- Hắc hắc! Em không muốn mua nội y nữa hả?
Tiêu Dực cười cười, muốn xóa tan bầu không khí ngột ngạt này, thuận miệng lại nói lời dâm đãng.
Lâm Nhã Chỉ hờn dỗi lườm hắn một cái, rồi ai oán cúi đầu, buông tay Tiêu Dực ra chạy về nhà, hai người một đường không nói một câu, tựa hồ như đang cất dấu tâm sự gì đó.
Về đến nhà, Lâm Nhã Chỉ liền đỏ mặt cầm lấy một túi nhựa vọt vào trong phòng nhỏ cách vách, lúc đưa tiền cho lão thái kia, nàng đã làm nũng một phen, rồi lão thái đành phải 'đau khổ' đáp cho nàng thuê cái nhà kho bên cạnh, thực ra nó là một căn phòng nhỏ, còn có cả ống nước nữa, Lâm Nhã Chỉ quét sạch nơi này để làm nơi mình tắm rửa, dù sao khu trọ này cũng không ít người, lỡ như lúc mình đang đi vệ sinh đột nhiên có một nam nhân xông vào, không biết phải dấu mặt vào đâu nữa.
Vội vàng thay quần lót vừa mới mua, mặt Lâm Nhã Chỉ đỏ như quả táo chín, lúc cầm lấy chiếc quần lót cũ, bên trên còn nhiều vệt nước li ti tỏa ra mùi thơm diu, làm nàng xấu hổ đến mức chân đứng không vững, xấu hổ chết mất, nếu bị bại hoại kia nhìn thấy, không biết phải sống sao nữa. Muốn giặt rồi đem phơi, nhưng lại càng xấu hổ, quần lót mặc trong người, lại đem phơi cho bàn dân thiên hạ nhìn, quá xấu hổ rồi. Hay là vứt nó đi?
Lâm Nhã Chỉ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, mình rất thích cái quần này, mặc vào rất thoải mái, hơn nữa từ lúc mua đến giờ mới mặc có một lần, nếu vứt đi thì thật tiếc, mà mình cũng không biết ở đây đến khi nào, chẳng lẽ cứ mỗi khi thay quần lót lại ném đi một cái sao?
- Làm sao bây giờ?
Lâm Nhã Chỉ nắm chặt chiếc quần chip, lẩm bẩm nói, bên ngoài lại truyền đến âm thanh thúc giục của tên vô lại kia:
- Uy! Em ở lì trong đó đến tết tây sao? Em mang áo khoác của anh vào đó làm gì vậy? Nói cho em biết, nơi này nhiều trộm lắm đó, quần áo anh phải mất 200 nguyên mới mua được nha.
- Lưu manh! Quỷ hẹp hòi!
Lâm Nhã Chỉ cảm thấy đầu óc bị tên này làm loạn cả lên, hừ một tiếng rồi không để ý tới hắn nữa.
- Oa nha nha! Sao em toàn mua đồ linh tinh vậy? Còn mua cả kéo nữa, định mưu sát chồng sao?
Tiêu Dực khoa trương kêu lên, Lâm Nhã Chỉ hoảng hốt, hắn sao lại mở hết túi đồ của mình vậy, bên trong toàn đồ cho phụ nữ mà, nếu bị hắn thấy hết, không phải mắc cỡ chết người sao?
Vội vàng đem quần chip ném vào trong chậu rửa mặt, Lâm Nhã Chỉ vội vàng mở cửa, mới vừa ra khỏi cửa liền hét lên một tiếng, yêu kiều hừ rồi lao vào Tiêu Dực đang cười xấu xa tay đấm chân đá, cướp lấy mấy túi đồ rồi ôm khư khư trong lòng, cảnh giác nhìn tên nam nhân bại hoại này.
- Được rồi! Được rồi! Anh sợ em ở bên trong đấy làm chuyện gì ngốc nghếch thôi!
Tiêu Dực đảo mắt, hàm hồ nói cho qua, chỉnh sắc một chút rồi nói:
- Hôm nay anh không ngủ sàn nhà nữa, anh sẽ lên giường!
- Hừ! Không được! Đây là giường của em, là em thu dọn mà! Vô lại!
