Trong miệng, trong mũi, trong tai Vũ Ngôn đầy bùn đất, nhưng mùi hôi thối vẫn không làm ảnh hưởng tới hắn, bởi vì, quyền hô hấp hiện giờ đã đang dần rời xa hắn. Đầm lầy này là do Số 9 phát hiện ra khi bọn họ đi dò đường rồi đặt ký hiệu đặc thù ở đây. Vũ Ngôn biết lần này khó thoát thân nên đã hạ quyết tâm đập nồi dìm thuyền, dẫn kẻ địch tới chỗ này. Hắn vận tâm pháp khinh công của sư môn lên, rồi chỉ bằng một hơi chân khí, lưng cõng di thể Hầu Tử thong thả di chuyển tới giữa đầm lầy cuối cùng không di chuyển thêm nữa. Chờ khi hắn mở miệng nói chuyện, hơi chân khí kia cuối cùng cũng tan hết, ao bùn rốt cuộc không chịu nổi trọng lượng của hai người liền cùng Hầu Tử đầm mình xuống.
Lúc này đầu óc Vũ Ngôn đã không còn tỉnh táo, rồi cũng không biết trầm xuống đó được bao lâu, miệng mũi đã không thể hô hấp, đan điền trống rỗng, chân khí mười mấy năm khổ tu đã tan hết, và phải nhờ vào ý chí ngoan cường chống đở một chút tỉnh táo cuối cùng nếu không e rằng hắn đã sớm ngộp thở rồi.
Vũ Ngôn cảm giác linh hồn dường như muốn rời khỏi mình mà đi, trong suy nghĩ hắn bỗng hiện lên hình bóng của một nữ hài tử. Cô ấy chắc là đã thi xong đại học. Nhưng liệu cô ấy còn có nhớ thiếu niên mê mê tỉnh tỉnh đã từng làm bạn với cô ấy hay không? Còn đứa em gái nhỏ, mất đi anh trai, em gái của anh, em nhất định phải kiên cường mà sống, phải hiếu thảo phụng dưỡng sư phụ.
Cuối cùng, những suy nghĩ miên man ấy cũng dần dần mất đi, chỉ là theo bản năng, tay hắn vẫn nắm chặt lấy di thể Hầu Tử không chịu buông ra. Tuyệt đối không thể để mất đi chiến hữu cùng sinh cùng tử với mình được. Đây là tín niệm đã khắc tận sâu trong suy nghĩ của Vũ Ngôn hắn.
Áp lực càng lúc càng lớn, rồi dần tách mở bàn tay vốn đã không còn sức lực của Vũ Ngôn ra. Cuối cùng Vũ Ngôn hắn đã không thể nắm được di thể của Hầu Tử nữa mà để mặc hắn tiến vào sâu vũng lầy. Vũ Ngôn mất ý thức, hai tay theo bán năng quơ quơ lung tung trong vũng lầy, trái tim cảm giác bị áp lực bức bách muốn nổ tung. Hắn muốn há mồm hô to nhưng đã không còn sức dù chỉ để há miệng.
Tay phải hình như quơ được một khối nham thạch cứng rắn lớn, Vũ Ngôn như bắt được một cọng rơm cứu mạng rồi ý chí kiên cường đã giúp cho Vũ Ngôn dùng hết chút sức lực cuối cùng mà liều mạng lao về phía khối nham thạch đó. Trong mơ hồ, hắn cảm giác thân thể mình chen vào một khe hở vô cùng hẹp, như kẹp giữa hai khối nham thạch vậy. Vũ Ngôn tin rằng, cho dù phải kẹp giữa hai tòa đao sơn thì hắn cũng nhất định phải đi vào không được phép chùn bước.
Dường như ý thức được hy vọng được sống, Vũ Ngôn cũng không biết lấy khí lực ở đâu cứ ra sức chui vào trong. Chui một hồi, một hơi cuối cùng đã biến mất gần như không còn. Trong lòng Vũ Ngôn thở dài đang định buông tha nhưng rồi lại thấy có chút không cam lòng. Vì thế, bất chấp tất cả, cả người hắn đột ngột tránh lên phía trên thì bỗng áp lực bên người chợt giảm, một ngọn gió trong lành lướt nhẹ qua bên tai. Ngay lập tức, Vũ Ngôn tựa như Trư Bát Giới ăn quả Nhân Sâm, cả người bỗng trở nên thoải mái rồi gấp gáp nôn hết nước bùn trong miệng ra, rồi ra sức hô hấp.
Cũng không biết qua bao lâu, bộ não thiếu dưỡng khí dần dần khôi phục. Vũ Ngôn chỉ cảm thấy lúc này mình dường như ở trong một kẽ nứt lạnh vô cùng. Gạt bùn dính trên mắt xuống rồi chầm chậm mở ra, hắn thấy nửa người mình ngập trong bùn, còn thân không ngờ ở giữa một huyệt động rất lớn. Cái huyệt động này dốc dốc về phía trước, lại rất sâu, trên cùng có ánh sáng, hình như còn thông với một cái động khác nữa. Chỉ là không biết vì sao sơn động này lại có nhiều hàn khí khiến Vũ Ngôn có cảm giác lạnh run như vậy.
