rất bảo thủ.Cô gái này có vẻ xấu hổ. Sau khi do dự 1 hồi lâu,dưới sự đưa đẩy của Thuỷ Tiên,nàng mới ngượng ngùng bắt tay hắn. Hơn nữa sau khi bắt tay xong, nàng còn vội vàng giật tay ra giống như bị điện giật.
-Em tên Hàm Tu... !
Một âm thanh mềm mại và ngọt ngào giống như 1 ly mật ong tưới vào lòng Tiêu Dực.Vẻ nhu mì yếu đuối của Hàm Tu khiến là hương vị tinh khiết và thơm ngọt mà không có bất cứ 1 cô gái nào khác có được. Nhất là đôi tai nàng còn đỏ bừng lên khiến cho bất cứ người đàn ông nào chỉ cần nhìn qua là đã cảm thấy đau lòng,khiến họ có nguyện vọng được bảo vệ nàng và không để nàng chịu bất cứ 1 thương tổn nào.
Hắn cúi đầu cùng Nguyệt Liên lúc này đang có vẻ cau có đi vào trong khuê phòng của nàng.Vừa bước vào cửa thì Nguyệt Liên đã không thể kiềm chế được sự giận dữ mà quát lớn.
-Bảo anh đừng thò mặt ra rồi mà sao anh lại không nghe tôi! Giờ thì hay rồi! Sau này anh sẽ không thể nào sống yên đâu! Tiêu Dực chết tiệt,Tiêu Dực ngu ngốc! Anh là đồ không có lương tâm ! Sau anh không chịu nghe tôi nói!
Nguyệt Liên có vẻ rất ai oán.Nàng hung hắng cấu véo lên người của Tiêu Dực.
-Tiểu Nguyệt muội muội của tôi ơi! Chẳng lẽ tôi phải nhịn cả đi tiểu để ở lì trong phòng sao?Hơn nữa tôi cũng phải ở đây một ngày hai ngày,giấy không thể gói được lửa nên chuyện bị người ta thấy cũng là chuyện đương nhiên thôi.Không bằng trực tiếp công bố thì hay hơn! Ha ha, chẳng qua là ...mấy chị em này của em thực sự quá vồn vã rồi... Vồn vã đến độ không chịu nổi!
Tiêu Dực vừa có vẻ còn chưa hết sợ hãi, vừa có vẻ như đang hồi tưởng lại chuyện vừa nãy mà liếm môi, khiến Nguyệt Liên trừng mắt nhìn hắn với vẻ hung hăng.Nàng khẽ nói:
-Thôi bỏ đi! Nếu lời tôi nói anh không bỏ vào tai thì cứ chờ xem.. .
Tiêu Dực vểnh tai lên nghe, sao đó lòng hắn cũng rúng động.Hắn không nói gì thêm.Nguyệt Liên ngưng lại 1 lúc rồi dặn dò:
-Anh ở đây cho tôi! Tôi ra ngoài 1 chút ! Nếu tôi không gọi thì anh không được ló mặt ra!
Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tiêu Dực thành thật gật đầu.Hắn quả thực cần có thời gian để tiêu hoá mọi chuyện đã xảy ra.
Nguyệt Liên đưa tay đóng cửa.Bên ngoài rất nhanh truyền đến những tiếng thét chói tai và những âm thanh ríu ra ríu rít của đám phụ nữ.Tiêu Dực bình tĩnh lại:
-Thủy Tiên, Mẫu Đơn, Bách Hợp, Hồng Hạnh... Còn có cô gái tên là cái gì Tín Tử, chỉ e là Phong Tín Tử rồi ( còn gọi là ngũ sắc thủy tiên, tiếng Việt là hoa dạ lan hương ), tất cả đều là tên của hoa. Cũng may còn chưa có cô gái tên Phù Dung... .
Mồ hôi lạnh trên người của Tiêu Dực chảy ra như mưa.Nếu Phù Dung tỷ tỷ đáng sợ kia cũng ở đây thì phong cảnh sẽ bị phá hỏng mất. Nữ nhân như thế chỉ e sẽ khiến bất cứ ai cũng bị liệt dương khi nhìn thấy....
Nhưng những cô gái này sao đều lấy những cái tên như vậy. Chẳng lẽ họ trời sinh đã mang âm mạch trên người? Hơn nữa tất cả đều tập trung sống trong 1 căn biệt thự đóng vai trò là mắt trận của tuyệt hậu trận ( trận pháp khiến người ta tuyệt đường con cái)? Xác suất của chuyện này gần như bằng 0.Cổ quái, cổ quái thật! Đáng tiếc là Luyện Yêu Hồ có độ chuẩn xác đến từng chữ số sau dấu phẩy khi sử dụng để tìm kiếm yêu tinh.Nhưng nơi này yêu khí rất vượng nên hắn phải phong ấn nó để tránh tạo nên những phiền phức không cần thiết.
Tiêu Dực móc ra bản " Huyền Thiên Bảo Tiên" mà hắn vẫn cất kỹ trong người để đọc lại 1 cách cẩn thận.Nhưng trong sách cũng không ghi chép gì về chuyện này.Hắn chưa từ bỏ ý định tiếp tục đọc tiếp.Hắn rốt cục phải hít 1 hơi lạnh, sau đó nhìn căn phòng của Nguyệt Liên với vẻ mờ mịt rồi lắc đầu, đi tới chiếc giường ngủ lớn màu trắng của nàng.
/113
|