Lâm Nhã Chỉ mặc kệ. Chu cái miệng nhỏ nhắn lên phản bác.
- Hừm, anh mặc kệ, vậy thì ngủ chung đi! Hắc hắc! Anh cam đoan, buổi tối sẽ không chạm vào em, nhưng nếu em mà đụng vào anh thì... Vậy cũng đừng trách ca ca yêu thương nhung nhớ lấy thân báo đáp nha!
Tiêu Dực cười rộ lên, híp mắt đánh giá nàng.
Đối với sự dâm tiện của Tiêu Dực, Lâm Nhã Chỉ chỉ liếc xéo một cái, rồi đem đồ đạc thu thập gọn gàng, liền đi ra bên ngoài đi giúp Tiêu Dực thu quần áo.
Tiêu Dực nhàm chán hếch mũi, thuận tiện liền đi vào phòng thay đồ của Lâm Nhã Chỉ, trong phòng nhỏ ngọn đèn rất u ám, không gian lại nhỏ hẹp, thân thể cao lớn cường tráng của Tiêu Dực phải hơi cúi đầu xuống, vừa mới nhìn lên trên chậu rửa mặt, thấy một chiếc quần lót tơ màu đen, bên trên có những vệt nước li ti.
Tim Tiêu Dực nhảy một cái, lấm la lấm lét nhìn vài cái, đem quần chip màu đen này cầm lên, đánh giá chiếc quần lót, chiếc quần lót màu đen, được làm từ vải tơ trong suốt, ở giữa có thêu một bông hoa hồng, mà chỗ "che đậy" chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay trẻ con, bên trên còn lưu lại vài vết nước tỏa ra mùi thơm mê hồn, còn vài nhánh lông quăn xuyên ra lớp vải, càng kích thích hạ thể của nam nhân bành trướng, cả người đều bị dục niệm che lấp.
Xoa xoa mảnh vải nhỏ trong tay, trơn nhẵn, gợi cảm, hấp dẫn vô cùng, Tiêu Dực thậm chí ảo tưởng chiếc quần lót này đã bao bọc lấy cặp mông phì nhiêu trắng bóc, hơn nữa còn lọt vào khe rãnh vực sâu kia, hắn là một người đàn ông, hơn nữa còn là nam nhân có dục vọng mãnh liệt, đối mặt với hấp dẫn gần trong gang tấc, hắn không thể cự tuyệt, khẩn trương đem quần lót khêu gợi này nắm trong tay, chậm rãi đưa lên mũi, từng luồng hương thơm mê hồn làm cho cả người hắn run rẩy.
Trong cổ họng phát ra một tiếng rên giống như dã thú, Tiêu Dực tựa vào góc tường, dùng sức hít thật sâu mũi hương từ quần lót tỏa ra, tinh khí ẩn nhẫn trong người nhiều năm giống như muốn nổ tung, làm cho hắn không thể tự kềm chế nổi, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Dực cắn răng đứng lên, có tật giật mình đem quần lót nhét vào trong túi quần, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Sau khi tắm xong, Lâm Nhã Chỉ thay một chiếc quần lót sạch sẽ, cũng quên mất chiếc quần lót để trong chậu rửa mặt, đỏ mặt đi ra ngoài. Áo ngủ màu hồng nhạt tôn lên bộ ngực to tròn tuyết trắng, cao ngất mà đứng lên, quần tơ rộng hiển lộ ra cặp đùi trắng mịn xinh đẹp càng thêm chói mắt.
Tiêu Dực cảm thấy hai mắt của mình chạy theo nhịp đung đưa của ngực nàng, nữ nhân này trên người đều là vũ khí, sát thương đối với hắn quá lớn, tóc ướt sũng chảy từng giọt nước thấm lên áo ngủ, làm cho cho áo ngực cùng quần lót như ẩn như hiện, Tiêu Dực thậm chí có thể thấy quần chip đang bao bọc kiều đồn xinh đẹp mê người. Da thịt trắng mịn, làm cả người hắn nóng lên, trời ạ, cuối cùng đây là thiếu phụ hay là thiếu nữ đây, thật là làm người khác phát điên, hận không thể đẩy ngã một phen. Nghĩ đến nếu nàng nghe lời mình, chỉ mặc mỗi quần áo lót ở trong phòng, chỉ sợ mình máu nóng dồn lên não mà chết mất.