Làm một lính đặc chủng cần phải có trí óc bình tĩnh và ưu thế ấy ngay lập tức đã phát huy tác dụng. Vũ Ngôn phân tích tình huống hiện tại. Vị trí huyệt động này chắc là ở trong lòng một ngọn đồi cạnh đầm lầy. Đầm lầy này có thể ở giữa hai quả đồi dốc, do điều kiện khí hậu nhiệt đới ẩm đặc biệt, mưa không ngừng bào mòn, hơn nữa dưới tác dụng của địa hình mới hình thành nên đầm lầy này. Mà căn cứ theo nguyên lý bình thông nhau, hiện tại nơi mình đứng chắc hẳn là một nơi cũng độ cao với đầm lầy, nếu không đầm lầy cũng không chấm dứt tại đây.
Lúc này hắn đã phục hồi tinh thần, lại nhớ tới mình không giữ được di thể của Hầu Tử nên trong lòng cảm thấy đau đớn. Nhìn vết thương trên đùi và cánh tay bị bùn bao phủ nên không có máu chảy ra. Yên tâm trở lại, sau khi toàn thân có chút sức lực, hắn lại đi hai bước về trước thoát khỏi vùng bùn lầy rồi nằm trên bờ dốc huyệt động nghỉ ngơi.
Một lát sau, khí lực khôi phục được một phần, hắn theo sườn dốc bò lên tới đỉnh. Khi nhìn ra bên ngoài thì cả người hắn chấn động. Nơi này là một thế giới màu xanh biếc nhìn không thấy cuối với rất nhiều loại cây không biết tên. Bởi vì không có ánh mặt trời chiếu nên những cây này cũng không cao nhưng cành lá lại rất tươi tốt, hoa thì rực rỡ, tươi đẹp với đủ mọi màu sắc.
Vũ Ngôn đã từng trải qua đặc huấn nên có thể nói 90% động thực vật trong những khu rừng nhiệt đới ẩm hắn đều có thể nhận biết. Nhưng trong động này, hắn như bị mê hoặc, trông qua thì cũng có mấy loại cây cỏ hắn trông rất quen thuộc. Vũ Ngôn cũng có thể nói ra tên của chúng nhưng nhìn kỹ lại thấy nó tại đây lại có chút khác biệt. Cây càng xanh, hoa lại càng hồng, cành lá cũng to lớn. Vũ Ngôn suy nghĩ trong chốc lát vẫn không có manh mối, chỉ cho rằng chắc hắn có quan hệ tới điều kiện khí hậu nơi đây.
Vũ Ngôn đi vào trong rừng cây, càng đi càng thấy sáng, nhưng lại nhớ tới trong động này không có ánh mặt trời vậy sao mình lại có thể thấy mọi thứ rõ ràng như vậy? Nghĩ vậy hắn bèn quan sát mọi vật xung quanh.
Nhìn kỹ một hồi, nhưng khi trông thấy manh mối thì cũng là lúc hắn kinh hãi tới mức không thốt thành lời. Thì ra trên đỉnh của sơn động cách mặt đất hơn mười mét có khảm một viên dạ minh châu, và mỗi hai mươi mét lại có một viên lớn bằng nắm tay trẻ con. Mỗi một viên đều trong suốt sáng long lanh chiếu hào quang chói mắt. Những viên dạ minh châu đều là những bảo vật vô giá, dạ minh châu lớn bằng ngón cái đã có giá trị rất xa xỉ rồi, huống hồ lại là loại hiếm có như thế này và với số lượng nhiều như thế kia.
Mà điều làm Vũ Ngôn ngạc nhiên hơn chính là cách treo dạ minh châu. Dạ minh châu vốn dễ vỡ, tay cầm còn phải rất cẩn thận, nhưng ai là người có thể khảm được những viên dạ minh châu này lên trên đó mà không chút tổn hại gì? Là một người thợ khéo léo hay một cao nhân võ lâm đây? Nếu là một người thợ thì đó phải là một người có tay nghề cao tới mức thế nào chứ? Mà nếu đó lại là một cao thủ võ lâm thì người đó không chỉ có nội lực mạnh mẽ mà hỏa hầu của người đó cũng phải rất phi thường, không thì chỉ một chút sơ suất sẽ làm tổn hại những bảo vật vô giá này.
Sư phụ Vũ Ngôn học rộng tài cao. Vũ Ngôn từ nhỏ được người hun đúc nên kiến thức cũng khá rộng, mà ngay cả tính cách của hắn cũng gần với sư phụ. Sư phụ tính cách bình thản, Vũ Ngôn đi theo sư phụ tập võ, mặc dù chỉ là tu luyện Thiên Tâm quyết với khinh công nhưng Thiên Tâm quyết là của sư môn truyền xuống, có thể định thần ngưng khí, thanh tâm minh mục. Mười mấy năm khổ luyện tuy rằng Vũ Ngôn mới chỉ tu tới tầng thứ hai nhưng khả năng học tập của hắn lại siêu việt hơn người thường. Chỉ trong vòng một năm, hắn đã hoàn thành quá trình một tân binh trở thành một đội viên đặc chiến. Thiên Tâm quyết cũng không thể không công trong kì tích này.
