Đồ Thần Chi Lộ

Chương 337: Hy vọng của gia tộc Giáp Hạ

/544


Na Na bắt đầu lo âu, hiện tại, đã hai tiếng rưỡi. Nếu trước khi trời tối mà chưa rời khỏi rừng thì sẽ càng nguy hiểm. Trên thực tế, Ninja cực kỳ thiện chiến khi chiến đấu ở trong bóng tối.

Ninja trời sinh là người hành động ở trong bóng đêm.

Na Na không do dự, đỡ Trương Dương lên vai rồi bắt đầu cố hết sức di chuyển trong rừng cây. Sau khi đi một đoạn, Na Na lại phải nhảy vọt một khoảng, mà khoảng cách này phải bảo trì hơn ba thước. Điều này xem ra khá đơn giản, nhưng lại là một chuyện phi thường phức tạp.

Bởi vì, chỉ có như vậy, mới có thể thoát khỏi sự truy tung của Ninja, đây là kết quả tính toán của Trương Dương.

Nếu vào lúc bình thường, nhảy xa ba thước là một khoảng cách phi thường thoải mái, nhưng hiện tại, Na Na đã hơn mười tiếng không ăn gì, thể lực cạn kiệt nghiêm trọng, mỗi lần nhảy nàng lại hoa mắt chóng mặt. Càng huống chi, không chỉ là nhảy một cách đơn giản. Vì mê hoặc sự truy tung của Ninja, còn phải không ngừng di chuyển xung quanh các cây cối…

Na Na không biết, Trương Dương dự tính chính xác đến từng phút, sau khi Na Na rời đi không đến bốn mươi phút, có một tổ ba người Ninja đã quay lại nơi đó, phát hiện người trẻ tuổi bị Đại Hà một chưởng đánh chết. Đương nhiên, món nợ này được tính lên đầu Trương Dương, bởi vì thủ pháp giết người của Đại Hà sử dụng không khác gì Trương Dương, đều lõm lồng ngực nát tim mà chết.

Trên thực tế, Đại Hà vốn muốn vu oan cho Trương Dương. Nào biết Trương Dương lại xuất hiện ở nơi này, cho nên càng làm cho người khác không thể hoài nghi.

Một tổ ba Ninja bắt đầu truy tung theo manh mối Na Na lưu lại. Rất nhanh, ba người lọt vào mê hồn trận, truy tung không thể không thông qua mùi, dấu chân, dấu vết, sự tổn hại của cây lá, còn có hướng của động vật bỏ chạy mà phán đoán hành tung của kẻ địch. Nhưng mục tiêu của bọn họ tựa hồ không ngừng vẽ vời bên trong rừng cây, cứ một bước lại che một bước, nếu theo dấu vết này mà truy tung, rất có thể lại trở về chỗ cũ…

Từ từ, ba Ninja phát hiện một chút quy luật. Khi các vòng tròn này tiếp xúc nhau, ra ngoài xa hơn ba thước sẽ lại phát hiện manh mối.

Bất quá, rất nhanh phiền não mới lại tới. Nhân vật mục tiêu tựa hồ là cố ý, lại nhiều lần đi vòng vèo, đem lộ tuyến lặp lại. Đến cuối cùng, ba người bắt đầu mất đi cảm giác phương hướng.

Cuối cùng, ba người đều cho rằng, kẻ địch dã bị trọng thương, không thể nhảy quá ba thước, có thể đã tách ra. Đồng thời khi gia tăng diện tích tìm kiếm, ba người đều lưu lại manh mối của mình cho những Ninja ở sau, để tránh bọn họ cũng lâm vào mấy cái mê hồn trận này.

"Thả anh xuống đi…"

Na Na cõng Trương Dương trên lưng tại bôn ba trong rừng cây. Nàng đã lâm vào tình trạng đèn cạn dầu, nhờ có ý chí kiên cường mới làm cho nàng không buông tha, chỉ là bước nhảy của tiểu Ngân Mị đã không đến năm thước, tiểu Ngân Mị đuôi bị thương, chân bị thương đến chưa khép lại, hoàn toàn là cũng thần niệm của Trương Dương mà chịu đựng hỗ trợ lẫn nhau.