- Tiêu đại ca...!
Nhận thấy ánh mắt tà ác của Tiêu Dực, Lâm Nhã Chỉ thẹn thùng, theo bản năng che lại bộ ngực trắng muốt của mình, nhưng mà ánh mắt Tiêu Dực lại sáng ngời, không kiêng mà nhìn xuống kiều đồn của nàng, nước miếng chảy tới ba met.
- Tiêu đại ca... Em... Vậy em ngủ trên cái giường nhỏ này.
Lâm Nhã Chỉ đi nhanh đến chiếc giường được ghép bằng gỗ, thầm hận mình tại sao lại chọn chiếc áo ngủ này, lúc nhìn thấy thì rõ ràng kín mà, sau khi mặc vào mới biết, bộ áo ngủ này đem vóc dáng hoàn mỹ của nàng bại lộ hoàn toàn trước mặt người nam nhân này.
- Em ngủ đi... Em ngủ giường lớn này... Anh... Anh đi ra ngoài một chút, nóng quá!
Thấy bộ dạng ấm ức của Lâm Nhã Chỉ, Tiêu Dực cảm giác phía dưới mình trướng đến đau nhực rồi, nghiệp chướng a, đúng mưu sát mà, chính là dụ dỗ mình phạm tội đây, bỗng nhiên đan điền run rẩy, hắn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra, khiến cho Lâm Nhã Chỉ sửng sốt, sắc lang này sao lại đổi tính, có phải mấy ngày nay khi dễ mình nhiều rồi, lương tâm cắn rứt hay không?
Lâm Nhã Chỉ bò lên giường nhỏ, giăng màn lên, phòng quá nhỏ, khoảng cách ở giữa hai giường chỉ có một cánh tay, mình chỉ có thể mua màn để ngăn cách hai giường, sẽ không nhìn thấy nhau, nhưng mà một tầng màn thế này thì ăn thua gì, chỉ có thể phòng quân tử thôi, chứ còn sắc lang thì...
Tiêu Dực cười cười, muốn xóa tan bầu không khí ngột ngạt này, thuận miệng lại nói lời dâm đãng.
Lâm Nhã Chỉ hờn dỗi lườm hắn một cái, rồi ai oán cúi đầu, buông tay Tiêu Dực ra chạy về nhà, hai người một đường không nói một câu, tựa hồ như đang cất dấu tâm sự gì đó.
Về đến nhà, Lâm Nhã Chỉ liền đỏ mặt cầm lấy một túi nhựa vọt vào trong phòng nhỏ cách vách, lúc đưa tiền cho lão thái kia, nàng đã làm nũng một phen, rồi lão thái đành phải 'đau khổ' đáp cho nàng thuê cái nhà kho bên cạnh, thực ra nó là một căn phòng nhỏ, còn có cả ống nước nữa, Lâm Nhã Chỉ quét sạch nơi này để làm nơi mình tắm rửa, dù sao khu trọ này cũng không ít người, lỡ như lúc mình đang đi vệ sinh đột nhiên có một nam nhân xông vào, không biết phải dấu mặt vào đâu nữa.
Vội vàng thay quần lót vừa mới mua, mặt Lâm Nhã Chỉ đỏ như quả táo chín, lúc cầm lấy chiếc quần lót cũ, bên trên còn nhiều vệt nước li ti tỏa ra mùi thơm diu, làm nàng xấu hổ đến mức chân đứng không vững, xấu hổ chết mất, nếu bị bại hoại kia nhìn thấy, không biết phải sống sao nữa. Muốn giặt rồi đem phơi, nhưng lại càng xấu hổ, quần lót mặc trong người, lại đem phơi cho bàn dân thiên hạ nhìn, quá xấu hổ rồi. Hay là vứt nó đi?
Lâm Nhã Chỉ mân mê cái miệng nhỏ nhắn, mình rất thích cái quần này, mặc vào rất thoải mái, hơn nữa từ lúc mua đến giờ mới mặc có một lần, nếu vứt đi thì thật tiếc, mà mình cũng không biết ở đây đến khi nào, chẳng lẽ cứ mỗi khi thay quần lót lại ném đi một cái sao?