Vũ Ngôn tuy rằng tập võ nhưng chưa bao giờ nghĩ mình là người trong võ lâm. Giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật phát triển, người trong võ lâm giống như là một đốm lửa xa không thể với tới. Những chuyện xưa trong giang hồ được những người già kể lại chỉ có trong tiểu thuyết. Cũng không biết vì sao khi nhìn thấy một cảnh đặc sắc kỳ lạ như thế này khiến Vũ Ngôn không tự chủ được lại nhớ tới những cao thủ võ lâm.
Đi được vài bước, thấy trong rừng không ngờ còn có một hồ nước nhỏ do nước từ khe núi chảy xuống đọng lại thành. Vũ Ngôn vốc nước rửa bùn đất trên mặt trong mũi, trong tai, trong miệng đi. Ngay tức khắc hắn cảm thấy mình nghe rõ ràng hơn rất nhiều, suy nghĩ càng sáng suốt.
Lại đi một lúc nữa, trong rừng cây thanh mát ẩn hiện một gian nhà gỗ nhỏ. Bây giờ chắc là không có lính đánh thuê phục kích đây nhỉ. Vũ Ngôn cười khổ, trong lòng thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi vội vàng gia tăng tốc độ.
Đến trước gian nhà, thấy bên cạnh đó có một cái hồ rộng trên dưới bốn mét vuông. Trong hồ trên mặt hồ, nước được ngưng tụ thành một khối băng màu trắng ngà, từ đó từng đợt từng đợt hàn khí truyền đến. Tại đây, trong một khu rừng nhiệt đới ẩm, lại là giữa mùa hè nhưng sao nước trong hồ này lại có thể kết thành băng? Càng kỳ lạ hơn là ở giữa hồ có mọc một gốc cây màu đen, thẳng tắp lớn bằng hai ngón tay khép lại. Vũ Ngôn cảm thấy gốc cây này giống một cây trúc, điều kỳ lạ chính là cây trúc này không chỉ lớn lên có màu đen, hơn nữa lại chỉ có một đốt. Chung quanh sương mù lượn lờ, trong lòng hồ nước chảy cuồn cuộn, và nhiệt khí cũng từ đó bốc lên.
Vũ Ngôn từ lúc đi vào thế giới như đào nguyên này đã không ngừng được trông thấy rất nhiều điều ngạc nhiên, nhưng đáy lòng vẫn có cảm giác rất bình thản. Đây là một thế giới yên tĩnh thuần tịnh không nhiễm bụi trần, một thế giới có thể hoàn toàn tinh lọc tâm linh con người, là nơi mà Thiên Tâm quyết theo đuổi. Khi trông thấy mặc trúc này hắn biết đó nhất định là bảo bối. Hắn đối với tre trúc có một tình cảm đặc thù. Từ nhỏ hắn đã thích chạy trong rừng trúc ở bên sườn núi, dùng trúc làm thành đồ chơi. Khi lần đầu tiên làm được một cây sáo trúc, hắn đã đưa nó tặng cho nữ hài tử ở dưới chân núi kia.
Tuy rằng biết đó là bảo bối nhưng Vũ Ngôn vẫn chỉ nhìn thoáng qua. Ở trong lòng hắn, tại không gian kỳ diệu này, mỗi một vật, mỗi một thứ đều là bảo bối. Hắn đi đến trước cửa, chân khí trong cơ thể vẫn chưa khôi phục nên cũng không biết trong gian nhà này có người hay không. Gõ nhẹ lên cửa hai cái nhưng vừa động vào thì cửa gỗ kia đã tự mở ra.
Hơn nữa Vũ Ngôn đã trải qua vô số lần sinh tử nhưng cũng bị cảnh tượng phía trong làm hoảng sợ. Trong phong có hai bộ xương khô đang ngồi đối mặt với cửa. Vũ Ngôn đầu tiên trông thấy hai mắt trống rỗng của bộ xương khô thì bỗng có chút kinh hãi, nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Cảnh tượng như vậy dù sao vẫn không bằng cảnh máu thịt bay tứ tung trên chiến trường.
Vũ Ngôn tiếp tục đi vào bên trong nhìn, thấy trước người bộ xương bên phải có một mộc bài bị người cắm vào trong lòng đá, bên trên có khắc mấy chữ lớn theo lối phồn thể: " Thánh môn Cái Thiên tọa tại đây.". Trước người bộ xương khô bên trái cũng có một mộc bài như vậy, bên trên có khắc: "Vân môn Huyền Huyền Tử tọa tại đây."
Vũ Ngôn thấy chữ trên mộc bài bên trái liền vội vàng quỳ xuống trước người bộ xương khô bên trái, dập đầu nói:
- Đệ tử đời thứ mười năm của Vân môn Vũ Ngôn bái kiến tổ sư gia.
Vũ Ngôn từ nhỏ đã được sư phụ hun đúc, ngoại trừ lúc bình thường học tập tri thức tại trường ra, sư phụ bắt hắn thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, học đạo Khổng Mạnh để tu thân dưỡng tính, bồi dưỡng khí độ của hắn. Tuy nói rằng thời đại hiện nay đã rất khác nhưng những thứ này có thể nói chính là tinh túy văn hóa được tích lũy mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa. Tuy trong đó có nhiều hạn chế nhưng lại có trợ giúp rất lớn trong việc tăng cường phẩm đức và tu dưỡng bản thân.