"Em còn kiên trì được" Na Na nghe ra thanh âm của Trương Dương vẫn suy yếu, cắn chặt răng mà xốc thân thể Trương Dương lên.

"Không phải, đặt anh xuống, chúng ta đã bị người truy tung…"

Trương Dương lời còn chưa dứt, thân thể Na Na đã khẩn trương giống như một con báo vậy, thần kinh lâm vào trạng thái cảnh giác cực độ. Na Na có chút không rõ, vì cái gì mình lại không phát hiện chút động tĩnh nào?

"Em đem anh đặt ở dưới tàng cây lớn kia. Ừm, em nấp ở đằng sau cây, anh sẽ bảo Ngân Mị nấp ở trên nhánh cây trên đầu của anh, khi chúng ta hấp dẫn sự chú ý của người kia, em cần phải một kích tất trúng, không cho đối thủ phát ra một chút thanh âm nào. Anh hoài nghi, đã có rất nhiều người đang ở gần sát chúng ta…" Trương Dương nói chuyện thanh âm vô cùng suy yếu, môi không ngừng run rẩy, hiển nhiên, chỉ nói mấy câu nói đó đã khiến cho hắn hao phí thể lực rất nhiều.

"Rất nguy hiểm" Na Na cự tuyệt đề nghị của Trương Dương.

"Nghe anh đi, không sao đâu. Đường ra duy nhất của chúng ta chính là giết chết một Ninja gần sát chúng ta, bằng không, chúng ta trốn không thoát khỏi núi Phú Sĩ…" Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Na Na.

"Yên tâm, mẹ của em rất nhanh sẽ tới thôi" Na Na lắc lắc đầu.

"Mẹ của em có biết chúng ta nguy hiểm thì hiện tại cũng bất lực. Nơi này là Nhật Bản, là Nhật Bản! Đại Hà đã chuẩn bị không tiếc trả giá để giết chết chúng ta, để đổi lại cường giả Trung Quốc đối với gia tộc Thiên Hoàng Nhật Bản triển khai giết chóc. Cho nên, mẹ của em có đến đây cũng không giải quyết được vấn đề. Trừ khi, tướng quân đuổi tới. Chỉ có hắn mới có thể đối kháng với Đại Hà. Tin anh đi, chúng ta an toàn mẹ của em mới có thể an toàn. Nếu chúng ta không an toàn, mẹ của em cũng sẽ không an toàn… tin anh đi…"

Một hồi trầm mặc ngắn ngủi.

"Em tin anh" Na Na cắn cắn răng, đem Trương Dương nhẹ nhàng đặt ở dưới một tàng cây lớn.

"Kéo một nhánh cây chắn bên cạnh anh" Trương Dương ra hiệu bảo Na Na.

"Ừm. Em… vẫn lo…" Na Na nhìn quanh một chút, phát hiện Trương Dương không có gì để che chắn.

"Không có việc gì, lại đây, anh nói cho em nghe…"

"Hả?"

"Tới đây…" Trương Dương thanh âm rất suy yếu, vì không thể nghe rõ, Na Na không thể không áp sát lỗ tai gần miệng Trương Dương.

"Ồ…"

"!"

"Ha ha… khụ khụ… ha ha…" Trương Dương vừa ho vừa cười. Vừa rồi, hắn đã hôn lên má của Na Na.

"Vào lúc này mà anh còn làm vậy" Na Na giân dữ, mặt đỏ bừng lên. Bất quá trong đó lại có chút vui mừng.

"Đi đi, nhớ kỹ, một kích phải lấy mạng!" Trương Dương ho khan, Na Na trên mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ, lại có chút không nỡ.

"Ừm". Bạn đang đọc chuyện tại


/544

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status