- Làm sao bây giờ?
Lâm Nhã Chỉ nắm chặt chiếc quần chip, lẩm bẩm nói, bên ngoài lại truyền đến âm thanh thúc giục của tên vô lại kia:
- Uy! Em ở lì trong đó đến tết tây sao? Em mang áo khoác của anh vào đó làm gì vậy? Nói cho em biết, nơi này nhiều trộm lắm đó, quần áo anh phải mất 200 nguyên mới mua được nha.
- Lưu manh! Quỷ hẹp hòi!
Lâm Nhã Chỉ cảm thấy đầu óc bị tên này làm loạn cả lên, hừ một tiếng rồi không để ý tới hắn nữa.
- Oa nha nha! Sao em toàn mua đồ linh tinh vậy? Còn mua cả kéo nữa, định mưu sát chồng sao?
Tiêu Dực khoa trương kêu lên, Lâm Nhã Chỉ hoảng hốt, hắn sao lại mở hết túi đồ của mình vậy, bên trong toàn đồ cho phụ nữ mà, nếu bị hắn thấy hết, không phải mắc cỡ chết người sao?
Vội vàng đem quần chip ném vào trong chậu rửa mặt, Lâm Nhã Chỉ vội vàng mở cửa, mới vừa ra khỏi cửa liền hét lên một tiếng, yêu kiều hừ rồi lao vào Tiêu Dực đang cười xấu xa tay đấm chân đá, cướp lấy mấy túi đồ rồi ôm khư khư trong lòng, cảnh giác nhìn tên nam nhân bại hoại này.
- Được rồi! Được rồi! Anh sợ em ở bên trong đấy làm chuyện gì ngốc nghếch thôi!
Tiêu Dực đảo mắt, hàm hồ nói cho qua, chỉnh sắc một chút rồi nói:
- Hôm nay anh không ngủ sàn nhà nữa, anh sẽ lên giường!
- Hừ! Không được! Đây là giường của em, là em thu dọn mà! Vô lại!
Lâm Nhã Chỉ mặc kệ. Chu cái miệng nhỏ nhắn lên phản bác.
- Hừm, anh mặc kệ, vậy thì ngủ chung đi! Hắc hắc! Anh cam đoan, buổi tối sẽ không chạm vào em, nhưng nếu em mà đụng vào anh thì... Vậy cũng đừng trách ca ca yêu thương nhung nhớ lấy thân báo đáp nha!
Tiêu Dực cười rộ lên, híp mắt đánh giá nàng.
Đối với sự dâm tiện của Tiêu Dực, Lâm Nhã Chỉ chỉ liếc xéo một cái, rồi đem đồ đạc thu thập gọn gàng, liền đi ra bên ngoài đi giúp Tiêu Dực thu quần áo.
Tiêu Dực nhàm chán hếch mũi, thuận tiện liền đi vào phòng thay đồ của Lâm Nhã Chỉ, trong phòng nhỏ ngọn đèn rất u ám, không gian lại nhỏ hẹp, thân thể cao lớn cường tráng của Tiêu Dực phải hơi cúi đầu xuống, vừa mới nhìn lên trên chậu rửa mặt, thấy một chiếc quần lót tơ màu đen, bên trên có những vệt nước li ti.
Tim Tiêu Dực nhảy một cái, lấm la lấm lét nhìn vài cái, đem quần chip màu đen này cầm lên, đánh giá chiếc quần lót, chiếc quần lót màu đen, được làm từ vải tơ trong suốt, ở giữa có thêu một bông hoa hồng, mà chỗ "che đậy" chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay trẻ con, bên trên còn lưu lại vài vết nước tỏa ra mùi thơm mê hồn, còn vài nhánh lông quăn xuyên ra lớp vải, càng kích thích hạ thể của nam nhân bành trướng, cả người đều bị dục niệm che lấp.
Xoa xoa mảnh vải nhỏ trong tay, trơn nhẵn, gợi cảm, hấp dẫn vô cùng, Tiêu Dực thậm chí ảo tưởng chiếc quần lót này đã bao bọc lấy cặp mông phì nhiêu trắng bóc, hơn nữa còn lọt vào khe rãnh vực sâu kia, hắn là một người đàn ông, hơn nữa còn là nam nhân có dục vọng mãnh liệt, đối mặt với hấp dẫn gần trong gang tấc, hắn không thể cự tuyệt, khẩn trương đem quần lót khêu gợi này nắm trong tay, chậm rãi đưa lên mũi, từng luồng hương thơm mê hồn làm cho cả người hắn run rẩy.