Sư phụ Vũ Ngôn sinh trong thời loạn thế, trải qua nhiều sự việc, lại vốn có cái tài hoa của một đại nho, nhưng tiếc rằng sinh không gặp thời nên không thể thi triển hết khát vọng. Bởi vậy lúc tuổi già nhận một người đệ tử như hắn liền ký thác hết tất cả hy vọng của mình lên người Vũ Ngôn. Ngoại trừ võ thuật sư môn ra còn dạy hắn những lễ nghi tu dưỡng, dạy hắn cầm kỳ thư họa, dạy hắn Luận Ngữ Kinh Thi của chư tử bách gia, dạy hắn kiến thức uyên thâm, dạy hắn cách đối nhân xử thế với hy vọng hắn có thể trở thành một con người toàn tài, có cả văn, cả võ.
Vũ Ngôn mặc dù có lúc hơi chút gì đó khinh thường đối với những thứ sư phụ dạy nhưng trong tư tưởng hắn cũng không có bài xích. Những kiến thức này có thể không quá thực dụng nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với việc tu dưỡng khí độ của một con người. Bởi vậy mặc dù đã ba năm rèn luyện ở trong bộ đội đặc chủng nhưng cái khí chất nho nhã được nuôi dưỡng từ nhỏ của Vũ Ngôn hắn vẫn không thể mờ đi nên hắn mới trở thành một ngọc diện lang nức tiếng xa gần trong đại đội Liệp Ưng. Hầu Tử hay nói giỡn rằng, phải mời Số 1 dìu dắt mọi người cùng nhau tu luyện để luyện thành một đám lang thư sinh. nhẹ nhàng tiêu sái. May mắn là sư phụ cũng không hề cổ hủ nên đối với những tri thức hiện đại không chỉ thời đại ngày nay bài xích mà còn cực lực khuyên Vũ Ngôn học nhiều hơn nữa. Đến lúc Vũ Ngôn mười lăm tuổi thi đậu lên trung học, lão lại cao hứng tới mức phá tửu giới nhiều năm, uống liền ba bát lớn.
Vũ Ngôn đập đầu chín vái bởi vì sư phụ mình là đệ tử đời thứ mười bốn của Vân môn. Đệ tử bái kiến tổ sư là một việc lớn quan trọng nhất trong thiên hạ, không thể làm qua loa được.
Vũ Ngôn được sư phụ dạy nên thành tâm dập đầu, khi ngẩng lên thì thấy bên cạnh tổ sư có một mảnh vải trắng bằng tơ tằm dùng đá đè lên, trên đó chi chít chữ. Vũ Ngôn quỳ lết tới, cung kính cầm miếng vải trắng bằng tơ tằm lên, trên đó viết:
" Ta đệ tử đời thứ mười của Vân môn Huyền Huyền Tử vì tìm chí bảo trong thiên địa là Thúy Ngọc Mặc trúc mới đến tận đây nhưng lại gặp người đứng đầu Ma môn dẫn tới một trận chiến. Hai người thực lực tương đương nên tiêu hao quá lớn. Cho đến cuối cùng, ta cùng môn chủ đều bị hủy gân mạch, sinh cơ đã mất không còn cách nào chữa trị. Chỉ có điều, võ công của Vân môn không thể truyền cho đời sau khiến lòng ta rất hổ thẹn. Hỡi người có duyên, xin thương xót hãy chuyển Thiên Tâm thất quyết này tới môn phái ta. Thúy Ngọc Mặc trúc xin kính tặng."
Phía sau còn có khẩu quyết bảy tầng của Thiên Tâm quyết và lời giới thiệu về lai lịch của Thúy Ngọc Mặc trúc. Thúy Ngọc Mặc trúc là linh vật có ghi trên Sơn Hải kinh. Trúc này sinh trưởng không hề dễ dàng. Cần lấy khí cực nhiệt để mọc rễ, lấy khí cực âm để sinh trưởng. Thiên hạ vạn vật vốn có âm có dương, từ cực nhiệt tới cực âm. Bởi vậy thiên hạ dù có rộng lớn nhưng những nơi để Thúy Ngọc Mặc trúc có thể sinh trưởng lại cực kỳ ít ỏi. Mà cho dù có một nơi như vậy nhưng tốc độ sinh trưởng của Thúy Ngọc Mặc trúc lại rất chậm, ngàn năm mới dài ra được một đoạn. Mà quý giá nhất chính là trúc nhũ trong bụng trúc, nó là chí bảo chí nhiệt hấp thu thiên địa linh khí có khả năng làm xương trắng hóa mọc thịt, đối với người luyện võ có thể giúp tăng cường công lực, bách bệnh bất xâm.
Vũ Ngôn âm thầm tặc lưỡi. Cái này càng ngày càng giống tiểu thuyết võ hiệp. Loại tạp thư Sơn Hải kinh hắn cũng đã từng đọc qua nhưng cũng chỉ để tăng thêm học vấn, tu dưỡng thể xác và tinh thần. Tuy rằng hắn nhớ rõ rằng trong đó có nói về Thúy Ngọc Mặc trúc nhưng cũng không để ý. Vũ Ngôn mặc dù tập võ từ nhỏ nhưng khái niệm linh đan diệu dược có thể tăng cường công lực lại không hề biết, cũng chẳng thèm quan tâm, vì vậy cũng không thể nào tin vào điều này được. Chí bảo trong trời đất mặc dù đã được đọc qua không ít trong sách báo nhưng hắn chưa từng được thấy qua chứ đừng nói tới chuyện được ăn, do vậy hắn cho rằng đó cũng chỉ là mấy loại thực phẩm màu xanh biếc có hương vị ngon ngon, mát mát mà thôi.
Lúc này đầu óc Vũ Ngôn đã không còn tỉnh táo, rồi cũng không biết trầm xuống đó được bao lâu, miệng mũi đã không thể hô hấp, đan điền trống rỗng, chân khí mười mấy năm khổ tu đã tan hết, và phải nhờ vào ý chí ngoan cường chống đở một chút tỉnh táo cuối cùng nếu không e rằng hắn đã sớm ngộp thở rồi.
Vũ Ngôn cảm giác linh hồn dường như muốn rời khỏi mình mà đi, trong suy nghĩ hắn bỗng hiện lên hình bóng của một nữ hài tử. Cô ấy chắc là đã thi xong đại học. Nhưng liệu cô ấy còn có nhớ thiếu niên mê mê tỉnh tỉnh đã từng làm bạn với cô ấy hay không? Còn đứa em gái nhỏ, mất đi anh trai, em gái của anh, em nhất định phải kiên cường mà sống, phải hiếu thảo phụng dưỡng sư phụ.
Cuối cùng, những suy nghĩ miên man ấy cũng dần dần mất đi, chỉ là theo bản năng, tay hắn vẫn nắm chặt lấy di thể Hầu Tử không chịu buông ra. Tuyệt đối không thể để mất đi chiến hữu cùng sinh cùng tử với mình được. Đây là tín niệm đã khắc tận sâu trong suy nghĩ của Vũ Ngôn hắn.
Áp lực càng lúc càng lớn, rồi dần tách mở bàn tay vốn đã không còn sức lực của Vũ Ngôn ra. Cuối cùng Vũ Ngôn hắn đã không thể nắm được di thể của Hầu Tử nữa mà để mặc hắn tiến vào sâu vũng lầy. Vũ Ngôn mất ý thức, hai tay theo bán năng quơ quơ lung tung trong vũng lầy, trái tim cảm giác bị áp lực bức bách muốn nổ tung. Hắn muốn há mồm hô to nhưng đã không còn sức dù chỉ để há miệng.
Tay phải hình như quơ được một khối nham thạch cứng rắn lớn, Vũ Ngôn như bắt được một cọng rơm cứu mạng rồi ý chí kiên cường đã giúp cho Vũ Ngôn dùng hết chút sức lực cuối cùng mà liều mạng lao về phía khối nham thạch đó. Trong mơ hồ, hắn cảm giác thân thể mình chen vào một khe hở vô cùng hẹp, như kẹp giữa hai khối nham thạch vậy. Vũ Ngôn tin rằng, cho dù phải kẹp giữa hai tòa đao sơn thì hắn cũng nhất định phải đi vào không được phép chùn bước.
Dường như ý thức được hy vọng được sống, Vũ Ngôn cũng không biết lấy khí lực ở đâu cứ ra sức chui vào trong. Chui một hồi, một hơi cuối cùng đã biến mất gần như không còn. Trong lòng Vũ Ngôn thở dài đang định buông tha nhưng rồi lại thấy có chút không cam lòng. Vì thế, bất chấp tất cả, cả người hắn đột ngột tránh lên phía trên thì bỗng áp lực bên người chợt giảm, một ngọn gió trong lành lướt nhẹ qua bên tai. Ngay lập tức, Vũ Ngôn tựa như Trư Bát Giới ăn quả Nhân Sâm, cả người bỗng trở nên thoải mái rồi gấp gáp nôn hết nước bùn trong miệng ra, rồi ra sức hô hấp.
Cũng không biết qua bao lâu, bộ não thiếu dưỡng khí dần dần khôi phục. Vũ Ngôn chỉ cảm thấy lúc này mình dường như ở trong một kẽ nứt lạnh vô cùng. Gạt bùn dính trên mắt xuống rồi chầm chậm mở ra, hắn thấy nửa người mình ngập trong bùn, còn thân không ngờ ở giữa một huyệt động rất lớn. Cái huyệt động này dốc dốc về phía trước, lại rất sâu, trên cùng có ánh sáng, hình như còn thông với một cái động khác nữa. Chỉ là không biết vì sao sơn động này lại có nhiều hàn khí khiến Vũ Ngôn có cảm giác lạnh run như vậy.
Làm một lính đặc chủng cần phải có trí óc bình tĩnh và ưu thế ấy ngay lập tức đã phát huy tác dụng. Vũ Ngôn phân tích tình huống hiện tại. Vị trí huyệt động này chắc là ở trong lòng một ngọn đồi cạnh đầm lầy. Đầm lầy này có thể ở giữa hai quả đồi dốc, do điều kiện khí hậu nhiệt đới ẩm đặc biệt, mưa không ngừng bào mòn, hơn nữa dưới tác dụng của địa hình mới hình thành nên đầm lầy này. Mà căn cứ theo nguyên lý bình thông nhau, hiện tại nơi mình đứng chắc hẳn là một nơi cũng độ cao với đầm lầy, nếu không đầm lầy cũng không chấm dứt tại đây.