Trong cổ họng phát ra một tiếng rên giống như dã thú, Tiêu Dực tựa vào góc tường, dùng sức hít thật sâu mũi hương từ quần lót tỏa ra, tinh khí ẩn nhẫn trong người nhiều năm giống như muốn nổ tung, làm cho hắn không thể tự kềm chế nổi, bên ngoài lại truyền đến tiếng bước chân, Tiêu Dực cắn răng đứng lên, có tật giật mình đem quần lót nhét vào trong túi quần, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Sau khi tắm xong, Lâm Nhã Chỉ thay một chiếc quần lót sạch sẽ, cũng quên mất chiếc quần lót để trong chậu rửa mặt, đỏ mặt đi ra ngoài. Áo ngủ màu hồng nhạt tôn lên bộ ngực to tròn tuyết trắng, cao ngất mà đứng lên, quần tơ rộng hiển lộ ra cặp đùi trắng mịn xinh đẹp càng thêm chói mắt.
Tiêu Dực cảm thấy hai mắt của mình chạy theo nhịp đung đưa của ngực nàng, nữ nhân này trên người đều là vũ khí, sát thương đối với hắn quá lớn, tóc ướt sũng chảy từng giọt nước thấm lên áo ngủ, làm cho cho áo ngực cùng quần lót như ẩn như hiện, Tiêu Dực thậm chí có thể thấy quần chip đang bao bọc kiều đồn xinh đẹp mê người. Da thịt trắng mịn, làm cả người hắn nóng lên, trời ạ, cuối cùng đây là thiếu phụ hay là thiếu nữ đây, thật là làm người khác phát điên, hận không thể đẩy ngã một phen. Nghĩ đến nếu nàng nghe lời mình, chỉ mặc mỗi quần áo lót ở trong phòng, chỉ sợ mình máu nóng dồn lên não mà chết mất.
- Tiêu đại ca...!
Nhận thấy ánh mắt tà ác của Tiêu Dực, Lâm Nhã Chỉ thẹn thùng, theo bản năng che lại bộ ngực trắng muốt của mình, nhưng mà ánh mắt Tiêu Dực lại sáng ngời, không kiêng mà nhìn xuống kiều đồn của nàng, nước miếng chảy tới ba met.
- Tiêu đại ca... Em... Vậy em ngủ trên cái giường nhỏ này.
Lâm Nhã Chỉ đi nhanh đến chiếc giường được ghép bằng gỗ, thầm hận mình tại sao lại chọn chiếc áo ngủ này, lúc nhìn thấy thì rõ ràng kín mà, sau khi mặc vào mới biết, bộ áo ngủ này đem vóc dáng hoàn mỹ của nàng bại lộ hoàn toàn trước mặt người nam nhân này.
- Em ngủ đi... Em ngủ giường lớn này... Anh... Anh đi ra ngoài một chút, nóng quá!
Thấy bộ dạng ấm ức của Lâm Nhã Chỉ, Tiêu Dực cảm giác phía dưới mình trướng đến đau nhực rồi, nghiệp chướng a, đúng mưu sát mà, chính là dụ dỗ mình phạm tội đây, bỗng nhiên đan điền run rẩy, hắn đau đến mức mồ hôi lạnh chảy ra, khiến cho Lâm Nhã Chỉ sửng sốt, sắc lang này sao lại đổi tính, có phải mấy ngày nay khi dễ mình nhiều rồi, lương tâm cắn rứt hay không?
Lâm Nhã Chỉ bò lên giường nhỏ, giăng màn lên, phòng quá nhỏ, khoảng cách ở giữa hai giường chỉ có một cánh tay, mình chỉ có thể mua màn để ngăn cách hai giường, sẽ không nhìn thấy nhau, nhưng mà một tầng màn thế này thì ăn thua gì, chỉ có thể phòng quân tử thôi, chứ còn sắc lang thì...
/113
|