Lúc này hắn đã phục hồi tinh thần, lại nhớ tới mình không giữ được di thể của Hầu Tử nên trong lòng cảm thấy đau đớn. Nhìn vết thương trên đùi và cánh tay bị bùn bao phủ nên không có máu chảy ra. Yên tâm trở lại, sau khi toàn thân có chút sức lực, hắn lại đi hai bước về trước thoát khỏi vùng bùn lầy rồi nằm trên bờ dốc huyệt động nghỉ ngơi.
Một lát sau, khí lực khôi phục được một phần, hắn theo sườn dốc bò lên tới đỉnh. Khi nhìn ra bên ngoài thì cả người hắn chấn động. Nơi này là một thế giới màu xanh biếc nhìn không thấy cuối với rất nhiều loại cây không biết tên. Bởi vì không có ánh mặt trời chiếu nên những cây này cũng không cao nhưng cành lá lại rất tươi tốt, hoa thì rực rỡ, tươi đẹp với đủ mọi màu sắc.
Vũ Ngôn đã từng trải qua đặc huấn nên có thể nói 90% động thực vật trong những khu rừng nhiệt đới ẩm hắn đều có thể nhận biết. Nhưng trong động này, hắn như bị mê hoặc, trông qua thì cũng có mấy loại cây cỏ hắn trông rất quen thuộc. Vũ Ngôn cũng có thể nói ra tên của chúng nhưng nhìn kỹ lại thấy nó tại đây lại có chút khác biệt. Cây càng xanh, hoa lại càng hồng, cành lá cũng to lớn. Vũ Ngôn suy nghĩ trong chốc lát vẫn không có manh mối, chỉ cho rằng chắc hắn có quan hệ tới điều kiện khí hậu nơi đây.
Vũ Ngôn đi vào trong rừng cây, càng đi càng thấy sáng, nhưng lại nhớ tới trong động này không có ánh mặt trời vậy sao mình lại có thể thấy mọi thứ rõ ràng như vậy? Nghĩ vậy hắn bèn quan sát mọi vật xung quanh.
Nhìn kỹ một hồi, nhưng khi trông thấy manh mối thì cũng là lúc hắn kinh hãi tới mức không thốt thành lời. Thì ra trên đỉnh của sơn động cách mặt đất hơn mười mét có khảm một viên dạ minh châu, và mỗi hai mươi mét lại có một viên lớn bằng nắm tay trẻ con. Mỗi một viên đều trong suốt sáng long lanh chiếu hào quang chói mắt. Những viên dạ minh châu đều là những bảo vật vô giá, dạ minh châu lớn bằng ngón cái đã có giá trị rất xa xỉ rồi, huống hồ lại là loại hiếm có như thế này và với số lượng nhiều như thế kia.
Mà điều làm Vũ Ngôn ngạc nhiên hơn chính là cách treo dạ minh châu. Dạ minh châu vốn dễ vỡ, tay cầm còn phải rất cẩn thận, nhưng ai là người có thể khảm được những viên dạ minh châu này lên trên đó mà không chút tổn hại gì? Là một người thợ khéo léo hay một cao nhân võ lâm đây? Nếu là một người thợ thì đó phải là một người có tay nghề cao tới mức thế nào chứ? Mà nếu đó lại là một cao thủ võ lâm thì người đó không chỉ có nội lực mạnh mẽ mà hỏa hầu của người đó cũng phải rất phi thường, không thì chỉ một chút sơ suất sẽ làm tổn hại những bảo vật vô giá này.
Sư phụ Vũ Ngôn học rộng tài cao. Vũ Ngôn từ nhỏ được người hun đúc nên kiến thức cũng khá rộng, mà ngay cả tính cách của hắn cũng gần với sư phụ. Sư phụ tính cách bình thản, Vũ Ngôn đi theo sư phụ tập võ, mặc dù chỉ là tu luyện Thiên Tâm quyết với khinh công nhưng Thiên Tâm quyết là của sư môn truyền xuống, có thể định thần ngưng khí, thanh tâm minh mục. Mười mấy năm khổ luyện tuy rằng Vũ Ngôn mới chỉ tu tới tầng thứ hai nhưng khả năng học tập của hắn lại siêu việt hơn người thường. Chỉ trong vòng một năm, hắn đã hoàn thành quá trình một tân binh trở thành một đội viên đặc chiến. Thiên Tâm quyết cũng không thể không công trong kì tích này.
Vũ Ngôn tuy rằng tập võ nhưng chưa bao giờ nghĩ mình là người trong võ lâm. Giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật phát triển, người trong võ lâm giống như là một đốm lửa xa không thể với tới. Những chuyện xưa trong giang hồ được những người già kể lại chỉ có trong tiểu thuyết. Cũng không biết vì sao khi nhìn thấy một cảnh đặc sắc kỳ lạ như thế này khiến Vũ Ngôn không tự chủ được lại nhớ tới những cao thủ võ lâm.
Đi được vài bước, thấy trong rừng không ngờ còn có một hồ nước nhỏ do nước từ khe núi chảy xuống đọng lại thành. Vũ Ngôn vốc nước rửa bùn đất trên mặt trong mũi, trong tai, trong miệng đi. Ngay tức khắc hắn cảm thấy mình nghe rõ ràng hơn rất nhiều, suy nghĩ càng sáng suốt.
Lại đi một lúc nữa, trong rừng cây thanh mát ẩn hiện một gian nhà gỗ nhỏ. Bây giờ chắc là không có lính đánh thuê phục kích đây nhỉ. Vũ Ngôn cười khổ, trong lòng thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi vội vàng gia tăng tốc độ.
Đến trước gian nhà, thấy bên cạnh đó có một cái hồ rộng trên dưới bốn mét vuông. Trong hồ trên mặt hồ, nước được ngưng tụ thành một khối băng màu trắng ngà, từ đó từng đợt từng đợt hàn khí truyền đến. Tại đây, trong một khu rừng nhiệt đới ẩm, lại là giữa mùa hè nhưng sao nước trong hồ này lại có thể kết thành băng? Càng kỳ lạ hơn là ở giữa hồ có mọc một gốc cây màu đen, thẳng tắp lớn bằng hai ngón tay khép lại. Vũ Ngôn cảm thấy gốc cây này giống một cây trúc, điều kỳ lạ chính là cây trúc này không chỉ lớn lên có màu đen, hơn nữa lại chỉ có một đốt. Chung quanh sương mù lượn lờ, trong lòng hồ nước chảy cuồn cuộn, và nhiệt khí cũng từ đó bốc lên.
Vũ Ngôn từ lúc đi vào thế giới như đào nguyên này đã không ngừng được trông thấy rất nhiều điều ngạc nhiên, nhưng đáy lòng vẫn có cảm giác rất bình thản. Đây là một thế giới yên tĩnh thuần tịnh không nhiễm bụi trần, một thế giới có thể hoàn toàn tinh lọc tâm linh con người, là nơi mà Thiên Tâm quyết theo đuổi. Khi trông thấy mặc trúc này hắn biết đó nhất định là bảo bối. Hắn đối với tre trúc có một tình cảm đặc thù. Từ nhỏ hắn đã thích chạy trong rừng trúc ở bên sườn núi, dùng trúc làm thành đồ chơi. Khi lần đầu tiên làm được một cây sáo trúc, hắn đã đưa nó tặng cho nữ hài tử ở dưới chân núi kia.
Tuy rằng biết đó là bảo bối nhưng Vũ Ngôn vẫn chỉ nhìn thoáng qua. Ở trong lòng hắn, tại không gian kỳ diệu này, mỗi một vật, mỗi một thứ đều là bảo bối. Hắn đi đến trước cửa, chân khí trong cơ thể vẫn chưa khôi phục nên cũng không biết trong gian nhà này có người hay không. Gõ nhẹ lên cửa hai cái nhưng vừa động vào thì cửa gỗ kia đã tự mở ra.
Hơn nữa Vũ Ngôn đã trải qua vô số lần sinh tử nhưng cũng bị cảnh tượng phía trong làm hoảng sợ. Trong phong có hai bộ xương khô đang ngồi đối mặt với cửa. Vũ Ngôn đầu tiên trông thấy hai mắt trống rỗng của bộ xương khô thì bỗng có chút kinh hãi, nhưng hắn rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Cảnh tượng như vậy dù sao vẫn không bằng cảnh máu thịt bay tứ tung trên chiến trường.
Vũ Ngôn tiếp tục đi vào bên trong nhìn, thấy trước người bộ xương bên phải có một mộc bài bị người cắm vào trong lòng đá, bên trên có khắc mấy chữ lớn theo lối phồn thể: " Thánh môn Cái Thiên tọa tại đây.". Trước người bộ xương khô bên trái cũng có một mộc bài như vậy, bên trên có khắc: "Vân môn Huyền Huyền Tử tọa tại đây."
Vũ Ngôn thấy chữ trên mộc bài bên trái liền vội vàng quỳ xuống trước người bộ xương khô bên trái, dập đầu nói:
- Đệ tử đời thứ mười năm của Vân môn Vũ Ngôn bái kiến tổ sư gia.
Vũ Ngôn từ nhỏ đã được sư phụ hun đúc, ngoại trừ lúc bình thường học tập tri thức tại trường ra, sư phụ bắt hắn thuộc lòng tứ thư ngũ kinh, học đạo Khổng Mạnh để tu thân dưỡng tính, bồi dưỡng khí độ của hắn. Tuy nói rằng thời đại hiện nay đã rất khác nhưng những thứ này có thể nói chính là tinh túy văn hóa được tích lũy mấy ngàn năm của dân tộc Trung Hoa. Tuy trong đó có nhiều hạn chế nhưng lại có trợ giúp rất lớn trong việc tăng cường phẩm đức và tu dưỡng bản thân.
Sư phụ Vũ Ngôn sinh trong thời loạn thế, trải qua nhiều sự việc, lại vốn có cái tài hoa của một đại nho, nhưng tiếc rằng sinh không gặp thời nên không thể thi triển hết khát vọng. Bởi vậy lúc tuổi già nhận một người đệ tử như hắn liền ký thác hết tất cả hy vọng của mình lên người Vũ Ngôn. Ngoại trừ võ thuật sư môn ra còn dạy hắn những lễ nghi tu dưỡng, dạy hắn cầm kỳ thư họa, dạy hắn Luận Ngữ Kinh Thi của chư tử bách gia, dạy hắn kiến thức uyên thâm, dạy hắn cách đối nhân xử thế với hy vọng hắn có thể trở thành một con người toàn tài, có cả văn, cả võ.
Vũ Ngôn mặc dù có lúc hơi chút gì đó khinh thường đối với những thứ sư phụ dạy nhưng trong tư tưởng hắn cũng không có bài xích. Những kiến thức này có thể không quá thực dụng nhưng lại có tác dụng rất lớn đối với việc tu dưỡng khí độ của một con người. Bởi vậy mặc dù đã ba năm rèn luyện ở trong bộ đội đặc chủng nhưng cái khí chất nho nhã được nuôi dưỡng từ nhỏ của Vũ Ngôn hắn vẫn không thể mờ đi nên hắn mới trở thành một ngọc diện lang nức tiếng xa gần trong đại đội Liệp Ưng. Hầu Tử hay nói giỡn rằng, phải mời Số 1 dìu dắt mọi người cùng nhau tu luyện để luyện thành một đám lang thư sinh. nhẹ nhàng tiêu sái. May mắn là sư phụ cũng không hề cổ hủ nên đối với những tri thức hiện đại không chỉ thời đại ngày nay bài xích mà còn cực lực khuyên Vũ Ngôn học nhiều hơn nữa. Đến lúc Vũ Ngôn mười lăm tuổi thi đậu lên trung học, lão lại cao hứng tới mức phá tửu giới nhiều năm, uống liền ba bát lớn.
Vũ Ngôn đập đầu chín vái bởi vì sư phụ mình là đệ tử đời thứ mười bốn của Vân môn. Đệ tử bái kiến tổ sư là một việc lớn quan trọng nhất trong thiên hạ, không thể làm qua loa được.
Vũ Ngôn được sư phụ dạy nên thành tâm dập đầu, khi ngẩng lên thì thấy bên cạnh tổ sư có một mảnh vải trắng bằng tơ tằm dùng đá đè lên, trên đó chi chít chữ. Vũ Ngôn quỳ lết tới, cung kính cầm miếng vải trắng bằng tơ tằm lên, trên đó viết:
" Ta đệ tử đời thứ mười của Vân môn Huyền Huyền Tử vì tìm chí bảo trong thiên địa là Thúy Ngọc Mặc trúc mới đến tận đây nhưng lại gặp người đứng đầu Ma môn dẫn tới một trận chiến. Hai người thực lực tương đương nên tiêu hao quá lớn. Cho đến cuối cùng, ta cùng môn chủ đều bị hủy gân mạch, sinh cơ đã mất không còn cách nào chữa trị. Chỉ có điều, võ công của Vân môn không thể truyền cho đời sau khiến lòng ta rất hổ thẹn. Hỡi người có duyên, xin thương xót hãy chuyển Thiên Tâm thất quyết này tới môn phái ta. Thúy Ngọc Mặc trúc xin kính tặng."
Phía sau còn có khẩu quyết bảy tầng của Thiên Tâm quyết và lời giới thiệu về lai lịch của Thúy Ngọc Mặc trúc. Thúy Ngọc Mặc trúc là linh vật có ghi trên Sơn Hải kinh. Trúc này sinh trưởng không hề dễ dàng. Cần lấy khí cực nhiệt để mọc rễ, lấy khí cực âm để sinh trưởng. Thiên hạ vạn vật vốn có âm có dương, từ cực nhiệt tới cực âm. Bởi vậy thiên hạ dù có rộng lớn nhưng những nơi để Thúy Ngọc Mặc trúc có thể sinh trưởng lại cực kỳ ít ỏi. Mà cho dù có một nơi như vậy nhưng tốc độ sinh trưởng của Thúy Ngọc Mặc trúc lại rất chậm, ngàn năm mới dài ra được một đoạn. Mà quý giá nhất chính là trúc nhũ trong bụng trúc, nó là chí bảo chí nhiệt hấp thu thiên địa linh khí có khả năng làm xương trắng hóa mọc thịt, đối với người luyện võ có thể giúp tăng cường công lực, bách bệnh bất xâm.
Vũ Ngôn âm thầm tặc lưỡi. Cái này càng ngày càng giống tiểu thuyết võ hiệp. Loại tạp thư Sơn Hải kinh hắn cũng đã từng đọc qua nhưng cũng chỉ để tăng thêm học vấn, tu dưỡng thể xác và tinh thần. Tuy rằng hắn nhớ rõ rằng trong đó có nói về Thúy Ngọc Mặc trúc nhưng cũng không để ý. Vũ Ngôn mặc dù tập võ từ nhỏ nhưng khái niệm linh đan diệu dược có thể tăng cường công lực lại không hề biết, cũng chẳng thèm quan tâm, vì vậy cũng không thể nào tin vào điều này được. Chí bảo trong trời đất mặc dù đã được đọc qua không ít trong sách báo nhưng hắn chưa từng được thấy qua chứ đừng nói tới chuyện được ăn, do vậy hắn cho rằng đó cũng chỉ là mấy loại thực phẩm màu xanh biếc có hương vị ngon ngon, mát mát mà thôi.
/112
|